Đạo diễn đang ngồi trước máy quay, hoàn toàn không ngờ đến, cảnh hôn lãng mạn thế này lại vì sự xuất hiện của Mặc Trì Úy mà phải hô CẮT.
Đạo diễn biết rất rõ, Mặc Trì Úy là chồng của Đường Tâm Nhan, chồng đến thăm vợ làm việc, đây không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao, thế nhưng… thế nhưng bây giờ đang quay cảnh hôn, anh ấy thật sự có thể chấp nhận được sao?
“Đạo diễn Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mặc Trì Úy đến trước mặt đạo diễn, lộ ra một nụ cười đầy nham hiểm.
“Đúng vậy, lần trước chúng ta gặp nhau tại một buổi lễ nghệ thuật tư nhân.”
Đạo diễn dè dặt nói.
Ánh mắt Mặc Trì Úy nhìn về phía Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ.
“Cảnh hôn?” Nhìn thấy hai người gần nhau như thế, hơn nữa hai tay Phượng Cừ còn đang ôm lấy eo vợ mình, Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt đen láy của mình, thoáng một tia lạnh lùng nguy hiểm.
“Vâng… vâng là cảnh hôn, chủ tịch Mặc, có muốn… có muốn ngồi xuống không? Hai người bọn họ đều là những diễn viên chuyện nghiệp nhất.”
Đạo diễn nhấn mạnh một lần nữa.
“Quả thật là nên ngồi xuống, thưởng thức cảnh. Anh là đạo diễn hãy chỉ dẫn vợ tôi và người đàn ông kia cảnh hôn phải như thế nào.” Mặc Trì Úy ngồi xuống ghế, nở một nụ cười rất nhàn nhã.
Rõ ràng anh ấy chỉ cười, nhưng tại sao mình lại cảm giác được sự nguy hiểm?
Trời ơi, cảnh quay đầu tiên sao lại bị ngừng bởi kẻ săn mồi này chứ, đạo diễn cảm thấy như mình sao lại có thể xui xẻo đến vậy chứ?
Đạo diễn khóc không ra nước mắt, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Đường Tâm Nhan cầu cứu.
“Xem ra chồng của cô có vẻ nắm được hết lịch trình của cô trong lòng bàn tay.” Lúc Phượng Cừ thấy Mặc Trì Úy đến liền có suy nghĩ như thế.
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
“Tôi không ngờ anh ta lại đến đây.”
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Tôi đang làm việc, anh đến đây làm loạn cái gì thế?” Đường Tâm Nhan lạnh lùng hỏi. Đôi mắt không vui long lanh sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, đôi môi hiện lên một nụ cười đầy xấu xa.
“Với tư cách là nhà đầu tư độc quyền cho bộ phim này, em nghĩ anh không nên xuất hiện ở đây?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên rất rõ ràng bên tai mọi người.
“Anh là đầu tư độc quyền của bộ phim này?” Nghe thấy câu này, Đường Tâm Nhan rất sốc, lập tức nhìn về phía Cố Nhiễm Nhiễm.
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm cũng ngờ vực.
“Chủ tịch Mặc, anh nói có hơi quá rồi, mặc dù đầu tư cho bộ phim truyền hình không lớn lắm nhưng theo như tôi biết nhà đầu tư có đến mấy công ty, không thể nào chỉ có mình anh được.”
Cố Nhiễm Nhiễm khẳng định, mình đã nói chuyện qua với vài nhà đầu tư, cho nên mới chắc chắn để Đường Tâm Nhan tham gia vào vai diễn này.
Mặc Trì Úy cong khóe môi lên.
“Nhiễm Nhiễm, tin tức của cô quá chậm rồi, hai ngày trước, tất cả các nhà đầu từ đều rút vốn cả rồi, còn tôi… vì ủng hộ vợ mình nổ phát súng đầu tiên quay trở lại giới giải trí mà không nghĩ rằng tôi sẽ đầu tư vô điều kiện vào bộ phim truyền hình lớn này sao. Cho nên theo như hợp đồng, tôi là chủ đầu tư, có thể đến phim trường bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi cũng có quyền thay đổi nội dung kịch bản.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Bây giờ nhà biên kịch đang ở trong xe tôi, lát nữa họ sẽ đưa kịch bản mới đến cho mọi người.”
Mặc Trì Úy vắt chéo hai chân lại, mệt mỏi dựa vào ghế, dù chỉ ngồi ở một phim trường đơn giản như vậy, nhưng vẫn toát lên khí thế độc đoán của một ông chủ đang ngồi trên cao.
“Nhiễm Nhiễm… rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, cô không hiểu tại sao Mặc Trì Úy lại trở thành nhà đầu tư của bộ phim này.
“Tôi…” Đối diện với câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không hiểu, không biết phải trả lời như thế nào.
“Cô ấy chỉ là quản lý, không thể hiểu hết được mọi chuyện.” Mặc Trì Úy lên tiếng giải vây giúp Cố Nhiễm Nhiễm.
Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
Không tốn nhiều thời gian biên kịch đã sửa xong kịch bản, đưa đến cho Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy mấy cảnh quay quan trọng đều bị đổi thành cảnh ôm, trong lòng Phượng Cừ liền hiểu rõ, nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Đường Tâm Nhan cũng chú ý đến điểm này, nhưng cô lại vô cùng vui vẻ, dù sao sau khi mình nhìn thấy kịch bản này cũng đã suy nghĩ, muốn tìm cơ hội để nói chuyện với biên kịch, sửa lại nội dung, nhưng không ngờ bây giờ lại đã sửa lại hết toàn bộ.
“Ôm là đã chạm đến giới hạn của tôi rồi.” Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt đầu sâu xa, và thâm thúy.
“Đạo diễn, anh có thể bắt đầu được rồi.”
Đạo diễn nhận được “lệnh” của Mặc Trì Úy, mới bắt đầu căn dặn tất cả nhân viên vào vị trí.
“Chồng cô đúng là có máu ghen không ít nhỉ, xem ra bộ phim này tôi sẽ không có được bất kỳ lợi ích gì rồi.”
Sau khi hai người đứng vào, Phượng Cừ nửa đùa, nửa trêu chọc cô.
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
“Những gì chúng tôi muốn phô diễn bản thân trong bộ phim truyền hình này.”
Phượng Cừ nhún vai, mặc dù anh là một diễn viên chuyên nghiệp. Nhưng đôi mắt ấy cứ nhìn chằm chằm mình, cảm thấy vẫn có chút bất lực.
Vào cuối ngày, dường như Phượng Cừ cảm nhận được mình sắp bị ánh mắt bắn chết rồi.
“Tâm Nhan, cô có thể nghĩ ra cách nào đừng để chồng cô đến phim trường được không? Lần sau mà như thế này thì chắc vai nam chính của tôi phải đổi người mất.”
Sau cảnh quay cuối cùng, Phượng Cừ gọi Đường Tâm Nhan lại.
“Tôi… xin lỗi, mang đến phiền phức cho anh rồi.”
Đường Tâm Nhan ngượng ngùng xin lỗi Phượng Cừ.
“Tôi sẽ nghĩ cách để thuyết phục anh ấy, đi trước nhé.”
Sau khi chào hỏi đạo diễn, Đường Tâm Nhan về lại xe thay đồ diễn ra.
“Chồng của cô đang đợi ở trên xe, mau đi đi.” Cố Nhiễm Nhiễm nhận lấy quần áo diễn từ Đường Tâm Nhan.
Nhìn chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn cả thế giới ở phía trước cách đó không xa, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
“Được, tôi đi trước đây, sáng mai tôi sẽ có mặt phim trường đúng giờ.”
Nói xong câu đó, Đường Tâm Nhan mới đi về phía xe.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Đường Tâm Nhan mở cửa nhưng không lên xe liền, đôi mắt sáng ngời lóe lên lửa giận, dữ tợn nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Lên xe.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, khuôn mặt đẹp trai không hề có bất cứ biểu cảm nào.
Đường Tâm Nhan vừa định lên xe thì điện thoại của Mặc Trì Úy lại vang lên.
Cô chỉ vô tình lướt nhìn qua, liền nhìn thấy số điện thoại trên màn hình. Nếu như mình nhớ không nhầm, thì đây chính là số của… Triệu Hân Hân.
“Tôi ngồi xe Cố Nhiễm Nhiễm về, bớt quấy rầy anh và bạn gái nói chuyện yêu đương.” Đường Tâm Nhan nói xong, đóng cửa xe lại thật mạnh.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Cố Nhiễm Nhiễm đang hoàn thành công việc, thấy Đường Tâm Nhan tức giận quay lại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.