Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 581: Điều bất ngờ mà anh ấy dành cho mình



Nói chuyện yêu đương? Nghe được mấy chữ này, Cố Nhiễm Nhiễm rất bất ngờ, trên xe anh ngoại trừ trợ lý ra, hình như không có người phụ nữ nào khác? Sao có thể nói chuyện yêu đương được chứ?

“Tâm Nhan, cô đang ghen sao?” Cố Nhiễm Nhiễm giao hết việc cho trợ lý, kéo Đường Tâm Nhan sang một bên.

“Ghen?”

Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.

“Tôi của hiện tại, có tư cách gì để ghen? Người ta có thể đường đường chính chính đến tập đoàn của chủ tịch, tôi là cái thá gì chứ? Tôi chẳng qua chỉ là quay trở lại giới giải trí, không biết sẽ gây tiếng vang như thế nào mà thôi.”

Giọng điệu Đường Tâm Nhan vô cùng tự ti, khiến Cố Nhiễm Nhiễm bật cười, thở dài.

“Cô là vợ của anh ấy, được pháp luật công nhận, cho nên… cô hoàn toàn có tư cách sử dụng quyền làm vợ của mình, cứ cho là anh ấy đang nói chuyện yêu đường thì sao chứ?”

Cố Nhiễm Nhiễm khuyên nhủ cô một cách ngang ngược.

“Thôi đi, tôi còn phải về nhà thăm con, Nhiễm Nhiễm, đưa tôi về nhà đi.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đầu mình như rối tung lên.

“Tôi rất muốn đưa cô về nhưng… hình như có vẻ như tình hình bây giờ không cho phép.” Lúc nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm nói lời này cứ luôn chằm chằm về phía sau lưng mình, theo quán tính mà quay đầu lại.

“Anh…” Thấy Mặc Trì Úy không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, khiến Đường Tâm Nhan giật thót mình.

Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan không rời mắt.

“Ba phút sau Trì Chi Hành sẽ đến.”

Nghe Mặc Trì Úy nói thế, nụ cười của Cố Nhiễm Nhiễm lập tức biến mất.

“Tâm Nhan, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Không đợi Đường Tâm Nhan có bất kỳ phản ứng nào, Cố Nhiễm Nhiễm đã nhanh chóng vọt lên xe, vội vàng rời khỏi phim trường.

Trì Chi Hành cũng không phải là dã thú, sao lại đến đến nhanh như vậy được?

Thấy chiếc xe rời đi, Đường Tâm Nhan bất lực lắc đầu, hy vọng đi nhờ xe của mình đã tan tành.

“Lên xe đi, nếu như không muốn bị anh ẵm lên xe.”

Mặc Trì Úy lên tiếng uy hiếp.

“Anh…” Nghe thấy lời uy hiếp như vậy, Đường Tâm Nhan thật sự muốn đã anh một cái.

Thấy dáng vẻ tức giận của vợ mình đến đỏ mặt, Mặc Trì Úy nhướn mày.

“Xem ra vợ tôi rất muốn thử cảm giác được bế lên xe, không sao, tôi sẽ giúp cô ấy hoàn thành.” Mặc Trì Úy xắn tay áo lên.

“Không cần.”

Nhớ đến ở phim trường nhiều người như vậy, nếu như bị anh bế lên, mình nhất định sẽ rất xấu hổ.

Thấy Đường Tâm Nhan lên xe, Mặc Trì Úy cảm thấy có chút tiếc nuối, anh thật sự rất muốn thử một lần, cảm giác vác vợ của mình lên vai, nhưng thật đáng tiếc, vợ mình đã bỏ chạy mất rồi.

“Giản Thành đâu?” Thấy Mặc Trì Úy ngồi vào vì trí ghế lái, Đường Tâm Nhan cảm thấy kỳ lạ.

Mặc Trì Úy khởi động xe.

“Sắp đến sẽ là khoảng thời gian lãng mạn dành cho hai chúng ta, cho nên anh không hy vọng bị người khác quấy rầy, anh đã bảo Giản Thành về rồi.”

Thời gian lãng mạn dành cho hai người?

“Anh Mặc, anh không cảm thấy thế này thật trớ trêu sao? Tôi muốn về nhà, ít nhất có thể ăn một bữa cơm yên ổn, tôi không hy vọng lúc ăn cơm lại bị gián đoạn vì điện thoại của anh.”

Đường Tâm Nhan mỉa mai.

Điều khiến cô không ngờ đến là Mặc Trì Úy lại đưa điện thoại của anh ấy cho cô.

“Giao cho em giữ, em có thể để chế độ yên lặng, cũng có thể tắt nguồn.”

Mặc Trì Úy cười nói, giọng nói lanh lảnh như rượu ngàn năm, êm dịu và đầy sức hút riêng của một người đàn ông.

“Chuyện này…” Nhìn điện thoại trong tay, Đường Tâm Nhan sửng sốt. Đồng tử trong veo quyến rũ kia đầy nghi ngờ.

Anh ấy làm như vậy là có ý gì? Đang muốn bày tỏ sự chung thủy với mình sao?

Người đàn ông này, thực sự càng khiến cho mình càng ngày càng khó hiểu. Nhưng hành động này của anh, vẫn khiến trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy rất ngọt ngào.

Nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo không bị người khác làm phiền, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lập tức nợ một nụ cười sáng lạn.

“Chúng ta phải đi đâu?” Đường Tâm Nhan để điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng hỏi, cô không chọn cách tắt máy hay để chế độ yên lặng, dù sao Mặc Trì Úy cũng là chủ tịch của một công ty lớn, nếu như có chuyện bị chậm trễ vì điện thoại tắt máy thì cô sẽ rất áy náy.

“Đi ăn tối.”

Mặc Trì Úy nắm vô lăng, nở một nụ cười đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Hai người nhanh chóng đến một nhà hàng Pháp, vừa mới vào nhà hàng, nhân viên đã đến đón bọn họ.

“Chủ tịch Mặc, bàn ngài đặt đã được chuẩn bị xong, mời theo tôi.”

Anh ấy đã đặt chỗ? Đường Tâm Nhan liếc nhìn Mặc Trì Úy bất ngờ vì hành động của anh ấy.

“Đi thôi.” Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, theo nhân viên đi đến một bàn dài gần cửa sổ.

Vị trí này có độ riêng tư rất cao, quan trọng nhất là, có thể nhìn thấy được cảnh đêm ở bên ngoài, cảnh đẹp vô cùng xa hoa, lộng lẫy, khiến Đường Tâm Nhan hạnh phúc một cách kỳ lạ.

Mặc Trì Úy đã sớm gọi món hai người muốn ăn, nhìn thấy những món ăn mình thích được bày ra trước mắt, cả một ngày chưa có gì cho vào dạ dày rỗng tuếch cả.

“Chủ tịch Mặc, đây là hoa của ngài đã chuẩn bị.”

Nhân viên mang đến một bó hoa hồng, gửi cho Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy nhận lấy, gật đầu với nhân viên, nhân viên lập tức hiểu ý xoay người rời đi.

“Đây là anh…” Thấy Mặc Trì Úy cầm lấy bó hoa hồng, để trước mặt mình, Đường Tâm Nhan sửng sốt, không phải anh ấy chưa từng tặng quà cho mình, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ấy tặng hoa cho mình, điều này khiến Đường Tâm Nhan không thể hình dung được trái tim mình đã xúc động biết nhường nào.

“Thích không?” Giọng nói êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Mặc dù không biết Mặc Trì Úy tặng hoa cho mình vì mục đích gì khác hay không, nhưng Đường Tâm Nhan lúc này dường như cảm thấy mình được nâng niu trong tay như một cô công chúa.

“Thích.”

Đường Tâm Nhan đưa bó hoa hồng lại gần mũi ngửi xem, hương thơm ngào ngạt từ bó hoa tỏa ra khiến cô nở một nụ cười đầy rạng rỡ.

“Đây là… đây là cái gì?” Thấy giữa đóa hồng, có một chiếc hộp rất tinh xảo, Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn Mặc Trì Úy.

Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười đây thần bí.

“Quà tặng em.”

Tim Đường Tâm Nhan đập thình thịch, cô cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp ra, sau đó đặt bó hoa xuống ghế bên cạnh.

Nhìn thấy chiếc hộp, Đường Tâm Nhan cảm thấy không dám tin vào những gì hiện ra trước mắt mình.

Dưới sự chú ý của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan từ từ lấy chiếc hộp ra.

“Lắc tay này đẹp không?” Trong chiếc hộp là một chuỗi vòng đã có kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại không làm mất đi sự tao nhã và cao quý, mỗi một viên đá đều sáng lấp lánh đến chói mắt.

Đặc biệt là được thiết kế rất độc đáo, khiến Đường Tâm Nhan thích đến mê mẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.