Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 585: Cuộc gọi nhỡ



“Uống cà phê nhé, không phải đạo diễn nói nghỉ ngơi sao?” Phượng Cừ bê cà phê đến cho Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan đang đọc kịch bản, nghe thấy tiếng của Phượng Cừ, cô mới để kịch bản xuống, nhận lấy ly cà phê từ tay anh ấy.

“Trạng thái của cô sáng nay có vẻ không tốt, không khỏe hả? Mặc dù bộ phim này vừa mới quay, nhưng nếu như cơ thể không thoải mái cũng có thể xin nghỉ.”

Phượng Cừ ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói, mặc dù đã được phủ một lớp trang điểm nhưng vẫn không thể che giấu đi được sắc mặt tiều tụy của cô, trong lòng Phượng Cừ thoáng qua một cảm giác thương yêu.

“Tôi không sao, có thể do vừa mới quay nên hơi căng thẳng, thật ngại quá, sợ anh sẽ bị NG nhiều lần.” Đường Tâm Nhan ngại ngùng nói, nếu như không phải tại mình, có lẽ mọi sắp xếp ngày hôm nay đã hoàn thành từ lâu rồi.

Phượng Cừ cười cười, lắc đầu.

“Nói gì thế? Chúng ta là cộng sự tốt của nhau mà, sao tôi có thể trách cô được? Tin vào chính mình, cô có thể, tôi đã nhờ trợ lý chuẩn bị cơm trưa rồi, chúng ta lên xe ăn thôi, ăn no rồi thì chiều nay mới có thể quay được những cảnh tiếp theo.”

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.

“Được, hôm nay không có Nhiễm Nhiễm ở đây, tôi… thật sự cần sự động viên của anh.”

Phượng Cừ dìu Đường Tâm Nhan đứng lên khỏi ghế, lên xe của Phượng Cừ.

Trợ lý của Phượng Cừ đã sớm chuẩn bị hai phần ăn trưa.

Thấy bữa cơm đa số đều là những món mình thích ăn, Đường Tâm Nhan không khỏi ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được nhìn Phượng Cừ.

“Không trùng hợp vậy đâu, tôi vừa mới biết khẩu vị của cô, cho nên mới đặc biệt căn dặn trợ lý chuẩn bị trước đó, cho nên nhất định phải ăn nhiều vào, đừng phụ sự sắp xếp của tôi.”

Phượng Cừ mỉm cười đầy tao nhã, nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mê hoặc lòng người.

“Bạn gái tương lai của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Đường Tâm Nhan nhận lấy đũa từ tay Phượng Cừ, vừa cười vừa đùa.

“Muốn làm bạn gái của tôi cũng không phải là chuyện đơn giản, tôi muốn tìm một người…” Đột nhiên vẻ mặt Phượng Cừ trở nên nghiêm túc nhìn Đường Tâm Nhan.

“Tìm người như thế nào? Nếu như sau nay tôi có gặp phải người nào như thế, nói không chừng tôi có thể giới thiệu cho anh.”

Đường Tâm Nhan hỏi, là bạn của Phượng Cừ, cô thật sự rất hy vọng, có thể có một cô gái xuất sắc nào đó có thể trói chặt được cái tên đào hoa này.

“Tìm một người giống như cô, tốt nhất là giống như cô.”

Phượng Cừ nói, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ.

“Giống như tôi?” Đường Tâm Nhan nhún vai.”Cả đời này sợ rằng không thể nào có được, vì tôi chắc chắn rằng tôi không có chị em sinh đôi.”

Cả hai nói chuyện cười đùa vui vẻ, không hề biết rằng Mặc Trì Úy đã mang theo Triệu Hân Hân đến phim trường.

Lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy, đạo diễn rất ngạc nhiên.

“Chủ tịch Mặc, sao anh… anh lại đến đây?”

Đạo diễn vội vàng đến trước mặt Mặc Trì Úy, cẩn thận hỏi, dù sao người đàn ông đứng trước mặt chính là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.

“Tôi đến tìm vợ, cô ấy đâu? Đang ở đâu?”

Mặc Trì Úy quét mắt nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu, điều này khiến anh nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.

“Tâm Nhan cô ấy…” Đạo diễn cũng hoàn toàn không biết Đường Tâm Nhan ở nơi nào, cho nên đối diện với câu hỏi của Mặc Trì Úy, anh lúng túng không biết phải trả lời thế nào.

“Gọi điện cho cô ấy.”

Triệu Hân Hân đứng bên cạnh nhắc.

Mặc Trì Úy nhíu chặt mày gọi điện cho Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan không ngờ đến Mặc Trì Úy lại gọi điện cho mình, nhưng nhớ đến chuyện chiếc lắc tay của Triệu Hân Hân, cô chủ liếc nhìn số điện thoại hiện trên màn hình rời ánh mắt lại dời sang mấy món ăn ngon miệng trước mặt.

“Không nghe máy sao?”

Thấy trên màn hình điện thoại Đường Tâm Nhan hiển thị hai chữ “Ông xã”, trong lòng Phượng Cừ đột nhiên có một cảm giác rất khó chịu kỳ lạ.

Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng.

“Không cần thiết, chúng ta mau ăn cơm đi, chiều nay bắt đầu sớm một chút.”

Phượng Cừ rất ngạc nhiên với việc Đường Tâm Nhan không nhận điện thoại của Mặc Trì Úy, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, ngược lại một mực chăm sóc Đường Tâm Nhan ăn cơm trưa.

Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy ngày càng xám xịt lại, Triệu Hân Hân đứng bên cạnh, trong lòng mừng thầm.

“Sao rồi? Không nghe máy hả? Có thể đang bận chuyện gì đấy, nếu như thế thì chúng ta đi ăn cơm trước đi, lát nữa quay lại được không?”

Triệu Hân Hân đề nghị nói, cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào được một mình ở bên cạnh Mặc Trì Úy, dù sao lúc bố đưa cậu học trò giỏi của mình về nhà, cô vừa nhìn thấy thì bị trúng tiếng sét ái tình của người đàn ông này.

Bằng không cũng sẽ không thuyết phục sếp để cô thay mặt công ty về nước, bàn chuyện hợp đồng với công ty của Mặc Trì Úy.

“Được.”

Đôi mắt diều hâu của Mặc Trì Úy quét quanh phim trường một lần nữa, chắc chắn không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tâm Nhan nữa mới đưa Triệu Hân Hân xoay người rời đi.

Bọn họ đi chưa được mười phút, thì Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ từ trên xe bước xuống.

Lúc đạo diễn nhìn cô, lập tức chạy đến bên cô.

“Đạo diễn, anh sao thế? Hình như trông có vẻ rất vội, quay sớm sao?” Thấy bộ dạng thở hổn hển của đạo diễn, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ rất khó hiểu.

“Vừa nãy… vừa nãy chủ tịch Mặc đến tìm cô, Tâm Nhan, sao cô không nghe máy? Lúc Mặc Trì Úy bỏ đi, sắc mặt rất khó coi.”

Đạo diễn kể lại chuyện lúc nãy Mặc Trì Úy đến, nói với Đường Tâm Nhan.

Anh ấy đến đây? Chẳng lẽ lúc nãy gọi điện cho mình là anh ấy đang ở phim trường sao?

Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.

“Anh ấy… đến một mình sao?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi, Mặc Trì Úy đến thăm mình, trong lòng cô thoáng trở nên vui vẻ.

“Không, còn có một người nữa… một cô gái trông rất xinh đẹp, có vẻ như mối quan hệ của bọn họ rất tốt, vì người con gái kia chỉ nói có một câu muốn rời khỏi, Mặc Trì Úy liền đi mất.”

Đạo diễn còn chưa nói xong, trợ lý đứng bên cạnh anh đã ra hết mọi chuyện. Nhưng vừa nói xong, anh lại cảm thấy lời mình nói có gì đấy không đúng.

Sao mình lại đứng trước mặt cô nói rằng chồng cô đưa cô gái khác đến chứ?

“Thưa cô, tôi… tôi…” Trợ lý không biết phải giải thích như thế nào, có chút bất an nhìn Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hờ hững.

“Có thể là bạn của anh ấy, cô yên tâm đi, tôi không quan tâm lắm, chúng tôi vẫn luôn rất tin tưởng nhau.” Đường Tâm Nhan cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên cứng ngắt, vì thế cô nhanh chóng cười nói.

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chuẩn bị một chút đi, nửa nữa bắt đầu công việc.”

Đạo diễn lạnh lùng ra lệnh, mọi người đều bận rộn đi làm phần việc của riêng mình.

“Không có chuyện gì chứ?”

Mặc dù mọi người cho rằng Đường Tâm Nhan không để ý nhưng Phượng Cừ đứng bên cạnh lại bắt được ánh mắt lên đầy chua xót, đau khổ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.