Đường Tâm Nhan ban đầu vốn chỉ muốn trêu chọc Cố Nhiễm Nhiễm tí thôi, nhưng không ngờ phản ứng của Cố Nhiễm Nhiễm lại là giấu điện thoại ra sau lưng.
“Lẽ nào cậu đang nhìn ảnh người đàn ông của cậu thật à?” Đường Tâm Nhan ngồi bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, tiếp tục trêu chọc cô ấy.
Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu.
“Không, tớ chỉ đang xem một số tài liệu thôi, phim đóng xong hết rồi à?” Phải mất một lúc lâu, Cố Nhiễm Nhiễm mới khôi phục lại được sự bình tĩnh, đôi mắt phượng rực rỡ của cô ấy khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, em có ở đó không? Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Giọng nói của Phượng Cừ đột nhiên vang lên bên tai hai người, lời nói của anh ta khiến Đường Tâm Nhan hơi nghi hoặc, nhưng lại khiến Cố Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh cô cảm thấy có chút bất an.
Cố Nhiễm Nhiễm xuống xe trước.
“Có chuyện gì sao?” Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp hỏi, người cô như cố ý, nhưng lại giống vô ý mà chặn cửa xe lại, không để cho Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ tiếp xúc chính diện.
“Nhiễm Nhiễm, tôi đang tìm Tâm Nhan, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Vẻ mặt Phượng Cừ nghiêm nghị, giọng điệu cũng tràn đầy nghiêm túc.
Cố Nhiễm Nhiễm cau chặt mày lại.
“Nhan Nhan hôm nay quay phim quá mệt nên chúng tôi phải về khách sạn sớm, anh có chuyện gì thì để sau hẳn nói.” Cố Nhiễm Nhiễm chỉ muốn đuổi Phượng Cừ rời đi, hơn nữa còn không ngừng quắc mắt lên với anh ta.
Nhưng Phượng Cừ làm như không nhìn thấy điều đó.
“Tâm Nhan, tôi tìm cô là chuyện thật mà, là chuyện liên quan đến Mặc Trì Úy.”
Bởi vì Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn đứng chắn trước mặt cô, thế nên Phượng Cừ không thể đến gần Đường Tâm Nhan hơn, anh ta sốt ruột mà hét vào bên trong xe.
“Phượng Cừ, anh có bị điên không? Hai người họ là vợ chồng. Nếu xảy ra chuyện gì, hai người họ sẽ tự liên lạc với nhau. Anh chẳng qua chỉ là người ngoài thôi.” Khi Phượng Cừ hét lên, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm rơi cái bộp, trong tiềm thức cô ấy chỉ muốn đẩy Phượng Cừ ra.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đường Tâm Nhan ngồi trong xe. Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm liên tục ngăn cản không cho mình gặp Phượng Cừ, cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Sau khi Phượng Cừ hét lên hai, ba lần, cô vẫn bước ra khỏi xe.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cừ với vẻ khó hiểu.
“Tôi sẽ cho em xem một thứ, thứ này là do một người bạn ở Trung Quốc gửi cho tôi.” Phượng Cừ lấy điện thoại di động ra.
Cố Nhiễm Nhiễm sửng sốt khi thấy Phượng Cừ lấy điện thoại di động ra.
“Phượng Cừ, anh muốn làm cái quái gì vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm tức giận mắng anh ta.”Nhan Nhan, quay cả ngày mệt mỏi rồi, chúng ta trở về khách sạn thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm muốn đẩy Đường Tâm Nhan lên xe, nhưng cô ấy không ngờ rằng mình càng không bình thường thì Đường Tâm Nhan càng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Nhiễm Nhiễm, vừa rồi cậu nhìn điện thoại. Có phải giống với những gì Phượng Cừ định cho tớ xem không?” Đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời của Đường Tâm Nhan khóa chặt trên người Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài, cô ấy biết rõ ràng rằng, hai cô là chị em tốt bấy lâu nay, cho dù cô ấy có tìm cách che giấu như thế nào đi nữa thì Đường Tâm Nhan sẽ phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Phượng Cừ cũng nhìn chằm chằm Cố Nhiễm Nhiễm, thấy Cố Nhiễm Nhiễm giữ im lặng, không nói gì, Phượng Cừ có chút sốt ruột.
Bất chấp sự ngăn cản của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta lập tức bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Em xem cái này đi?” Phượng Cừ đặt điện thoại trước mặt Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy điện thoại di động của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan hơi giật mình, nhưng… nhưng khi nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại, Đường Tâm Nhan ngây người, sắc mặt cô thoáng chốc tái đi.
“Chuyện này… chuyện này xảy ra khi nào?”
Đường Tâm Nhan cố gắng chịu đựng nỗi đau trong lòng, quay sang hỏi Phượng Cừ.
“Có lẽ là ngày hôm qua. Một người bạn của tôi tình cờ có mặt ở đó và chụp được bức ảnh như vậy. Anh ấy biết rằng chúng ta đang quay phim cùng nhau nên đã gửi bức ảnh này cho tôi”.
Phượng Cừ không che giấu bất cứ điều gì, nói thẳng.
“Tâm Nhan, cậu… cậu không sao chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ rằng Phượng Cừ lại thực sự nói ra điều này, sau khi trừng mắt lườm Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm vội vã chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tớ không sao, Nhiễm Nhiễm, tớ… tớ mệt rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Đường Tâm Nhan trả lại điện thoại cho Phượng Cừ, không đợi hai người nói gì cả mà trực tiếp lên xe ngồi.
“Phượng Cừ, tại sao anh phải cho Tâm Nhan xem bức ảnh Mặc Trì Úy ôm Triệu Hân Hân? Anh rốt cuộc đang có ý đồ gì? Anh không thấy hành vi của anh rất đáng xấu hổ à?”
Cố Nhiễm Nhiễm giận dữ hét vào mặt Phượng Cừ.
Phượng Cừ nhướng đôi mày kiếm.
“Tôi không muốn cô ấy bị lừa dối, tôi cũng không thêm mắm dặm muối gì. Những bức ảnh này đều là thật. Tôi… tôi thừa nhận rằng mình có chút ích kỷ, nhưng… nhưng tôi muốn cô ấy biết sự thật.”
Mặc dù những lời này là anh ta nói với Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng ánh mắt của Phượng Cừ vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan đang ở trong xe.
“Phượng Cừ, cảm ơn anh vì đã cho tôi xem ảnh.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, giọng điệu bình tĩnh của cô không thể nghe ra bất cứ tâm trạng nào, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm lo lắng.
“Phượng Cừ, nếu Nhan Nhan có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức lên xe, đóng chặt cửa lại.
“Làm như vậy, thực sự có thích hợp không?” Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm lái xe rời đi, người quản lí của Phượng Cừ bước đến bên anh ta khẽ hỏi.
Ánh mắt của Phượng Cừ vẫn cứ dán chặt vào xe của Cố Nhiễm Nhiễm cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, lúc này anh ta mới thu hồi lại tầm mắt.
“Mặc Trì Úy quả thật đã ôm Triệu Hân Hân. Về phần tại sao, tôi không biết, vì vậy tôi không nghĩ rằng cách tiếp cận của tôi là sai.”
Phượng Cừ lạnh lùng nói.
Thấy anh ta tự hành động theo mình, người quản lí cũng tỏ vẻ bất lực.
Trong lúc lái xe, Cố Nhiễm Nhiễm lặng lẽ quan sát Đường Tâm Nhan, thấy trên mặt cô không có biểu hiện gì, Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm lo lắng.
Đường Tâm Nhan vẫn im lặng cho đến khi cô trở về khách sạn.
“Cậu có muốn ăn chút gì đó không?”
Cố Nhiễm Nhiễm thận trọng hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ không đói, Nhiễm Nhiễm, tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, cậu… đừng quấy rầy tớ, có được không?” Đứng ở cửa phòng mình, Đường Tâm Nhan rốt cuộc cũng mở miệng nhưng có điều giọng điệu van nài này của cô lại khiến Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm sốt ruột.
“Tớ chỉ muốn ở một mình, cậu yên tâm, tớ sẽ không làm chuyện gì tổn thương bản thân đâu.” Nói xong lời này, Đường Tâm Nhan đi thẳng vào trong phòng, khóa của lại trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
Cánh cửa đóng lại khiến Cố Nhiễm Nhiễm không còn lựa chọn nào khác.
Đường Tâm Nhan trở về phòng còn không thèm tẩy trang, trực tiếp bấm số điện thoại của Mặc Trì Úy.
Điện thoại liên tục đổ chuông nhưng không có ai trả lời khiến Đường Tâm Nhan càng suy nghĩ lung tung.
Sau khi tính toán thời gian một chút, chắc chắn ở Trung Quốc đang là buổi sáng, Đường Tâm Nhan gọi điện thoại về biệt thự.
Điện thoại vang một hồi, người giúp việc nghe máy.
“Mợ chủ? Cô gọi điện có chuyện gì sao?” Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, người giúp việc lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cuối cùng cũng có người trả lời điện thoại.
“Thằng bé thế nào? Hai ngày nay con có quấy khóc không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
“Cô yên tâm đi, cậu bé gần đây rất tốt, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé.”
Lời nói của người giúp việc khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Cái kia … Trì Úy có ở đó không?” Đường Tâm Nhan cuối cùng hỏi ra câu này.
Người giúp việc không ngờ rằng Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hỏi đến Mặc Trì Úy, điều này khiến cô giúp việc có chút do dự.
Người giúp việc muốn nói nhưng rồi lại thôi, khiến trái Đường Tâm Nhan rơi lộp bộp.
“Nói cho tôi biết, anh ấy có ở nhà không?” Đường Tâm Nhan hỏi lại, lần này giọng nói của cô có chút lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Đường Tâm Nhan, người giúp việc không dám do dự nữa.