Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 613: Cuối cùng anh cũng gọi đến rồi



Đường Tâm Nhan cả đêm không ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt mày rất hốc hác, tiều tụy nhưng cô vẫn cố lấy lại tinh thần bước vào phòng tắm.

Nhìn người trong gương sắc mặt tái nhợt không còn hột máu, dưới mắt còn có quầng thâm, cô không tự chủ mà hít vào một hơi lạnh.

Đường Tâm Nhan, mày có cần phải tự hành hạ bản thân như thế này vì một người đàn ông đã phản bội mày không?

Để bản thân được tỉnh táo, Đường Tâm Nhan tự tát cho mình một cái, sau đó tạt nước lạnh vào mặt, một lúc sau, tinh thần của cô mới khôi phục lại được phần nào.

Vừa đi ra khỏi phòng tắm, liền có tiếng gõ cửa, không cần nhìn, Đường Tâm Nhan có thể chắc chắn người gõ cửa nhất định là Cố Nhiễm Nhiễm.

Quả nhiên, cô vừa mở cửa đã thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang đẩy xe thức ăn đứng bên ngoài.

“Sao thế? Nay lại thành nhân viên phục vụ khách sạn đưa cơm đến tận phòng cho khách à?” Đường Tâm Nhan mỉm cười nói đùa rồi vội vàng giúp Cố Nhiễm Nhiễm đẩy xe thức ăn vào phòng.

Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng điệu đùa cợt của Đường Tâm Nhan.

“Nghe thấy cậu vẫn còn sức trêu đùa tớ, tớ cuối cùng cũng yên tâm rồi, mau ăn sáng đi.”

Cố Nhiễm Nhiễm chuyển thức ăn trên xe ăn đặt lên bàn.

“Uống sữa đi, như vậy bụng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Cố Nhiễm Nhiễm ân cần đặt ly sữa vừa mới hâm nóng trước mặt Đường Tâm Nhan.

Sau khi uống hết nửa cốc sữa, ăn chút đồ ăn Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng phục hồi được chút sức lực.

“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu đã luôn xuất hiện trước mặt tớ những lúc tớ cần nhất.”

Sau bữa sáng, Đường Tâm Nhan chân thành nhìn Cố Nhiễm Nhiễm nói.

“Cô bé ngốc, chúng ta là chị em mà. Lúc này mà không xuất hiện, lẽ nào lại xuất hiện lúc cậu không cần à? Đừng suy nghĩ nhiều. Quay xong mấy ngày nữa, chúng ta sẽ phải chuyển cảnh. Lúc đó chắc sẽ vất vả hơn bây giờ nhiều. Đừng để bản thân mệt mỏi thêm nữa, cậu biết chưa?”

Cố Nhiễm Nhiễm nói.

“Cậu yên tâm đi, tớ không sao đâu mà, chúng ta đi đến phim trường thôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, thấy Đường Tâm Nhan đang mặc một bộ quần áo rất mỏng, cô ấy chu đáo lấy thêm một chiếc áo khoác dày nữa rồi mới rời khỏi khách sạn với cô.

Cả hai nhanh chóng đến phim trường.

Phượng Cừ đã đến phim trường từ trước, anh ta vừa nhìn thấy Đường Tâm Nhan bước xuống xe thì ngay lập tức đi về phía cô.

“Em… không sao chứ?” Đường Tâm Nhan cho dù có trang điểm nhưng cũng không thể nào che đi sắc mặt nhợt nhạt, điều này khiến Phượng Cừ rất đau lòng, nhưng anh ta không hề hối hận khi đã đưa bức ảnh cho Đường Tâm Nhan xem.

“Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm, chúng ta diễn tập đi.”

Đường Tâm Nhan bình thản nói, không hề bởi vì sự quan tâm của Phượng Cừ mà có bất cứ sự thân mật nào.

Việc cô thờ ơ khiến Phượng Cừ có vẻ thất vọng, nhưng anh ta hiểu rõ Đường Tâm Nhan, nếu như anh ấy quan tâm cô quá mức, có thể sẽ làm cô càng chán ghét anh thêm mà thôi.

“Được, diễn tập nào.”

Đường Tâm Nhan luôn rất nghiêm túc trong quá trình hai người diễn tập, ngoài khuôn mặt tái nhợt ra thì không nhìn thấy bất kỳ điều gì bất thường, chỉ là… chỉ là Phượng Cừ rõ ràng đã phát hiện ra rằng, ngoại trừ đọc lời thoại lúc diễn tập thì bình thường Đường Tâm Nhan rất hiếm khi nói chuyện.

“Tâm Nhan, dáng vẻ của em bây giờ khiến tôi rất lo lắng.”

Phượng Cừ đặt kịch bản xuống, trực tiếp đi tới chỗ Đường Tâm Nhan, cau mày nói.

“Lo lắng?” Đường Tâm Nhan nhướng mày, một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua đôi môi đỏ mọng.”Không cần phải lo lắng. Chúng ta là nam nữ chính của bộ phim này. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác thật vui vẻ, có như vậy những thước phim quay ra mới được công chúng tiếp nhận, không phải sao?”

Chỉ là quan hệ giữa nam nữ chính với nhau sao.

Lông mày của Phượng Cừ càng cau lại chặt hơn, chỉ là khi anh ta còn muốn nói điều gì đó, Cố Nhiễm Nhiễm đã đi đến trước mặt hai người họ.

Về Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm chọn cách phớt lờ, cô trực tiếp đặt ly cà phê trên tay trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Cà phê của cậu nè, sắp quay rồi đó.”

Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu, cô bưng cà phê rồi ngồi sang một bên với Cố Nhiễm Nhiễm, mãi cho đến khi cảnh quay bắt đầu Đường Tâm Nhan mới quay đầu nhìn sang phía Phượng Cừ.

Dù gì thì cô cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, dưới ống kính của đạo diễn, Đường Tâm Nhan vẫn nhập vai một cách hoàn hảo, diễn xuất tốt khiến đạo diễn ngồi sau ống kính vô cùng hài lòng.

Vào cuối ngày, Đường Tâm Nhan đã kiệt sức, cô thậm chí không còn sức để đi lại, bởi vì tiến độ quay tương đối gấp vậy nên buổi tối họ vẫn còn những cảnh quay ban đêm.

Cố Nhiễm Nhiễm biết Đường Tâm Nhan đã mệt mỏi rã rời nên sau khi lên xe, cô ấy lập tức đặt đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trước mặt cô.

“Nhiễm Nhiễm, cậu nhất định là con giun trong bụng tớ. Tớ sắp chết đói rồi đây nè.” Đường Tâm Nhan vội vàng cầm đũa lên, không đợi được nữa đưa thức ăn lên miệng.

“Ăn xong cậu ngủ một giấc đi. Cảnh quay đêm hôm nay có lẽ phải rạng sáng mới bắt đầu.” Cố Nhiễm Nhiễm dặn dò cô. Cô ấy biết rõ Đường Tâm Nhan không ngủ suốt đêm hôm qua, cả ngày nay cô đã cố gắng chống đỡ rất mệt mỏi.

“Ting …” Tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người.

Đường Tâm Nhan vừa ăn uống no say, lười biếng ngả người ra ghế.

“Cậu nghe giúp tớ với, tớ thật sự không muốn nhúc nhích tí nào cả.”

Đường Tâm Nhan cười nói.

Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nhấc điện thoại đang đổ chuông lên, khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô ấy khẽ cau mày đặt điện thoại vào tay Đường Tâm Nhan.

“Tốt nhất cậu nên tự mình nghe đi, tớ đi ra ngoài đây.”

Sau khi đặt điện thoại vào tay Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm xoay người xuống xe, còn chu đáo đóng cửa xe lại.

Mặc Trì Úy? Anh gọi cho cô để làm gì? Muốn diễn nữa à? Hay sau khi chơi chán Triệu Hân Hân rồi, thấy nhạt nhẽo nên muốn tìm cô giết thời gian?

Nhìn thấy số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan ngồi thẳng dậy, một nụ cười giễu cợt lướt qua đôi môi đỏ của cô.

Điện thoại reo một lúc lâu sau Đường Tâm Nhan mới nhấc máy bấm nút trả lời.

“Tại sao lâu như vậy mới nhận điện thoại của anh? Em đang quay phim à?” Điện thoại vừa thông, bên tai Đường Tâm Nhan lại vang lên giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy như mọi khi.

“Đúng vậy, đang quay phim, rất bận, có chuyện gì vậy? Nói ngắn gọn thôi.” Đường Tâm Nhan thờ ơ đáp.

Giọng điệu thờ ơ và có phần xa lạ của cô khiến Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia nhíu mày thật chặt.

“Em đang trách anh hôm qua không trả lời cuộc gọi của em sao? Xin lỗi em, ngày hôm qua anh thực sự rất bận, bây giờ mới có thời gian gọi cho em.”

Khuôn mặt Mặc Trì Úy lộ rõ vẻ mệt mỏi, nếu không phải tình huống của giáo sư Triệu ổn định rồi, có lẽ bây giờ anh vẫn chưa có thời gian xem điện thoại.

“Em biết anh bận, vậy anh cứ bận đi. Em phải quay phim rồi, cúp trước.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan cúp điện thoại không đợi Mặc Trì Úy nói thêm gì.

Anh bận? Đang bận tán tỉnh Triệu Hân Hân sao? Chị đây… khinh.

Tắt điện thoại rồi ném sang một bên, Đường Tâm Nhan nhảy ra khỏi xe, đi thẳng về phía Phượng Cừ.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi về phía mình, Phượng Cừ vô cùng ngạc nhiên, anh ta vội vàng đặt kịch bản xuống.

“Có muốn uống một tách cà phê không? Vừa mới pha đó.” Phượng Cừ mỉm cười hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.