Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 616: Tìm đến tận cửa



Nhìn thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan trò chuyện rất vui vẻ, hai người vừa nói chuyện vừa cười rôm rả, khiến Mặc Trì Úy và tài xế ngồi trong xe cũng có thể nhìn rõ mồn một.

“Tổng giám đốc, anh… anh không xuống xe sao ạ?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ đang trò chuyện vui vẻ, người lái xe lo lắng gãi gãi tai, nhưng Big Boss của anh ta không hề có phản ứng.

Mặc Trì Úy không có ý định xuống xe, nhưng đôi đồng tử đen tối ánh lên tia sáng ảm đạm kia vẫn luôn khóa chặt trên hai người bọn họ.

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và rạng rỡ của Đường Tâm Nhan, ngọn lửa ghen tị trong lòng Mặc Trì Úy như muốn bùng cháy điên cuồng.

Anh gọi lại số điện thoại của Đường Tâm Nhan.

Lần này, sau khi bấm số điện thoại, anh vẫn không rời mắt về hướng hai người họ.

Không mất quá nhiều thời gian, Cố Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại của Đường Tâm Nhan bước đến chỗ hai người họ.

Mặc Trì Úy thấy rõ Đường Tâm Nhan liếc nhìn điện thoại, sau đó… bấm máy.

“Máy bận?”

Tiếng bíp phát ra bên tai khiến khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lập tức nổi lên một tầng lửa giận.

Anh gọi lại cho Đường Tâm Nhan, lần này điện thoại đổ chuông trước khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi.

“Cậu mau nghe đi, nếu không anh ta có thể sẽ gọi đến liên tục đấy, nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?”

Cố Nhiễm Nhiễm đặt chiếc điện thoại đang đổ chuông liên tục trước mặt Đường Tâm Nhan.

Nhìn số điện thoại của Mặc Trì Úy đang nhảy trên màn hình, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt.

Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan cầm điện thoại gật đầu với Phượng Cừ và Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó bước sang một bên rồi bấm nghe điện thoại.

“Có chuyện gì không?” Giọng nói của Đường Tâm Nhan lạnh lùng, Mặc Trì Úy có thể thấy rõ trên mặt cô không có biểu cảm gì.

“Em đang làm gì đấy?”

Mặc Trì Úy hỏi, con ngươi đen sắc bén như chim ưng vẫn luôn khóa chặt trên người cô.

“Đang quay phim, nếu không có việc gì quan trọng thì cúp máy trước đây. Em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến tiến độ quay của bộ phim, càng không muốn mọi người chờ đợi một người.”

Đường Tâm Nhan nói.

“Tại sao lại nói dối?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nóng lòng muốn cúp máy, lửa giận trong lòng Mặc Trì Úy càng lúc càng bùng cháy điên cuồng.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan giật cả mình.

“Anh đang ở phim trường.”

Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy đã khiến Đường Tâm Nhan kinh ngạc, nhưng… nhưng câu nói tiếp theo của anh giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang, nó giáng xuống người cô một cách tàn nhẫn, dữ dội.

“Anh… anh nói cái gì vậy?” Đường Tâm Nhan lo lắng nhìn xung quanh nhưng mãi không thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy đâu, chẳng lẽ anh đang… nói gạt cô sao?

“Anh đang ở trong xe ngay trước mặt em.” Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy mở ra, giọng nói trầm thấp pha chút nguy hiểm vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Ở đằng trước?

Đường Tâm Nhan đúng là đã nhìn thấy chiếc xe, trời ạ, anh sẽ không… anh sẽ không thực sự ở trong đó chứ?

Ngay khi Đường Tâm Nhan vừa muốn đi qua bên đó, Phượng Cừ đã bước đến trước mặt cô.

“Có chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan che điện thoại, nhẹ giọng hỏi.”Phải quay rồi à?”

Phượng Cừ gật đầu.

“Đã chuẩn bị xong hết rồi. Tình hình bên này của em bao giờ kết thúc? Nếu như cần một chút thời gian nữa, tôi có thể nói chuyện với đạo diễn để anh ấy có thể thông cảm.”

Phượng Cừ mặt mày tươi cười, ân cần nhìn Đường Tâm Nhan.

“Không cần đâu, tôi xong ngay bây giờ đây.”

Đường Tâm Nhan đặt điện thoại vào tai.

“Em phải quay phim rồi, lát nữa nói chuyện sau.” Nói xong lời này, cô cũng không đợi Mặc Trì Úy phản ứng mà cúp điện thoại luôn, sau đó đặt vào trong tay Cố Nhiễm Nhiễm.

Mặc Trì Úy lật xem kịch bản bên cạnh.

Cảnh ôm?

Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy nở một nụ cười tà ác.

Anh trực tiếp bước xuống xe.

“Mang hành lý đến phòng người phụ nữ của tôi đi.” Nói xong với tài xế, Mặc Trì Úy liền đi về phía trước.

Mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng … danh tiếng của Mặc Trì Úy vẫn không hề bị giảm sút.

“Anh… anh đến khi nào vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm.

“Người đàn ông của cô khoảng hai giờ đồng hồ nữa sẽ đến, cậu ta sẽ ở phòng của cô.”

Mặc Trì Úy cười nói, nụ cười trên mặt tràn đầy tà ác.

“Anh ta cũng đến?” Khi nghe thấy lời này của Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm thực sự muốn bỏ của mà chạy lấy người.

“Cô thử nói xem?”

Nói xong, Mặc Trì Úy lập tức tập trung ánh mắt vào người phụ nữ của mình.

Ôi mẹ ơi, ánh mắt của anh như muốn ăn tươi nuốt sống Nhan Nhan vậy, xem ra đêm nay Nhan Nhan… không cần ngủ nữa rồi.

“Nhan Nhan, cô, có chuyện gì với em vậy? Vừa rồi diễn thử không phải rất tốt sao? Sao bây giờ lại…”

Phượng Cừ nhìn Đường Tâm Nhan đang cứng đơ như đá với ánh mắt kinh ngạc.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan bất lực thở dài, khi biết chắc Mặc Trì Úy ngồi ở xe phía trước, cô vẫn luôn thất thần ngẩn ngơ, chỉ là một cảnh ôm đơn giản, nhưng nghĩ đến việc anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan tôi cảm thấy khó chịu khắp người.

Đi rồi?

Đường Tâm Nhan liếc nhìn sau lưng cô trong tiềm thức. Sau khi không thấy chiếc xe ở vị trí ban đầu nữa, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bắt đầu đi, yên tâm, tôi đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.” Đường Tâm Nhan cười nói.

Nhìn thấy tâm trạng của hai người rất tròn vai, cuối cùng đạo diễn cũng nhẹ lòng, hô lên một tiếng, hai người lập tức bước vào trạng thái quay phim.

Cứ tưởng Mặc Trì Úy không có ở đó nên cảnh ôm của Đường Tâm Nhan diễn ra rất tự nhiên. Hơn nữa cô cũng rất vui vẻ, Phượng Cừ vẫn luôn giữ thái độ ga lăng, lịch sự trong suốt quá trình quay phim, tuy là diễn cảnh ôm nhưng tay anh ta không thực sự chạm vào da thịt cô.

“Qua…”

Nghe được lời đạo diễn, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đi về hướng Cố Nhiễm Nhiễm.

Mặc Trì Úy?

Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng cạnh Cố Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan suýt ngã ngửa.

“Cẩn thận.”

Phượng Cừ đang đi theo sau Đường Tâm Nhan, thấy cô suýt ngã, tay anh ta vội vàng ôm lấy vòng eo con kiến của cô

“Cảm… cảm ơn.”

Đường Tâm Nhan vội vã đẩy Phượng Cừ ra, mặc dù Mặc Trì Úy có thể đã phản bội cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng những người đàn ông khác để kích thích anh cả.

Mặc Trì Úy sải mấy bước đã đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

Phượng Cừ cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, nhưng trong mắt anh ấy không có chút hoảng sợ hay lo lắng, đối với cái ôm vừa rồi, anh ấy vô cùng thản nhiên.

“Bà xã…”

Mặc Trì Úy một tay ôm lấy Đường Tâm Nhan một cách dễ dàng.

Nghĩ đến chuyện có thể đã từng có nhiều người phụ nữ khác nằm trong vòng tay này, Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn đẩy Mặc Trì Úy ra, nhưng bàn tay to lớn của anh như chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy eo khiến cô không thể làm gì hơn.

“Tổng giám đốc Mặc, hình như anh làm Tâm Nhan đau rồi đấy.”

Nhìn thấy đôi mày hơi cau lại của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ vội vàng mở miệng nói, biết mình nói ra lời như vậy có chút không đúng, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được sự thương xót dành cho Đường Tâm Nhan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.