Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 619: Không ai có thể quấy rầy hai vợ chồng chúng ta



Nếu không phải sợ Đường Tâm Nhan chết ngạt vì nụ hôn nóng bỏng này thì Mặc Trì Úy sẽ không bao giờ kết thúc dễ dàng cái chuyện khiến lý trí của anh sắp đến bên bờ sụp đổ.

“Vợ à, em có thể thở được rồi.” Nhìn thấy đôi mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo của Đường Tâm Nhan, hai bàn tay to khỏe của Mặc Trì Úy đáp lên má cô, giọng nói dịu dàng áp sát vang lên bên tai cô.

Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại, nghĩ đến chuyện cô suýt nữa thì bị nụ hôn làm cho ngạt thở, thậm chí còn quên cả thở, Đường Tâm Nhan chỉ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống cho hết ngượng.

“Em… em đi tắm.” Đường Tâm Nhan nhanh chóng tìm một bộ quần áo để thay rồi trực tiếp lao vào phòng tắm.

Trong lúc cô tắm rửa, Mặc Trì Úy cẩn thận quan sát một lượt căn phòng, tuy rằng trang trí không hoa lệ đường hoàng, như trong thanh nhã lại có sự ưu nhàn, mê hoặc, cũng không tồi.

Mặc Trì Úy treo quần áo của mình vào tủ.

Sau đó anh ngồi thoải mái trên ghế sô pha.

Sau khi nán lại trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan mới chịu bước ra khỏi phòng tắm, cô mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu, trên mặt có chút ngượng ngùng.

“Anh…” Đường Tâm Nhan giật mình khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng ở cửa phòng tắm.

“Đợi anh.”

Mặc Trì Úy chỉ nói hai chữ này bên tai Đường Tâm Nhan rôi khuôn mặt xấu xa bước vào phòng tắm.

Đợi anh? Ý anh là gì?

Tim Đường Tâm Nhan đập thình thịch, đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Cô có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng… cô đã thực sự sẵn sàng chưa?

Đường Tâm Nhan liên tiếp hít thở sâu vài hơi, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được.

Để bản thân bình tĩnh lại, Đường Tâm Nhan gọi phục vụ khách sạn, nhờ họ mang giúp cô hai tách cà phê lên.

Uống xong nửa ly cà phê, trong lòng của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng tắm chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, trái tim cô vừa đáp xuống mặt đất an toàn lại bay thẳng lên giời.

“Uống… uống tách cà phê đi anh.”

Đường Tâm Nhan đặt ly cà phê đến trước mặt Mặc Trì Úy, bộ ngực không chút mỡ thừa khiến Đường Tâm Nhan không dám ngẩng đầu nhìn lên.

“Cô gái, em rất căng thẳng sao?” Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan cầm chặt tách cà phê, không dám ngẩng đầu lên nhìn mình, Mặc Trì Úy không nhịn được muốn trêu cô. Trên mặt anh nở nụ cười xấu xa.

“Em… em không có.” Không muốn bị Mặc Trì Úy coi thường, cho nên sau khi lặng lẽ hít thở sâu vài cái, Đường Tâm Nhan lập tức ngẩng đầu lên.

Chỉ là… khi đôi mắt cô chạm phải đôi mắt nóng bỏng, thiêu đốt của Mặc Trì Úy, cô vẫn không thể kiềm chế được kích động trong lòng mình.

“Thật sự không có sao?” Mặc Trì Úy đặt tách cà phê xuống, ngón trỏ mảnh khảnh nâng cằm Đường Tâm Nhan lên. Hơi thở nóng hổi phả vào má cô một cách khó tả.

“Anh… anh ngồi máy bay lâu như vậy rồi, đi… nhanh lên nghỉ ngơi đi, em… em còn phải đọc kịch bản.”

Để giảm bớt căng thẳng, Đường Tâm Nhan cầm kịch bản trên tay, cô rất biết ơn vì vừa rồi đã đặt cuốn kịch bản bên tay, nếu không thì bây giờ có muốn tìm cớ cũng không có.

Đôi mắt hoa đài của Mặc Trì Úy cứ nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan.

“Bà xã, em cầm ngược kịch bản rồi kìa.”

Nghe được những lời này, sắc mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng, xấu hổ muốn bỏ của chạy lấy người ngay lập tức.

Cô vội vàng lật lại kịch bản.

“Em… em sẽ xem ngay.” Đường Tâm Nham càng muốn thoát khỏi đôi mắt phượng của Mặc Trì Úy thì lại càng căng thẳng không biết làm thế nào. Mặc dù đang cầm kịch bản trên tay, nhưng trên kịch bản dường như đang hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy.

Ôi mẹ ơi, đây là cái quái gì đang xảy ra vậy?

Trên mặt Đường Tâm Nhan lộ rõ vẻ bất lực, mỗi lần đối mặt với người đàn ông này, cô đều không thể kiềm chế được.

“Á…” Mặc Trì Úy đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan vào lòng khiến Đường Tâm Nhan kinh hãi hô lên một tiếng.

Mặc Trì Úy cười xấu xa.

“Vợ à, em có thể hét to hơn nữa đấy, anh không ngại để người khác nghe thấy hai vợ chồng mình ân ái với nhau đâu.” Mặc Trì Úy đặt Đường Tâm Nhan xuống giường, hai tay chống ở bên người cô, con ngươi đen sẫm trong suốt như pha lê, lộ ra vẻ đắc thắng.

“Em… em còn lâu mới muốn hét.” Đường Tâm Nhan nhanh chóng ngậm miệng lại, dáng vẻ quyến rũ dễ thương khiến khuôn mặt Mặc Trì Úy nở nụ cười vui vẻ

“Ting…”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột làm gián đoạn ánh mắt nhìn nhau tình tứ của hai người.

“Em… điện thoại của em, em phải nhận điện thoại, anh mau… mau đứng dậy đi?” Đường Tâm Nhan cố gắng đẩy Mặc Trì Úy ra khỏi người mình nhưng đẩy mãi mà anh không hề nhúc nhích mà chỉ khiến cô toát cả mồ hôi.

Mặc Trì Úy vươn cánh tay dài, trực tiếp cầm điện thoại cách đó không xa, nhìn thấy đó là số điện thoại của Phượng Cừ, không chút do dự mà… cúp điện thoại, tắt máy, sau đó… quăng nó sang một bên.

“Anh… sao lại cúp điện thoại của em? Nhỡ đâu có chuyện quan trọng thì sao?” Đường Tâm Nhan bất lực thở dài khi thấy Mặc Trì Úy ném điện thoại của cô sang một bên, người đàn ông thúi này, nhất định phải bá đạo như vậy sao?

“Không có chuyện gì có thể quấy rầy việc ân ái giữa hai vợ chồng mình.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp bịt chặt đôi môi đỏ mọng không ngừng nghỉ của Đường Tâm Nhan.



Phượng Cừ bị cúp máy khiến anh ta nhíu chặt mày lại.

Anh gọi lại, nhưng lần này là tiếng tắt máy.

“Thôi từ bỏ đi, Mặc Trì Úy đến đây rồi, anh ta sẽ không cho anh một chút cơ hội nào đến gần người phụ nữ của anh ta đâu. Nếu cứ cố chấp như vậy, sự nghiệp của anh sẽ bị hủy hoại đấy.”

Người quản lí đứng bên cạnh cố hết sức thuyết phục anh ta, biết không có tác dụng gì nhưng anh ta vẫn không muốn bỏ cuộc.

Dẫu sao thì để trở thành một diễn viên siêu sao quốc tế, Phượng Cừ đã phải tự nỗ lực xây dựng trong rất nhiều năm.

“Bỏ cuộc?” Phượng Cừ khẽ thở dài, trực tiếp ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly.”Nếu tôi có thể dễ dàng từ bỏ như vậy thì tôi sẽ không kiên trì như thế này. Anh chưa yêu ai bao giờ, sẽ không biết cảm giác lúc này của tôi như thế nào đâu. Nếu Mặc Trì Úy có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, tôi sẽ không phá hủy tình cảm giữa hai người họ. Nhưng bây giờ, Mặc Trì Úy không phải là một người đàn ông đáng để cô ấy yêu, vì vậy cho dù cái giá phải trả là gì, tôi cũng sẽ đấu tranh cho bằng được.”

Thái độ của Phượng Cừ vô cùng kiên quyết.

Đối mặt với sự cố chấp của anh ta, người quản lý chỉ biết thở dài bất lực.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể anh sẽ hủy hoại sự nghiệp mà anh đã cố gắng xây dựng suốt bao nhiêu năm nay đó. Hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để bản thân phải hối hận, bởi vì anh… không phải là đối thủ của Mặc Trì Úy.”

Nói xong, người quản lý quay người rời đi.

Phượng Cừ rót thêm một ly rượu vang đỏ rồi đi thẳng đến cửa sổ.

Đường Tâm Nhan, tôi thực sự không còn cơ hội nào nữa sao?

Phượng Cừ không ngừng tự hỏi trong lòng, nhưng không có câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.