Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 629: Tự rước khổ vào thân (2)



Không thèm để ý đến sự ngăn cản của Phó Tư Thần, Đường Vũ Nhu gọi liền một hơi rất nhiều món, sau đó cô ta mới trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ trước mặt.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Vũ Nhu hướng về phía Đường Tâm Nhan và nhìn cô với ánh mắt khiêu khích.

“Bây giờ em mới phát hiện ra rằng cô ta thật đúng là đã trẻ con lại cộng thêm ngu xuẩn. Phó Tư Thần có một người vợ như vậy, cũng là báo ứng cả thôi.” Đối với ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích của Đường Vũ Nhu, khuôn mặt Đường Tâm Nhan vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không bị ánh mắt ấy của cô ta làm cho ảnh hưởng, mà ngược lại, cô cảm thấy vui mừng vì ban đầu nhờ có Đường Vũ Nhu câu dẫn Phó Tư Thần mà cô mới có thể thoát khỏi tên cặn bã đó.

“Một lát nữa chúng ta sẽ được xem kịch hay rồi, xem xong rồi rời đi một thể.” Mặc Trì Úy cười nói, anh còn gọi thêm cho Đường Tâm Nhan một phần tráng miệng cực lớn. Anh ân cần, chu đáo đến mức tất cả phụ nữ sẽ phải ngưỡng mộ, ghen tị với Đường Tâm Nhan mất.

Đường Vũ Nhu, người ngồi bên cạnh cô kia, cô ta đang tức giận muốn chết, nhưng Phó Tư Thần, người ngồi đối diện lại thờ ơ hờ hững, không có động tĩnh gì. Sau khi cầm điện thoại di động lên bấm bấm, anh ta cũng không thèm nhìn Đường Vũ Nhu lấy một cái.

“Phó Tư Thần, anh chết rồi à?”

Khi thấy Mặc Trì Úy nhẹ nhàng vuốt lọn tóc bên má Đường Tâm Nhan ra sau mang tai, Đường Vũ Nhu hét lớn vào mặt Phó Tư Thần.

Phó Tư Thần ngẩng đầu, nhưng trong mắt lạnh lẽo không hề có hơi ấm.

“Ăn cơm cùng với cô tôi cảm thấy vô cùng mất mặt.”

Khuôn mặt Phó Tư Thần tỏ rõ vẻ ghét bỏ.

“Anh”. Nếu như không phải vì trận cãi vã, xâu xé nhau ban nãy đã khiến cho những thực khách xung quanh cảm thấy bất mãn thì Đường Vũ Nhu thực sự sẽ hất ly trà trước mặt lên người anh ta lần nữa.

“Nếu không thích, anh có thể cút khỏi đây ngay lập tức.” Đường Vũ Nhu tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.

Phó Tư Thần hung hăng trừng mắt nhìn cô, rồi lại hướng mắt vào điện thoại, Đường Vũ Nhu liếc mắt liền phát hiện Phó Tư Thần đang gửi tin nhắn.

Người nhận lại là Đường Tâm Nhan?

Nhìn thấy những nội dung Phó Tư Thần gõ trên điện thoại, Đường Vũ Nhu tức đến suýt ngã ngửa.

Ngay khi cô ta chuẩn bị lên cơn thịnh nộ, vài nhân viên phục vụ đã bưng đồ mà cô ta gọi đặt trước mặt bọn họ.

Cả một bàn thức ăn đầy ắp, cô ta vốn dĩ cũng không đói lắm, để phô trương sự giàu có của bản thân, đặc biệt là ở trước mặt Đường Tâm Nhan, để cho cô thấy hiện tại cô ta sống rất tốt, cho nên Đường Vũ Nhu mới liền một hơi gọi nhiều món như vậy.

Nhìn thấy món ăn bày trên bàn, Đường Vũ Nhu hối hận cũng không kịp.

Dẫu sao thì đã gọi rồi thì cô ta đành ăn thôi.

Đường Vũ Nhu cầm đũa lên, bắt đầu điên cuồng nhét mấy thứ vào miệng, cô ta không muốn lãng phí nên nhét đồ ăn vào tới mức phồng mang trợn má.

Thấy tướng ăn uống không mấy nhã nhặn, lịch sự của cô ta, Phó Tư Thần cũng chẳng buồn ăn.

Nửa giờ sau, Đường Vũ Nhu mới đặt đôi đũa trong tay xuống.

“Ở đây có được gói mang về không?” Đường Vũ Nhu hỏi Phó Tư Thần đang ngồi đối diện với cô ta.

“Thật đúng là mất mặt.” Phó Tư Thần lạnh lùng nói, con ngươi đen láy không chút cảm xúc, trong mắt tràn đầy sự chán ghét trừng mắt nhìn Đường Vũ Nhu.

Gọi nhiều món như vậy mà không ăn được bao nhiêu, Đường Vũ Nhu vẫn luôn cảm thấy lỗ vốn, vì vậy đối mặt với sự trách cứ của Phó Tư Thần, cô ta không hề nổi giận.

“Thanh toán hóa đơn.”

Phó Tư Thần khoát khoát tay, nhân viên phục vụ ngay lập tức cầm hóa đơn đi đến trước mặt bọn họ.

“Thưa anh, tổng cộng là tám nghìn sáu trăm tệ.” Nhân viên phục vụ nhà hàng cười nói, đồng thời đặt hóa đơn xuống trước mặt hai người bọn họ.

“Cái gì cơ? Tám nghìn sáu trăm tệ? Nhà hàng này của các anh muốn giết người cướp của à? Tôi chỉ gọi có tí như vậy, làm sao có thể đắt như thế?”

Ngay khi nhân viên phục vụ vừa nói xong, Đường Vũ Nhu hét lên một tiếng, tiếng hét đột ngột vang lên khiến những thực khách xung quanh đều tỏ vẻ chán ghét.

“Thưa cô, đây là hóa đơn. Cô có thể xem. Nguyên liệu của chúng tôi được vận chuyển từ Trung Quốc sang đây bằng đường hàng không nên giá đắt hơn một chút so với bên Trung Quốc, nhưng không có đắt tới nỗi cắt cổ như cô nói đâu. Dẫu sao thì cô cũng gọi đầy cả một bàn thức ăn mà.”

Việc Đường Vũ Nhu giằng xé, nào loạn với Phó Tư Thần cách đây không lâu đều khiến các nhân viên phục vụ ở đây đều tỏ ra khinh thường cô ta, bây giờ nghe những lời này của cô ta, trong giọng nói lại càng tràn đầy sự khinh miệt.

Đường Vũ Nhu đối chiếu kỹ lưỡng hóa đơn, khi nhìn thấy con số tám nghìn sáu trăm tệ bên dưới, cô ta vẫn có chút xót xa, dù sao thì bây giờ bọn họ bây giờ so với trước kia là một trời một vực.

Công ty của Phó Tư Thần dưới cú đả kích đa phương diện của Mặc Trì Úy, từ lâu đã không có thu nhập, mức tiêu dùng của họ đã giảm xuống đến mức thậm chí còn không thể không sánh được với những người bình thường.

“Thưa cô, cô muốn trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ tín dụng?” Đã đứng trước mặt hai người một lúc rồi, nhưng bọn họ vẫn không có ý định thanh toán hóa đơn, vì vậy nhân viên phục vụ đành mở miệng hỏi lại.

“Móc tiền ra đây.”

Phó Tư Thần giận dữ hét lên.

“Tôi”

Đường Vũ Nhu mở túi lấy toàn bộ tiền mặt trong đó ra, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, khi nhân viên nhìn thấy những tờ tiền trên bàn, trong ánh mắt càng lộ rõ vẻ khinh thường.

“Xin lỗi, số tiền này vẫn chưa đủ ạ. Phần còn lại cô muốn quẹt thẻ phải không?” Nhân viên phục vụ thu lấy tiền giấy trên bàn và nói với Đường Vũ Nhu.

Bởi vì khoảng cách rất gần, nhân viên phục vụ và Đường Vũ Nhu nói chuyện, Đường Tâm Nhan có thể nghe rõ mồn một, thấy dáng vẻ không móc nổi tiền ra của cô ta, Đường Tâm Nhan không khỏi thở dài, đây là tự rước khổ vào thân sao?

Bọn họ thực sự nghĩ rằng chưa đủ mất mặt sao?

Đường Tâm Nhan nhìn Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu khẽ lắc đầu, quả nhiên là một cặp trời sinh, trên đời hiếm có, vô cùng hợp nhau.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Đường Tâm Nhan vẫn luôn nở một nụ cười hả hê khi thấy bọn họ gặp họa.

“Anh cố ý có đúng không, anh biết Đường Vũ Nhu là một người phụ nữ muốn khoe khoang hình tượng cao quý của cô ta trước mặt em, vì vậy anh mới cố ý không để nhân viên bảo vệ đuổi họ đi, có phải vậy hay không?”

Đường Tân Nhan nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt thâm thúy, đôi mắt hạnh đào sáng ngời của cô hiện lên tia gian xảo.

Mặc Trì Úy rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng Đường Tâm Nhan.

“Em nói thử xem?”

Lời nói dịu dàng nhưng lại hiện rõ mưu kế gian xảo, như người thợ săn đã đào sẵn bẫy, ung dung chờ con mồi chủ động sa vào.

Đường Tâm Nhan mỉm cười xinh đẹp, cô biết ngay mà, người đàn ông của cô sẽ không vô duyên vô cớ mà thay đổi chủ ý đâu.

“Phó Tư Thần, anh, anh còn tiền không? Mau lấy ra đi?” Đã lấy hết tiền trong túi ra, nhưng vẫn còn thiếu, Đường Vũ Nhu mặt mày lo lắng nhìn Phó Tư Thần.

Đôi mắt của Phó Tư Thần gần như muốn bắn xuyên qua người Đường Vũ Nhu.

Anh ta mạnh tay lấy mấy tờ tiền trong ví đặt vào tay nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ đếm một lượt.

“Xin lỗi, hai người vẫn còn thiếu một trăm tệ.”

Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Phó Tư Thần vô cùng mất mặt, chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống.

“Đường Vũ Nhu, cô chính là một kẻ ngu ngốc, ăn hại, chẳng làm được cái trò trống gì. Đưa cô sang Mỹ là điều ngu ngốc nhất mà tôi đã từng làm.”

Phó Tư Thần lấy một tờ trăm tệ khác từ trong túi xách, sau đó bước ra khỏi nhà hàng mà không thèm quay lại nhìn.

“Phó Tư Thần, đợi tôi với.”

Vốn dĩ muốn chọc giận Đường Tâm Nhan, nhưng không ngờ lại khiến chính bản thân cô ta mất mặt, Phó Tư Thần đã bỏ đi rồi, Đường Vũ Nhu cũng vô cùng xấu hổ, không dám ở lại nên chỉ biết ôm bụng bầu, mặt hung hăng tức giận rời khỏi nhà hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.