Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 633: Bên ngoài quán bar xảy ra chuyện ngoài ý muốn



“Nhiễm Nhiễm, nhất định phải đến nơi này để giải trí sao? Chúng ta có nên đổi chỗ khác không?” Đường Tâm Nhan vừa xuống xe nắm lấy Cố Nhiễm Nhiễm nhíu chặt mày nói.

“Cậu là đang lo lắng người đàn ông nhà cậu đấy à?” Cố Nhiễm Nhiễm nói đùa, trên mặt nở nụ cười mờ ám.

Đường Tâm Nhan bất lực thở một hơi dài.

“Nếu anh ấy mà biết tớ uống rượu, có thể sẽ đuổi cùng giết tận tới đây mất.”

Đường Tâm Nhan lo lắng không thôi nói.

“Đi thôi, người đàn ông của cậu lần này sẽ không ngăn cản cậu đâu.” Không để cho Đường Tâm Nhan có bất kỳ phản ứng nào, Cố Nhiễm Nhiễm và trợ lý của cô ấy đã nắm tay cô bước vào quán bar.

“Ủa? Làm sao lại có ít người vậy? Đây không phải là lúc quán bar bùng nổ sao?” Đường Tâm Nhan bước vào quán bar, nhìn thấy chỉ có vài người trong đó, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp đưa cô đến một vị trí trong góc.

“Chi Hành?”

Nhìn thấy Trì Chi Hành đang ngồi đó, Đường Tâm Nhan càng cảm thấy kỳ lạ, không phải Nhiễm Nhiễm nói rằng Trì Chi Hành đã trở về Trung Quốc rồi sao?

Có Trì Chi Hành ở đây, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.

“Thấy thế nào? Môi trường cũng không tệ, đúng không?” Trì Chi Hành ga lăng mở hẳn ghế cho 3 cô gái, sau đó mới ngồi đối diện với họ.

“Môi trường rất tốt, nhưng hình như có rất ít người. Kinh doanh quán bar như thế này Chủ quán sẽ không bị lỗ vốn chứ?” Đường Tâm Nhan nhỏ giọng thì thào.

Nghe được lời nói của cô, Trì Chi Hành bật cười lớn.

“Đừng lo lắng, ông chủ quán bar này không quan tâm đến điều đó đâu, hơn nữa quán bar vẫn chưa chính thức mở cửa.”

Lời nói của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan nở một nụ cười nhẹ.

Trì Chi Hành phất tay, nhân viên liền pha mấy ly rượu đưa tới trước mặt bọn họ.

“Ly cocktail đẹp quá đi?” Đường Tâm Nhan thốt lên khi nhìn thấy ly cocktail trước mặt.

“Nếm thử mùi vị đi, đây là người pha chế được ông chủ đặc biệt mời đến làm đó.” Cố Nhiễm Nhiễm đưa rượu đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan nhấp một ngụm.

“Ngon đấy, không nếm ra được mùi vị của rượu, chua chua ngọt ngọt.” Đường Tâm Nhan sau khi nhấp một ngụm, khen không ngớt.

Trước khi kịp ý thức ra, Đường Tâm Nhan đã uống hết hai cốc, khi cốc thứ ba đặt trước mặt cô, cô lại cầm lên mà không cần suy nghĩ.

“Cậu có chắc là muốn uống nữa không? Có muốn ăn chút gì không?” Cố Nhiễm Nhiễm rất vui khi thấy Đường Tâm Nhan thực sự thích hương vị của loại rượu này, nhưng cô ấy thực sự lo lắng nếu cô cứ uống tiếp như vậy, sẽ say mất.

Đường Tâm Nhan ngại ngùng đặt chiếc cốc xuống.

Trì Chi Hành lại yêu cầu nhân viên mang đến một ít điểm tâm, sau khi ăn đồ điểm tâm xong, Đường Tâm Nhan cảm thấy trong bụng thoải mái hơn rất nhiều.

Vì vui mừng và cũng vì hương vị của rượu thực sự hợp với khẩu vị của Đường Tâm Nhan, nên cho đến tận sáng sớm, nhóm người họ mới chịu nhổ rễ rời khỏi quán bar.

“Hay là chúng ta đi bộ về đi? Dù sao nơi này cũng không xa khách sạn lắm.”

Người trợ lý vừa rồi uống rất nhiệt tình, cô ấy mở miệng đề nghị.

Đi bộ về? Mọi người đều không phản đối đề nghị của cô ấy, màn đêm hơi se lạnh sẽ khiến họ thoải mái hơn.

Ngay khi họ chuẩn bị đi bộ về khách sạn thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh ồn ào, huyên náo.

“Hình như tôi vừa nhìn thấy người quản lý của Phượng Cừ.” Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn xung quanh, bất giác cau mày.

“Người quản lý của Phượng Cừ sao?” Đường Tâm Nhan, người vốn dĩ không hơi đâu đi quản chuyện người khác nhưng cô lại nhìn theo ánh mắt của Cố Nhiễm Nhiễm.”Là anh ta, là người quản lý của anh ta.”

Nhìn thấy hai người họ bị một đám người vây quanh, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm bị dọa cho giật mình.

“Mau báo cảnh sát.”

Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng gọi điện báo cảnh sát.

“Anh qua bên đó xem thế nào.” Dù sao anh ta cũng là diễn viên trong bộ phim truyền hình mà anh Tư đầu tư, nếu anh ta thật sự bị đánh bị thương, anh Tư có thể sẽ tổn thất rất nhiều tiền.

“Anh cẩn thận đấy.”

Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hét lên.

Trì Chi Hành gật đầu và bước nhanh về hướng của Phượng Cừ.

“Dừng lại.” Trì Chi Hành hét lớn, khiến mấy người đàn ông đang đấm đá dừng lại.

“Cút đi cho bố mày, đừng có làm lỡ dở việc của bọn tao, nếu không mày sẽ xong đời đấy.” Một trong những người đàn ông hét vào mặt Trì Chi Hành bằng thứ tiếng Trung lơ lớ.

Liếc nhìn Phượng Cừ đang chật vật đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của người quản lý, Trì Chi Hành cũng yên tâm chút chút.

“Tao đã báo cảnh sát rồi. Nếu chúng mày không muốn bị bắt thì mau cút đi, nếu không thì tao cũng không để ý việc hai bên xông vào xâu xé nhau đâu.”

Trì Chi Hành đan hai tay vào nhau, khớp xương vang lên răng rắc.

Nhìn thấy sát khí trong mắt Trì Chi Hành, mấy người đàn ông nhìn nhau do dự một hồi rồi tức tốc bỏ chạy.

Sau khi mấy tên đàn ông rời đi, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng chạy đến trước mặt mấy người họ.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan không khỏi lo lắng hỏi khi nhìn khuôn mặt bầm tím, sưng vù của Phượng Cừ.

Phượng Cừ khẽ thở dài.

“Bọn chúng định hành hung một cô gái. Phượng Cừ nhìn thấy sau đó ngay lập tức bước tới để ngăn cản. Tiếp theo đó là những gì cô nhìn thấy đấy.”

Người quản lý của Phượng Cừ lên tiếng.

“Đến bệnh viện đi.”

Phượng Cừ lắc đầu.

“Tôi… tôi không sao, trở về khách sạn thôi.”

Phượng Cừ nói một cách khó nhọc, mặt mũi bầm tím, sưng vù, mỗi khi nói ra là răng miệng đau nhức.

Cũng không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, vì vậy họ nhanh chóng trở về khách sạn.

Vì người quản lý của Phượng Cừ là một người đàn ông, nên khi xử lý vết thương anh ta rất thô lỗ, Phượng Cừ vì hành động của anh ta mà cau mày nhăn nhó.

“Để tôi làm cho.” Dù sao thì anh ta cũng là một diễn viên cùng đoàn phim, cũng coi như là bạn bè, khi nhìn thấy Phượng Cừ đau đến sắp chảy cả nước mắt, Đường Tâm Nhan bước đến gần trợ lý và cầm lấy hộp cứu thương trên tay anh ta.

“Tâm Nhan, cảm ơn em.” Phượng Cừ nói, anh ta thực sự rất muốn mỉm cười, nhưng… sự đau nhức trên khuôn mặt khiến anh ta cười không nổi.

Đường Tâm Nhan thận trọng dùng đá viên để giúp Phượng Cừ tiêu sưng, một lúc sau, khuôn mặt sưng vù mới dịu đi phần nào.

“Cũng may là có mấy người đến kịp thời, nếu không thì thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.” Người quản lý của Phượng Cừ đi đến trước mặt mấy người họ và nói với vẻ cảm kích.

“Anh nghỉ ngơi sớm đi. Nếu ngày mai mặt anh vẫn chưa hết sưng, cũng chỉ có thể tạm thời lên lịch diễn cho các diễn viên khác.” Đường Tâm Nhan tự mình đưa đá viên cho Phượng Cừ.

“Em… muốn rời đi à?” Phượng Cừ nhẹ giọng hỏi.

Đường Tâm Nhan khẽ nhún vai.

“Tôi đã hứa với Trì Úy sẽ gọi video vào buổi tối với anh ấy. Bây giờ cũng sắp đến giờ rồi. Chúng tôi cũng nên về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi nói xong, Đường Tâm Nhan không để ý đến vẻ lưu luyến không nỡ của Phượng Cừ, cô cùng với Cố Nhiễm Nhiễm và Chi Chi Hành rời khỏi phòng của Phượng Cừ.

“Lại thất bại nữa.” Phượng Cừ thì thầm tiếc nuối sau khi Đường Tâm Nhan rời đi.

Giọng nói của Phượng Cừ rất nhỏ, nhưng người quản lý đang rót nước vẫn nghe rõ ràng, anh ta lập tức đi tới bên cạnh Phượng Cừ.

“Anh… anh đã sắp xếp tất cả những chuyện này?” Người quản lý hỏi anh ta với vẻ không thể tin nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.