Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 634: Tìm chồng nhưng lại thất vọng



Phượng Cừ không trả lời câu hỏi của người quản lý.

“Tôi phải đi nghỉ ngơi rồi, anh về trước đi.”

Người quản lý nhìn chăm chú Phượng Cừ một cái, rồi đi về phía cửa, nhưng khi bước đến cửa, anh ta lại dừng lại.

“Phượng Cừ, bây giờ anh trở nên thật đáng sợ, anh… làm tốt chuyện của mình đi, thu lòng bớt bớt lại đi?”

Ngay khi Phượng Cừ sắp nổi giận, người quản lý đã rời khỏi phòng của anh ta.

Chết tiệt, vừa há miệng là đau nhức, không còn cách nào khác, Phượng Cừ đành phải tiếp tục chườm đá.

Vào ngày hôm sau, khuôn mặt của Phượng Cừ không thuyên giảm, vì vậy đạo diễn phải tạm dừng quay các cảnh quay của anh ta, còn Đường Tâm Nhan người có nhiều cảnh quay cùng với Phượng Cừ nhất, cũng vì chuyện này của Phượng Cừ mà cô được nghỉ ngơi ba ngày.

Khi đạo diễn thông báo với cô tin tức này, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì vui mừng.

“Nhiễm Nhiễm, mau… mau đặt vé máy bay đi Ý cho tớ đi. Tớ phải đi Ý tìm Trì Úy.” Đường Tâm Nhan nóng vội nói.

“Nhan Nhan, cậu có cần phải vội vàng như vậy không?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa bấm số đặt vé máy bay vừa trêu chọc Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan đã quen với việc trêu chọc của cô ấy từ lâu rồi, nên trên mặt không có một chút tức giận nào.

Cố Nhiễm Nhiễm rất nhanh đã đặt xong vé máy bay.

“Một tiếng rưỡi nữa là lên máy bay.”

Đường Tâm Nhan nói OK một tiếng.

“Tớ phải trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, cậu và người đàn ông của cậu cũng có thể vui vẻ với nhau rồi.” Nói xong lời này, Đường Tâm Nhan lập tức bắt một chiếc taxi, nhanh chóng trở về khách sạn nơi cô ở.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại thu dọn hành lý nhanh chóng như vậy, xách vali lên, Đường Tân Nham rời khỏi phòng không chút chậm trễ.

“Tâm Nhan, em định đi đâu vậy?”

Phượng Cừ đến tìm Đường Tâm Nhan, nhưng anh ta không ngờ lại nhìn thấy cảnh cô vội vã xách vali bước ra khỏi phòng, trong lòng Phượng Cừ đã lóe lên một điềm báo không lành.

“Anh có chuyện gì sao?” Mặc dù thời gian vô cùng cấp bách nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không thiếu sự tôn trọng tối thiểu cần có.

Phượng Cừ hít một hơi sâu.

“Ba ngày này tôi không thể quay phim được, Tâm Nhan, chúng ta ra ngoài chơi đi? Vừa hay có thể xả stress, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm, điều này sẽ giúp ích cho việc quay phim của chúng ta sau này.”

Phượng Cừ lấy hết can đảm và nói với Đường Tâm Nhan về đề nghị của anh ta.

Đi chơi?

Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi phải đi gặp bạn trai nên không thể đi cùng anh được. Anh đi tìm biên kịch Chu đi. Tôi đang vội lên máy báy, đi trước vậy.”

Phượng Cừ bất lực nhìn Đường Tâm Nhan kéo va li bước ra khỏi tầm mắt anh ta.

Sau khi Đường Tâm Nhan vào thang máy thì Chu Tiểu Di, người vẫn luôn đứng trong góc khuất, bước đến trước mặt Phượng Cừ.

“Anh… anh có thể mời em, em cũng có thể đi chơi cùng với anh.” Chu Tiểu Di vô cùng cận trọng nói.

“Cô?” Khi nhìn thấy Chu Tiểu Di, trong mắt Phượng Cừ hiện lên một tia ghét bỏ.”Tôi không có thời gian.”

Phượng Cừ vừa nói xong liền trực tiếp đi về phòng.

“Phượng Cừ, vừa rồi không phải anh mời Đường Tâm Nhan sao? Tại sao lại không có thời gian với em? Anh… đừng làm như vậy với em, em là người phụ nữ của anh mà.”

Chu Tiểu Di lo lắng, vội vàng chặn đường của Phượng Cừ.

“Đúng vậy, cô là người phụ nữ của tôi, nhưng tôi đã từng có rất nhiều phụ nữ, cô chỉ là một trong số đó, Chu Tiểu Di, cô… không hợp với tôi, trong lòng tôi đã có người khác rồi, hơn nữa tôi tin rằng chỉ có cô ấy mới có thể mang lại hạnh phúc cho tôi thôi, xin lỗi, cô vẫn nên theo đuổi hạnh phúc của riêng mình đi thì hơn.”

Phượng Cừ nhàn nhạt nói, ngữ khí không quan tâm của anh ta khiến khuôn mặt của Chu Tiểu Di tái nhợt đi.

“Làm sao anh có thể đối xử với em thế này? Không phải đêm đó anh nói sẽ đối xử tốt với em sao? Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?”

Chu Tiểu Di khóc không ra nước mắt, giận dữ hét vào mặt Phượng Cừ.

“Cô chưa làm được những gì tôi muốn cô làm, vậy nên hai chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Phượng Cừ không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, đi thẳng về phòng ngay sau khi nói xong.

“Phượng Cừ, cho dù anh có cố gắng như thế nào, Đường Tâm Nhan sẽ không ở bên cạnh anh đâu.” Chu Tiểu Di hét lên về phía Phượng Cừ.

Phượng Cừ chỉ dừng lại bước chân một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi theo cách này?

Nhìn thấy bóng lưng của Phượng Cừ đã rời đi mà không dừng lại, Chu Tiểu Di đau đớn ngã ngồi xuống đất.



Lo sợ sẽ không kịp giờ lên máy bay, Đường Tâm Nhan liên tục thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn, cuối cùng cũng đến sân bay đúng giờ, thuận lợi đáp chuyến bay đến Ý.

Để tạo sự bất ngờ cho Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không gọi cho anh, nhưng sợ anh lại gọi cho mình, nên Đường Tâm Nhan dứt khoát tắt máy luôn.

Không biết có phải là do phấn khích hay vì lý do khác mà Đường Tâm Nhan không hề chợp trong suốt chuyến bay, cô vẫn ngồi tưởng tượng xem Mặc Trì Úy sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy cô.

Chắc là anh sẽ rất vui vẻ, chắc chắn là như vậy.

Đường Tâm Nhan mong chờ mọi điều tốt đẹp với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay đúng giờ mà không chậm trễ một phút một giây nào cả.

Nhanh chóng lấy hành lý ra, Đường Tâm Nhan trực tiếp bắt xe, nói cho tài xế biết địa chỉ công ty con của tập đoàn Hoàn Hải ở Ý.

Chồng à, em đến đây.

Đường Tâm Nhan tràn đầy phấn khích, ngay cả tài xế lái xe cũng cảm nhận được sự vui vẻ của cô.

Nửa giờ sau, xe dừng ở trước cửa tập đoàn Hoàn Hải, Đường Tân Nham nhanh chóng nhảy xuống xe, xách vali bước vào công ty.

Với tấm danh thiếp độc quyền mà Mặc Trì Úy từng đưa cho cô, Đường Tâm Nhan không bị nhân viên an ninh chặn ở cửa, nhưng cô gái ở quầy lễ tân trước sảnh lớn đã đến trước mặt cô ngay khi cô khi cô bước vào.

“Xin chào, cô muốn tìm ai ạ?” Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười hỏi cô.

“Tôi đang tìm…” Đường Tân Nham rất muốn nói cô đến đây là để tìm chồng, nhưng cô nghĩ rằng mấy nhân viên của công ty con chưa từng tiếp xúc với cô, cho nên nhất định sẽ không biết cô.

“Tôi tới đây tìm Trì Úy, anh ấy có ở công ty không?”

Đường Tâm Nhan cười hỏi.

“Cô tìm Tổng giám đốc?”

Cô gái ở quầy lễ tân không ngờ Đường Tâm Nhan lại gọi sếp lớn của mình một cách trìu mến như vậy, điều này khiến cô ta phải cẩn thận mà nhìn Đường Tâm Nhan.

“Cô à, anh ấy có ở đây không?” Đường Tân Nham không nghe thấy câu trả lời của cô gái ở quầy lễ tân nên có chút lo lắng hỏi lại.

Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, cô gái quầy lễ tân mới phản ứng lại.

“Xin lỗi, nếu cô muốn tìm Tổng giám đốc thì nên đến trụ sở chính. Tổng giám đốc không có ở đây.”

Cô gái quầy lễ tân vẫn cười nói với giọng ngọt ngào.

Anh ấy không ở công ty con? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khi Trì Úy chuẩn bị rời đi, anh đã nói với cô rất chắc chắn rằng công ty con xảy ra chút chuyện, nên anh mới qua đây để xử lý mà.

Nhưng tại sao các nhân viên lại nói rằng anh không có ở đây?

Lẽ nào anh đã… gạt cô sao?

Chân mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.