Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 701: 701: Phượng Cừ Có Chút Gấp Gáp





Đối với vấn đề tiền bạc, Mặc Trì Úy chưa bao giờ quá để ý.

Điều làm cho anh quan tâm tại thời điểm này chỉ có vợ anh và con trai mà thôi.
“Anh… thật sự muốn quay lại toàn bộ bộ phim hay sao?” Cho dù ánh mắt Mặc Trì Uý rất kiên định, thế nhưng… Đường Tâm Nhan vẫn có chút không xác định hỏi lại.
Mặc Trì Úy mỉm cười hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái.
Tất nhiên rồi, chỉ cần là thứ mà vợ anh thích thì anh đều sẽ ủng hộ.
Nếu như không phải là trên người anh đang có thương tích thì khi thấy những lời tâm tình này, cô nhất định sẽ rất vui vẻ mà nhào vào trong ngực của anh.
“Ông xã à, em cảm ơn anh.”
Đã có Mặc Trì Úy hỗ trợ về mặt tài chính nên đạo diễn và cả đoàn làm phim của ông cũng rất vui mừng.

Mọi người rất vui vẻ tuyên bố với bên ngoài rằng bộ phim sẽ được quay lại một lần nữa.
Cố Nhiễm Nhiễm xóa đi tất cả các bức ảnh đã chụp, đối với việc quay lại một lần nữa, trong lòng cô ấy tràn đầy chờ mong.
Ở làng giải trí, cô ấy cũng có một số năng lực nhất định, cho nên rất nhanh đã chọn được người mới đóng cho sau vai nam chính.
Thời gian bắt đầu chính thức đếm ngược.
Trước khi đạo diễn và đoàn công tác bắt đầu chuẩn bị, Đường Tâm Nhan luôn ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Mặc Trì Úy.

Vì chỉ là bị thương ngoài da cho nên rất nhanh sau đó Mặc Trì Uý đã làm thủ tục xuất viện.
Sau khi ăn xong bữa tối, Đường Tâm Nhan rúc vào trong ngực Mặc Trì Úy, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ ra dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

“Ngày mai sẽ khai máy, anh thật sự không hối hận chứ? Dù sao thì đây cũng không phải là một số tiền đầu tư nhỏ.”
Đường Tâm Nhan miễn cười hỏi cho đến bây giờ cô vẫn còn có cảm giác như mình đang ở trong mộng, một số tiền lớn như vậy có thể cũng chỉ có người đàn ông của mình mới có thể làm được cực kỳ khí phách.
“Phượng Cừ nhất định sẽ hối hận.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, địa vị của anh ta ở làng giải trí nhất định sẽ ngày càng lụi bại.”
Mặc Trì Úy chậm rãi nói ra.

Trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của anh hiện lên một nụ cười giảo hoạt giống hệt như hồ ly.
Đối với việc sau này Phượng Cừ sẽ có kết cục như thế nào Đường Tâm Nhan không muốn biết cũng không muốn để ý đến.

Dù sao thì ở trong làng giải trí, người uy hiếp thẳng thừng giống như anh ta thật sự đúng là một chuyện cực kỳ hèn hạ.
….
Phượng Cừ ngồi trong biệt thự của mình.

Anh ta luôn chờ Đường Tâm Nhan đến cầu xin chính mình, vì để cho Đường Tâm Nhan phải sốt ruột nên anh ta đã tắt đi hết tất cả các phương thức liên hệ với bên ngoài của mình.

Thậm chí Phượng Cừ còn gọi người đại diện của mình đến biệt thự của mình, đến cả điện thoại của người đại diện anh ta cũng ra lệnh cho tắt máy.
Bị ép phải chờ bên trong biệt thự không thể liên hệ với bên ngoài, thậm chí anh ta còn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài, điều này làm cho người đại diện của Phượng Cừ cảm thấy khóc không ra nước mắt.


Anh ta rất hối hận về quyết định trở thành đại diện của Phượng Cừ lúc trước.
Ba ngày sau người đại diện kia rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa đi đến trước mặt Phượng Cừ.
“Anh xác định là Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan sẽ đến đây để tìm anh sao? Đã qua ba ngày rồi, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đó chứ?” Người đại diện cực kỳ lo lắng nói.
“Chuyện ngoài ý muốn?” Phượng Cừ rất khẳng định lắc đầu: “Có thể có chuyện gì xảy ra được chứ? Tôi là nam chính của bộ phim, bọn họ nhất định sẽ đến cầu xin tôi quay bù những cảnh kia, nếu không thì dự án phim này sẽ triệt để chết từ trong trứng nước.”
Phượng Cừ vô cùng tự tin nói.

Anh ta luôn tin rằng Đường Tâm Nhan nhất định sẽ vì bộ phim này mà đi đến cầu xin anh ta.
Nhìn thấy Phượng Cừ cực kỳ tự tin như thế, người đại diện cũng không còn lời nào để nói nữa.

Anh ta đành phải nhịn lại tính tình mà ngồi ở trong biệt thự nhẫn nại chờ đợi.
Thẳng cho đến khi một tuần lễ sau, lúc này Phượng Cừ cũng có chút đứng ngồi không yên.
“Máy tính của tôi đâu rồi?”
Người đại diện ở trong biệt thự mười ngày, thời gian mỗi ngày trôi qua đều rất vô nghĩa.

Cho đến khi Phượng Cừ gọi anh ta tìm máy tính thì anh ta mới thở dài một hơi, nhanh chóng đem máy tính đặt đến trước mặt Phượng Cừ.
Phượng Cừ mở máy tính lên, tìm tin tức giải trí mới nhất.

Vậy mà anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ tin tức nào liên quan đến bộ phim.

Chẳng lẽ Đường Tâm Nhan luôn ở đó đợi anh ta về hay sao?
Phượng Cừ có chút khó hiểu, cầm điện thoại lên khởi động máy rồi gọi điện cho Đường Tâm Nhan.
Điện thoại vang lên rất lâu, ngay tại lúc Phượng Cừ cho rằng không ai nghe mà sắp cúp máy thì đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói dịu dàng của người phụ nữ.
Không phải là Đường Tâm Nhan.

Nghe được âm thanh lạ, lẫm lông mày của anh ta nhíu chặt lại.
“Tôi tìm Đường Tâm Nhan.”
Phượng Cừ nhanh chóng nói ra, cũng không biết là vì nguyên nhân gì và trong lòng anh ta lại dâng lên một loại dự cảm bất an.
“Tôi là trợ lý của chị Tâm Nhan, hiện tại chị ấy đang tập thoại, không thể nào nghe điện thoại được.

Nếu như anh có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi, tôi giúp anh chuyển lời cho chị ấy.
Đầu dây bên kia dịu dàng nói.
Đang tập thoại?
Khi nghe thấy hai chữ này, sự bất an trong lòng Phượng Cừ càng thêm mãnh liệt.
Đầu dây bên kia vẫn không nghe được câu trả lời của anh ta cho nên đã trực tiếp cúp máy.
“Làm sao vậy, đã có chuyện gì xảy ra rồi?” Nhìn thấy vẻ mặt bất an của Phượng Cừ, người đại diện đi đến bên cạnh anh ta, gấp gáp hỏi.
“Chúng ta đi đến phim trường đi.”
Trong lòng Phượng Cừ tràn ngập cảm giác bất an, anh ta không kịp thay quần áo chỉ nhịp cầm lấy áo khoác rồi cùng người đại diện đi ra ngoài.
Hai người rất nhanh chóng đã đi đến môi trường nơi quay những cảnh bù lại lúc ấy, nhưng mà những cảnh quay bố trí ở phim trường lúc đó lại không còn tồn tại nữa.

“Đây… đây là chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ không phải là nên chờ anh ở đây hay sao?”
Nhìn thấy phim trường không một bóng người, người đại diện cũng bị chấn động.
Đôi lông mày có Phượng Cừ nhăn lại một chỗ.
“Anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm hỏi xem đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.” Phượng Cừ ra lệnh cho người đại diện.
Không còn cách nào khác, anh ta đành phải bấm điện thoại gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.
Lúc nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của người đại diện của Phượng Cừ, trên đôi môi đỏ mọng của Cố Nhiễm Nhiễm thoáng qua một nụ cười châm biếm, rất nhanh, cô ấy đã ấn nút trả lời.
“Xin chào, tôi là Cố Nhiễm nhiễm.”
Đại diện của Phượng Cừ Sau khi nghe được giọng nói có vẻ như là khá bình tĩnh của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta thầm thở phào một hơi.
“Cố Nhiễm Nhiễm, sức khỏe của Phượng Cừ đã khôi phục trở lại, lúc nào cũng có thể đi đến trường, khi nào chúng ta có thể quay bù vậy?” Người đại diện cẩn thận hỏi.
Quả nhiên là anh ta vẫn không nén được tức giận.
“Chúng tôi vẫn luôn quay chụp ở phim trường, tiền thù lao mà anh Phượng lấy đi đã không còn bất cứ quan hệ gì với bộ phim này nữa, sau này anh cũng không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, hợp tác của chúng ta đã chấm dứt rồi.

Thật xin lỗi, công việc bên này của chúng tôi rất bận, tôi xin cúp máy trước, sau này có thời gian chúng ta lại tán gẫu.”
Không đợi người đại diện kia có bất kỳ phản ứng gì, Cố Nhiễm Nhiễm đã tắt điện thoại.
“Chuyện như thế nào rồi? Bọn bọ bây giờ đang ở đâu? Bây giờ chúng ta phải đi tìm bọn họ ư?” Phượng Cừ đợi sau khi thấy đại diện của mình cúp điện thoại liền đi đến trước mặt anh ta, có chút gấp gáp hỏi.
“Chuyện này…” Người đại diện đối mặt với những câu hỏi của Phượng Cừ, cũng không biết phải trả lời như thế nào cho đúng, dù sao thù Cố Nhiễm Nhiễm cũng không nói rõ ràng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
“Cố Nhiễm Nhiễm nói hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc, bảo chúng ta đừng gọi cho cô ấy nữa.”
Anh ta đã đem hết những lời mà Cố Nhiễm Nhiễm nói nói hết đầu đuôi gốc ngọn lại cho Phượng Cừ nghe.
Đây là có ý gì chứ? Chẳng lẽ bọn họ không định quay bổ sung những cảnh kia? Một khi không quay bù thì cả bộ phim đều sẽ bị hủy, chẳng lẽ bọn họ không biết điều này?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.