Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 713: 713: Té Xỉu





Mạnh Bạch Chỉ ôm nỗi thất vọng đi theo bác sĩ vào phòng kiểm tra đo lường.
“Dáng vẻ khi vào của cô ấy có chút thất vọng đấy, anh… có đau lòng hay không vậy?” Đường Tâm Nhan chậm rãi kéo Mặc Trì Úy ngồi xuống mặt ghế, nữa thật nửa đùa hỏi anh.
“Đau lòng? Đau lòng gì chứ?” Mặc Trì Úy tràn ngập nghi ngờ nhìn cô gái nhỏ của mình.
Cái tên đàn ông thối tha này lại đang giả vờ đây mà, ngay cả bản thân mình đây cũng không tin nổi vừa rồi anh lại không thấy vẻ thất vọng của Mạnh Bạch Chỉ.
“Chính là ngay lúc nảy ấy, Mạnh Bạch Chỉ luôn chờ đợi câu trả lời của anh, vậy mà anh thì nửa chữ cũng không thèm nói, vì vậy cô ta mới thất vọng mà đi theo bác sĩ rời đi.

Ôi cái dáng vẻ đi đạm đáng yêu kia đúng thật là làm cho người ta phải thương tiếc mà.”
Đường Tâm Nhan lại hỏi lại thêm một lần nữa.
Mặc Trì Úy nhún nhún vai.
“Thật là có lỗi rồi, anh thật sự là không biết cái gì gọi là điềm đạm đáng yêu, bởi vì trong mắt của anh, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy hình bóng của em mà thôi.”
Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói, tại thời điểm này, đôi môi mỏng gợi cảm kia lại thừa cơ khẽ hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Đường Tâm Nhan một cái.
Bất ngờ bị hôn, trên khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức bị một tầng mây đỏ ngượng ngùng che kín.
“Sáng nay có phải em vẫn chưa ăn gì hay không?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng hỏi.
Đường Tâm Nhan le lưỡi, vẻ mặt chột dạ: “Không có khẩu vị, cho nên… không ăn.”
Mặc Trì Úy cau mày.


Đối với hành vi thỉnh thoảng không ăn sáng của Đường Tâm Nhan rất là không vừa ý.
“Ở đây chờ anh, anh đi mua đồ ăn cho em.”
Mặc Trì Úy dặn dò rồi xoay người đi về phía thang máy.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trên gương mặt của Đường Tâm Nhan lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Mặc Trì Úy cố gắng lựa chọn những món điểm tâm mà Đường Tâm Nhan thích ăn nhất, nhưng khi anh trở lại thì lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu cả.
Lại đi đâu rồi? Không phải lúc nãy mình đã dặn dò cô ấy là phải ở đây chờ mình hay sao?
Không nhìn thấy Đường Tâm Nhan, đôi mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, anh lập tức bấm số điện thoại của cô.
“Ông xã à, em đang đi vệ sinh.”
Nghe được giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rốt cục cũng có thể thở dài một hơi.
Không qua bao lâu, Đường Tâm Nhan lại trở về trước mặt anh, khi nhìn thấy những thứ được bày ra trên ghế, điểm tâm nhỏ có tạo hình đẹp đẽ thì khẩu vị của Đường Tâm Nhan lập tức được mở ra.
“Ăn nhanh đi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ăn của Đường Tâm Nhan, vẻ mặt của Mặc Trì Úy ra vẻ bất đắc dĩ.
Cô gái nhỏ này bộ không biết cái gì gọi là ưu nhã hay sao?
“Ăn từ từ thôi, kẻo bị nghẹn đấy.”
Tướng ăn của Đường Tâm Nhan không hề nhã nhặn, làm cho Mặc Trì Úy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng qua là vẫn rất săn sóc đem một ly sữa đậu nành đưa tới bên cạnh cô.
Sự chăm sóc hết mực của Mặc Trì Úy lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan nở ra một nụ cười sáng lạn và tràn đầy hạnh phúc.

Bởi vì Mạnh Bạch Chỉ phải làm kiểm tra toàn thân cho nên phải tốn một khoảng thời gian khá lâu.

Mặc Trì Úy đã giao một số chuyện quan trọng cho Giản Thành rồi sau đó mới cảm thấy yên tâm ngồi chờ ở bên ngoài.
Sau khi Mạnh Bạch Chỉ làm xong mấy hạng mục kiểm tra quan trọng thì bước ra khỏi phòng.
Có thể là bởi vì phải làm nhiều đợt kiểm tra trong một khoảng thời gian ngắn cho nên sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ có chút tái nhợt.

Nhìn thấy bước chân của cô ta không vững, Đường Tâm Nhan liền nhường lại vị trí của mình.
Mạnh Bạch Chỉ cũng không thèm nói cảm ơn, đặt mông ngồi trên ghế, liên tục hít sâu mấy hơi.
“Đã làm xong mấy mục kiểm tra, vẫn còn mấy mục kiểm tra nữa, A Lãnh, anh… bác sĩ mà anh tìm tới thật sự là không có vấn đề gì chứ? Vì sao khi bọn họ khám cho em thì sắc mặt đều vô cùng trầm trọng như vậy?”
Nghĩ đến vẻ mặt của bác sĩ khi làm kiểm tra cho mình, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ có một loại dự cảm bất thường thoáng qua.
Nhìn qua vẻ mặt của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy có thể khẳng định rằng cô ta không nói dối.

Lẽ nào… cơ thể cô ta thật sự có vấn đề rồi sao?
Mặc dù trong lòng có chút suy đoán nhưng chẳng qua là Mặc Trì Úy cũng không có biểu hiện ra mặt.
“Bọn họ đều là những bác sĩ chuyên nghiệp, còn về phần kết quả kiểm tra thì chờ đến khi cô làm hết tất cả các mục kiểm tra thì tự nhiên là sẽ có mà thôi.


Không nên tự mình dọa bản thân mình.”
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy chậm rãi mở ra, giọng nói trầm thấp từ từ vang lên.
Đây là câu nói dài nhất mà Mặc Trì Úy nói với cô ta trong hôm nay, điều này làm cho Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy kích động
“Cô Mạnh, cô phải đi vào phòng để làm kiểm tra với chúng tôi rồi.” Hai y tá đi đến trước mặt Mạnh Bạch Chỉ, nhỏ nhẹ nói.
Mình thật vất vả mới có thể nói được vài lời cùng Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ không muốn cứ như vậy mà rời đi.
“Mau đi thôi.”
Câu nói của Mặc Trì Úy là cho Mạnh Bạch Chỉ không có cách nào từ chối đành phải đi theo hai y tá, bước vào trong phòng kiểm tra trước mặt.
“Ông xã à, tình trạng của cô ấy có phải là rất không tốt hay không? Sắc mặt thật là nhợt nhạt đó.” Sau khi Mạnh Bạch chỉ đi xa, Đường Tâm sự mới ngồi lại bên người Mặc Trì Úy, có chút lo lắng.
Đôi lông mày Mặc Trì Úy nhíu lại với nhau, anh biết rõ, nếu như quả thận của Mạnh Bạch Chỉ mà có vấn đề gì mà nói thì trong lòng anh nhất định là sẽ day dứt khôn nguôi.
“Bác sĩ sẽ cho chúng ta biết đáp án chính xác nhất.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt mỉm cười nói.
Hai người luôn ở bên ngoài chờ tin tức.

Vốn là nghe y tá nói lần kiểm tra này của Mạnh Bạch Chỉ chỉ cần hai giờ là có thể kết thúc rồi, thế nhưng mà bọn họ đã chờ đợi suốt ba giờ đồng hồ mà vẫn không nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đi ra từ phòng kiểm tra như cũ.

Điều này là cho trong lòng Mặc Trì Úy có dự cảm bất an, càng lúc càng mãnh liệt.
“Tổng giám đốc Mặc…” Một y tá tràn ngập bối rối chạy đến trước mặt anh.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Nhìn thấy vẻ mặt của y tá, trong lòng Đường Tâm Nhan cũng lộp bộp một hồi.
Y tá hít một hơi thật sâu.
“Cô Mạnh khi làm kiểm tra đến mục cuối cùng thì đột ngột ngất xỉu, bây giờ đã được đưa đến phòng cấp cứu.”

Ý tá đem toàn bộ tình hình của Mạnh Bạch Chỉ nói cho Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan biết.
“Ngất xỉu?”
Nghe thấy hai từ này, Mặc Trì Úy cau mày, anh thật không ngờ sự lo lắng của mình đến bây giờ vậy mà lại thật sự xảy ra.
Anh và Đường Tâm Nhan lập tức đi đến phòng cấp cứu, bởi vì Mạnh Bạch Chỉ vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong cho nên hai người chỉ có thể lo lắng chờ đợi ở ngoài mà thôi.
Thẳng đến khi ngoài trời đã tối đen thì bác sĩ mới từ bên trong đi ra.
“Cô ấy thế nào rồi?” Mặc Trì Úy lập tức bước về phía trước, vội vàng hỏi.
Bác sĩ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Tình huống của bệnh nhân không phải là quá tốt, cô ấy thiếu mất một quả thận, mà quả thận còn lại cũng xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn khá là nghiêm trọng, chẳng qua là muốn biết tình huống cụ thể thì phải chờ khi có kết quả kiểm tra.

Bây giờ người bệnh đã được đưa vào phòng bệnh, tạm thời thì không có nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ nói.
Mặc Trì Úy thật sự không ngờ tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ lại thật sự nghiêm trọng như vậy, khó trách hai ngày trước khi đang nói đến chuyện hợp tác, cô ta lại thường xuyên ôm lấy bụng.
Hai người lập tức đi đến phòng bệnh, nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang nằm trên giường bệnh, trên người bị cắm đầy ống dẫn.

Đường Tâm Nhan thật sự không thể tin nổi sáng sớm nay rõ ràng cô ta vẫn còn khá tốt, vậy mà bây giờ lại nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
“Em hối hận về những lời mà em đã nói với cô ấy.” Nghĩ đến những lời mang theo sự trào phúng và châm biếm mà mình đã nói với cô ta vào buổi sáng, Đường Tâm Nhan không khỏi có chút tự trách.
“Ai cũng không ngờ được mọi chuyện lại biến thành như thế này, yên tâm đi, bác sĩ nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Mặc Trì Úy ôm lấy Đường Tâm Nhan trong ngực, nhẹ nhàng an ủi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.