Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 717: 717: Khi Cần Thì Anh Lại Không Ở Đây





Phòng trọ của Cố Nhiễm Nhiễm không quá lớn, nhưng lại có hai căn phòng, vừa vặn chia một phòng cho hai mẹ con Đường Tâm Nhan.
“Tớ và Duệ Nhân ở chỗ này có làm phiền đến cậu hay không?” Đường Tâm Nhan ôm con trai, dịu dàng hỏi.
“Làm phiền?” Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu: “Làm sao mà phiền cho được? Tớ còn ước gì cậu có thể sống ở đây luôn đấy, để tớ không cô đơn, và cũng có thể cho tớ ở bên đứa con nuôi đáng yêu của mình mỗi ngày.

Đây là một chuyện rất may mắn đấy.”
Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.
Đường Tâm Nhan bế con trai đang ngủ say đặt lên xe em bé, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, đôi mắt sáng chói nhìn lên người cô ấy.
“Chi Hành đối với cậu rất tốt, hơn nữa cũng rất yêu thương cậu, các cậu định khi nào kết hôn?”
Nghe thấy tên của Trì Chi hành, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Nhiễm Nhiễm hiện lên một tầng thẹn thùng, chẳng qua là…
“Tạm thời sẽ không kết hôn đâu, cậu cũng biết đó, bố mẹ anh ấy luôn để ý đến tình trạng sức khoẻ của tớ, tớ cũng không muốn khiến cho anh ấy khó xử, cho nên… cho nên tớ từ chối lời cầu hôn của anh ấy.

Về phần lúc nào thì kết hôn, tớ cũng không biết nữa.”
Trong giọng nói ngọt ngào của Cố Nhiễm Nhiễm mang theo một tia đắng chát, nếu như không có được sự đồng ý của bố mẹ Trì Chi Hành thì làm sao cô ấy có thể yên tâm được?
Đường Tâm Nhan vỗ vỗ bàn tay Cố Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ an ủi.

“Cậu tốt như vậy, bố mẹ cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thái độ với cậu thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi dùng xong bữa tối, Đường Tâm Nhan ôm theo con trai trở về phòng.
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi không lâu thì Mặc Trì Úy nhận được điện thoại của người giúp việc.

Khi nghe thấy cô dẫn theo con cùng hành lý rời khỏi nhà, đôi mày của Mặc Trì Úy nhăn lại một chỗ.
Anh lập tức bấm số điện thoại của Đường Tâm Nhan, nhưng bên tai lại vang lên âm thanh tắt máy.
Mặc Trì Úy biết cô không có nhiều bạn bè, cho nên anh cũng không thèm suy nghĩ liền gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm.

Cố Nhiễm Nhiễm vừa mới gọi điện thoại cho Trì Chi Hành xong lại nhìn thấy số điện thoại gọi đến là Mặc Trì Úy thì không khỏi có chút do dự.
Tiếng điện thoại vang lên một lúc lâu sau Cố Nhiễm Nhiễm mới nhấn nút bắt máy.
“Tâm Nhan ở chỗ của cô có đúng không?” Mặc dù là một câu hỏi nhưng trong giọng điệu của Mặc Trì Úy lại mang theo vẻ khẳng định.
Cố Nhiễm Nhiễm có thể từ trong giọng điệu của Mặc Trì Úy nghe ra được sự quan tâm lo lắng của Mặc Trì Úy đối với Đường Tâm Nhan, điều này cũng làm cho cô ấy thở dài một hơi.
“Không sai, mẹ con hai người họ thật sự đang ở chỗ tôi, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai người họ, chẳng qua là… có một số việc phải do anh đích thân giải quyết mới được.”
Cố Nhiễm Nhiễm thấm thía nói.

Sau khi nghe được tin tức hai mẹ con của Đường Tâm Nhan vẫn bình an, đôi mày luôn cứ cau lại của Mặc Trì Úy rốt cuộc cũng bình tĩnh giãn ra trở lại.
“Sau khi tình trạng sức khỏe của Mạnh Bạch Chỉ ổn trở lại, tôi sẽ đến đón hai người họ.

Trong khoảng thời gian này, nhờ cô chăm sóc cho bọn họ giúp tôi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì có thể lập tức gọi điện cho tôi.”
Mặc Trì Úy liên tục dặn dò, sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nói đồng ý nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con bọn họ thì anh mới yên tâm cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy xong, Mặc Trì Úy lại một lần nữa đi đến phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ.

Trải qua một loạt các biện pháp cấp cứu, tình hình của Mạnh Bạch Chỉ đã được khôi phục lại rất nhiều.
“Xin lỗi, đã làm cho anh phải lo lắng rồi.” Mạnh Bạch Chỉ nói với âm thanh yếu ớt.

Cho dù thân thể đang truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy được Mặc Trì Úy thì những đau đớn đó dường như lập tức biến mất hết vậy.
Ôi trời ơi, xin ông hãy cho tôi có thêm một ít thời gian, đừng cướp đi khoảng thời gian được ở bên nhau mà tôi và A Lãnh khó khăn lắm mới có được, cho dù phải rời đi đi chăng nữa thì tôi cũng hy vọng có thể mang theo phần ký ức tươi đẹp này rời đi.
“Không sao, nghỉ ngơi cho thật tốt, phối hợp với sự điều trị của bác sĩ, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói, chính nụ cười và ánh mắt tràn ngập sự kiên định của anh là liều thuốc tốt nhất đối với Mạnh Bạch Chỉ.

Dưới sự giúp đỡ của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ cố hết sức ngồi dậy trên giường bệnh.
“A Lãnh, em biết rõ… thời gian của em không còn bao nhiêu nữa, xin anh hãy cùng em đi hết đoạn đường cuối cùng có được không? Em… em không muốn đem theo hối tiếc rời đi.”
Mạnh Bạch Chỉ gắng sức nắm lấy tay Mặc Trì Úy, ánh mắt tràn ngập sự cầu khẩn, trong đôi mắt lộ ra sự đau khổ cùng không muốn.
Tuy là chẳng còn tình yêu nam nữ gì với Mạnh Bạch Chỉ, nhưng khi nhìn thấy hai hàng nước mắt liên tục chảy xuống và khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô ta, Mặc Trì Úy thật sự không thể thốt ra những lời nói cự tuyệt.
“Yên tâm đi, tôi sẽ luôn ở bên cô.”
Nghe được lời hứa hẹn của Mặc Trì Úy, rốt cuộc thì Mạnh Bạch Chỉ cũng không khóc nữa mà cười lên, dần dần ngủ say.
Tình trạng mấy ngày tiếp theo của Mạnh Bạch Chỉ lúc tốt lúc xấu, có lúc sẽ đau đến nỗi muốn tự sát, nhưng sau khi dùng thuốc giảm đau xong thì lại vui vui vẻ vẻ nói chuyện với Mặc Trì Úy.
Lượng thuốc giảm đau càng ngày càng lớn, đối với tình trạng thân thể của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy cũng ngày càng lo lắng hơn.
….
Đường Tâm Nhan và con trai thời gian này luôn ở lại nhà của Cố Nhiễm Nhiễm.

Bởi vì phim truyền hình đã bắt đầu tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, vì vậy mỗi ngày Cố Nhiễm Nhiễm đều về rất khuya, có lúc để tránh bị làm phiền, cô ấy sẽ tắt luôn di động.
Bởi vì con trai ở bên cạnh nên cho dù có không ra khỏi phòng đi chăng nữa thì Đường Tâm Nhan cũng không cảm thấy nhàm chán.
“Cục cưng, ăn bữa tối nào.”
Đường Tâm Nhan tự mình làm một chén cháo rau thịt nạc, bưng đến trước mặt con trai.
Mấy ngày trước con trai đều ăn rất vui vẻ, nhưng đến tối hôm nay, cậu bé không biết tại sao vẫn cứ liên tục khóc, hơn nữa cho dù Đường Tâm Nhan có dỗ dành như thế nào, đứa trẻ vẫn cữ luôn khóc mãi.


Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con trai khó chịu như vậy.
Chẳng lẽ bị bệnh rồi?
Đường Tâm Nhan nhanh chóng đưa tay ra đặt lên trán con trai, nhưng mà cô lại không cảm thấy nhiệt độ có gì bất thường.
Không bị sốt? Vậy thì bị gì đây?
Con trai cứ khóc mãi càng làm cho Đường Tâm Nhan sốt ruột không thôi, dỗ lâu như vậy vãn không nín khóc, cô quyết định đm con đi bệnh viện.
Bên ngoài trời thì đang mưa to, mình phải làm sao bây giờ?
Đường Tâm Nhan tranh thủ thời gian bấm vào số máy của Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng mà cô ấy lại đang tắt máy, điều này làm cho Đường Tâm Nhan gấp đến xém chút nữa sụp đổ.
Vì con trai, sau khi do dự một lát, Đường Tâm Nhan quyết định gọi cho Mặc Trì Úy.
Điện thoại reo lên rất lâu, rất cuộc cũng có người nhận nghe, thế nhưng mà vang lên bên tai lại là tiếng nói suy yếu của Mạnh Bạch Chỉ.
“Tôi tìm Mặc Trì Úy.” Tuy rằng không muốn nghe thấy giọng nói của cô ta nhưng mà Đường Tâm Nhan vẫn gọn gàng dứt khoát nói.
“A Lãnh, anh ấy đi mua cháo cho tôi rồi, cô đang có chuyện gì rất gấp sao? Cô có muốn chờ đến lúc anh ấy trở lại, tôi nói anh ấy gọi điện thoại lại cho cô hay không?”
Giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ lại vang lên một lần nữa.
Đội mưa lớn như vậy để đi mua cháo cho một người phụ nữ? Mặc Trì Úy anh có còn quan tâm đến vợ con anh nữa hay không?
Đường Tâm Nhan không nói gì thêm, trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô cẩn thận mặc áo mưa lên người con trai, lại mang theo một ít đồ dùng tùy thân, sau đó rời khỏi nhà trọ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.