Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 731: Vĩnh viễn không gặp lại, có được không?



Ở trong phòng của anh? Nghe được câu trả lời của người giúp việc, Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, cô vẫn luôn cho rằng Mặc Trì Úy sẽ giao con cho người giúp việc.

“Cậu chủ vẫn luôn tự mình trông cậu chủ nhỏ, chưa từng rời khỏi phòng, thời gian gần đây còn không tới công ty, một ngày ba bữa chúng tôi mang cơm tới phòng cho cậu ấy, đặt trên bàn cạnh đầu giường, ăn xong lại dọn đi. Ngày thường, cậu ấy không cho phép thì không ai được tiến vào.”

Người giúp việc lại nói tiếp.

“Vậy bình thường cũng không cho con ra sân phơi nắng sao?” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy khiếp sợ hỏi, cô không thể nào tưởng tượng nổi hình ảnh một người đàn ông ngày nào cũng nhốt mình trong phòng như thế.

“Có, mỗi ngày một lần, cậu chủ Mặc sẽ cho cậu bé ra ngoài chơi phơi nắng, chỉ có cậu chủ là chưa từng rời khỏi phòng.”

Vẻ mặt Đường Tâm Nhan nghi hoặc, có điểu vì muốn mau chóng được gặp con nên cô bước vội đến phòng trên lầu,

Cô đã quá quen thuộc với phòng của Mặc Trì Úy, bởi vì đó là nơi cô từng sống rất lâu.

Đứng ở trước cửa, Đường Tâm Nhan do dự, chính cô lại không có dũng khí đẩy cửa ra sao?

Cô không ngừng tự hỏi chính mình, nhưng lại không cách nào trả lời được.

Liên tiếp hít sâu vài hơi, Đường Tâm Nhan mới có dũng khí giơ tay lên gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Nghe được giọng nói này, trong lòng Đường Tâm Nhan có chút rối ren, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, đi vào phòng.

Điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là trong phòng có thêm một cái bàn trước giường, còn lại thì không hề thay đổi gì.

Thấy con trai đang chơi đồ chơi trên giường, Đường Tâm Nhan thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức chạy tới mép giường, duỗi tay ôm con trai vào lòng, dịu dàng hôn vài cái lên má cậu bé.

“Tôi muốn đưa con đi.” Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai, ánh mắt dừng trên người Mặc Trì Úy, nhìn anh ngồi ở trên giường, thật sự khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ.

“Được, em có thể đưa con đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không ngăn cản.”

Mặc Trì Úy nói.

Đường Tâm Nhan không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, cô khẽ thở dài một hơi, ôm con đi về phía cửa.

“Chờ một chút.”

Khi đi tới cửa, giọng nói Đường Tâm Nhan lại vang lên bên tai Mặc Trì Úy.

“Anh… anh muốn làm gì? Muốn đổi ý sao, cho dù anh có làm gì đi nữa cũng không thể chia cách tôi và con được đâu.”

Đường Tâm Nhan ôm chặt lấy con trai, trừng lớn đôi mắt nhìn Mặc Trì Úy.

Thấy Đường Tâm Nhan hiểu lầm, nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng, Mặc Trì Úy bất đắc dĩ thở dài.

“Anh mua cho con chút quần áo và đồ chơi, mong em cầm về cho con, đừng từ chối sự chăm sóc của một người bố dành cho con mình.”

Mặc Trì Úy nói.

Nhìn thấy nhiều quần áo và đồ chơi như vậy khiến Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ.

“Được, tôi sẽ mang đi.”

Đường Tâm Nhan đưa đứa bé cho Cố Nhiễm Nhiễm đang ở dưới lầu, còn mình lại đi lên lầu thu dọn chút đồ đạc cho con.

“Cái này bị kẹt rồi, Mặc Trì Úy, anh giúp tôi được không?” Đường Tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy.

Giúp? Giúp thế nào đây? Chẳng lẽ muốn anh bò qua giúp?

Mặc Trì Úy ơi là Mặc Trì Úy, hiện giờ chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng không làm được, có khác gì đồ bỏ đi không.

“Xin lỗi, anh… không giúp em được, nếu như không lấy ra được thì không cần cầm đi nữa, lấy cái khác đi.”

Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy cầm tài liệu lên.

Tên đàn ông xấu xa, ra vẻ gì chứ? Nếu không phải cô đây thấy anh thật lòng quan tâm quan, anh cho rằng cô sẽ để anh mua đồ cho con sao?

“Mặc Trì Úy, hy vọng sau này anh không xuất hiện nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và Duệ Nhân.”

Đường Tâm Nhan thu dọn xong, nói những lời này rồi xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, điều Mặc Trì Úy có thể làm là ngồi đó nhìn cô biến mất dần khỏi tầm mắt của mình.

Trên đường Đường Tâm Nhan về nhà, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn không từ bỏ ý định, bảo cô và con trai tới nhà cô ấy sống, nhưng Đường Tâm Nhan cứ nhất quyết từ chối.

“Tuy rằng đó là nhà thuê, nhưng ở đó có kỷ niệm của tớ và mẹ, tiền thuê nhà cũng đã trả rồi, tớ không muốn rời đi, cho nên Nhiễm Nhiễm, cậu đừng khuyên tớ nữa.”

Biết Cố Nhiễm Nhiễm sợ cô một mình không thể chăm sóc con, sợ cô nhớ mẹ lại làm ra những chuyện tự tổn thương chính mình cho nên Đường Tâm Nhan hết lòng đảm bảo sẽ vì con, vì bản thân mà sống thật tốt.

Cố Nhiễm Nhiễm đưa hai mẹ con Đường Tâm Nhan tới chung cư.

“Chắc chắn không cần tớ ở lại cùng cậu chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi.

Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.

“Yên tâm đi, tớ không có chuyện gì đâu, mau trở về đi không anh Trì nhà cậu lại lo lắng.” Đường Tâm Nhan trêu chọc nói, dù sao thì Cố Nhiễm Nhiễm ở cùng cô hai tiếng đồng hồ mà Trì Chi Hành đã gọi điện tới rất nhiều lần rồi.

Thấy Đường Tâm Nhan trêu chọc mình như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Được, vậy tớ về trước đây, ngày mai tớ sẽ mang đồ ăn ngon tới.”

Sau khi tiễn Cố Nhiễm Nhiễm trở về, Đường Tâm Nhan ôm con trai vào nhà tắm, tắm cho con xong rồi ôm con lên giường.

Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Hiện giờ con sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.

Dỗ cục cưng ngủ xong, Đường Tâm Nhan trở về phòng mình, khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của mình và mẹ, cô không nhịn được mà chảy nước mắt.

Đường Tâm Nhan cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, mãi tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa cô mới tỉnh lại.

Cô vội chạy tới phòng con trai, thấy cậu bé vẫn ngủ ngon lành, cô thở phào một hơi, lại chạy ra ngoài mở cửa ra.

“Tôi mua đồ ăn sáng tới.” Trình Tử Thanh đứng trước cửa nhà, vẻ mặt tươi cười nhìn Đường Tâm Nhan.

Cô không ngờ Trình Tử Thanh lại gõ cửa nhà mình sớm như vậy.

“Cảm ơn, tôi… tôi tự chuẩn bị bữa sáng được.” Đường Tâm Nhan không chút do dự, thẳng thừng từ chối Trình Tử Thanh.

“Tâm Nhan, rốt cuộc cô làm sao vậy? Vì sao cứ trốn tránh tôi? Lẽ nào chúng ta không phải bạn bè sao? Cô… chuyện của mẹ cô tôi đã biết rồi, lúc này chắc hẳn cô cần người bạn như tôi ở bên cạnh bầu bạn với cô.”

Trình Tử Thanh nói.

Lời của anh ta khiến Đường Tâm Nhan khẽ nhíu mày.

“Sao anh lại biết chuyện của mẹ tôi? Tôi không hề nói với anh.” Cặp mắt mỹ lệ của Đường Tâm Nhan tràn đầy nghi hoặc, cô đột nhiên cảm thấy Trình Tử Thanh trước mặt cô lúc này trông có vẻ vô cùng xa lạ, hơn nữa còn có chút… gian xảo.

“Một mặt là vì tôi… tôi rất lo lắng cho cô, cho nên vẫn luôn đi theo cô, chuyện của mẹ cô tôi cũng vừa mới biết ngày hôm qua, có điều rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện như vậy thì tôi cũng không biết rõ. Đường Tâm Nhan, cô phải nhớ kỹ, chỉ cần cô cần thì người bạn này có thể ở bên cạnh cô bất cứ lúc nào.”

Trình Tử Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy rằng Trình Tử Thanh nói vô cùng chân thành, nhưng không hiểu sao Đường Tâm Nhan cứ luôn cảm thấy lời nói của anh ta có chút… kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.