Nghe được những lời này của nhân viên giao hàng, lửa giận trong lòng Đường Tâm Nhan càng bùng cháy mãnh liệt.
Cô trực tiếp gọi đến số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cứ nghĩ rằng dãy số này đã không còn trong trí nhớ của cô nữa, nhưng không ngờ cô lại rất tự nhiên mà bấm dãy số đó, không thiếu lấy một số nào.
Có lẽ số điện thoại này đã in sâu vào tim cô rồi.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng, bên kia nghe máy.
“Mặc Trì Úy, tại sao anh lại lấy nhân viên giao hàng ra để uy hiếp tôi? Anh không cảm thấy hành vi như vậy rất bỉ ổi, rất vô liêm sỉ à?” Không đợi Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia lên tiếng, ngay khi điện thoại vừa thông, Đường Tâm Nhan đã hét xối xả vào điện thoại.
“Chị dâu, cô.. cô mắng nhầm người rồi, tôi … tôi không phải anh tư, tôi là Trì Chi Hành.”
Đột nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó xử của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan giật nảy mình, cô nghĩ rằng mình đã gọi nhầm số rồi nên vội càng liếc số điện thoại trên màn hình.
Không sai, đây là số điện thoại của anh mà?
“Chị dâu, anh Tư đang họp, nếu cô có chuyện gì quan trọng, khẩn cấp, tôi sẽ đến phòng họp giúp cô tìm anh ấy nhé.” Trì Chi Hành nói.
“Không… không cần đâu, anh ấy mà họp xong thì cậu bảo anh ấy gọi cho tôi, chào cậu.”
Đường Tâm Nhan cúp điện thoại.
“Bà Mặc…” Nhân viên giao hàng đứng ở cửa vẫn nhìn Đường Tâm Nhan bằng đôi mắt khẩn thiết.
Khẽ thở một hơi dài, cô nhận lấy đồ ăn từ tay nhân viên giao hàng.
“Cảm ơn các anh.” Đặt đồ ăn trên bàn nhưng Đường Tâm Nhan không muốn ăn chút nào, nhưng cô phải thừa nhận rằng lúc Mặc Trì Úy đặt món vẫn rất chú ý đến kết hợp dinh dưỡng, nhất là mấy món chọn cho con trai, cậu bé ăn rất ngon miệng.
…
“Anh tư, lẽ nào là anh không dám nghe điện thoại sao?” Trì Chi Hành cúp điện thoại xong, mặt mày hóng hớt bước đến trước mặt Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy đặt tập tài liệu trên tay xuống.
“Lúc này tôi mà nhận điện thoại, chắc chắn là sẽ bị ăn mắng, biết rõ sẽ bị ăn mắng, thà rằng không nghe còn hơn.” Anh dựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt điển trai nở nụ cười bất lực.
Trì Chi Hành thở dài.
“Anh tư, sức chiến đấu bây giờ của anh quá kém rồi đó. Xem ra con đường theo đuổi vợ của anh còn xa tít mù tắp. Em… sẽ cầu nguyện cho anh.”
Trì Chi Hành ngồi đối diện với Mặc Trì Úy, trên gương mặt đẹp trai của cậu ta nở nụ cười xấu xa khi thấy người khác gặp họa.
“Cậu đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Mặc Trì Úy nhướng đôi mày kiếm, một nụ cười tà ác lướt qua đôi môi anh: “Chỉ cần tôi làm một vài chuyện thì người phụ nữ của cậu Cố Nhiễm Nhiễm, sẽ lập tức… rời khỏi cậu đấy. Cậu nên biết rằng tôi là nhà đầu tư duy nhất trong bộ phim truyền hình đó, cô ấy thân là nhà sản xuất, đương nhiên sẽ phải nghe lời tôi.”
Mặc Trì Úy mở miệng “uy hiếp” nói, trên khuôn mặt anh tuấn hiện rõ nụ cười ranh mãnh như hồ ly.
“Anh tư, anh… nham hiểm đấy.” Nói xong câu này, Trì Chi Hành vội vàng gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm. Cậu ta không hy vọng giây phút tiếp theo sẽ nghe được tin người phụ nữ của mình phải đi công tác đột xuất đâu.
Đường Tâm Nhan vẫn luôn đợi cuộc gọi của Mặc Trì Úy, nhưng đợi đến tối vẫn không thấy anh gọi lại.
Người đàn ông xấu xa chết tiệt. Nhìn vào chiếc điện thoại không có kết nối, Đường Tâm Nhan buông một tiếng chửi rủa.
“Cốc cốc cốc …” Tiếng gõ cửa đột ngột khiến cô giật mình, chẳng lẽ lại là Trình Tử Thanh sao?
Đường Tâm Nhan ôm con trai đi đến phía cửa.
“Là anh.”
Chỉ vẻn vẹn hai chữ ngắn ngủi thôi nhưng lại ẩn chứa sự từ tính khiến Đường Tâm Nhan cả đời này cũng không quên được.
Người đàn ông chết tiệt, cuối cùng anh cũng đến rồi.
“Anh đến mang cơm tối cho hai mẹ con đây.” Trong tay Mặc Trì Úy xách mấy cái túi, một mùi thơm hấp dẫn đột nhiên xộc vào cánh mũi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan thực sự có chút đói, cả ngày nay cô chưa ăn gì, khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn như vậy, dạ dày cô lại sôi ùng ục.
“Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, lấp đầy cái bụng trước đã, thế nào?” Giọng nói đầy ấm áp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Coi như anh đủ ác.”
Đường Tâm Nhan xoay người bước vào phòng, lại thành công bước vào phòng của cô, trong lòng Mặc Trì Úy tràn vừa bất ngờ, vừa vui mừng.
Anh đặt bữa ăn lên bàn, sau đó chủ động đi đến ôm con trai.
“Đợi lát nữa chúng ta sẽ tính sổ rõ ràng.” Đường Tâm Nhan mở miệng, hằn học nói với anh, sau đó cầm đũa lên và bắt đầu một cuộc càn quét điên cuồng.
“Cô gái ngốc, em ăn từ từ thôi.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ăn ngấu ăn nghiến, Mặc Trì Úy thực sự sợ cô sẽ bị nghẹn, vì vậy anh nhanh chóng đặt con trai vào xe đẩy, múc một chén canh gà, đặt trước mặt cô.
Đúng là bị nghẹn thật, Đường Tâm Nhan vội vàng uống một ngụm canh gà.
Ngon quá, canh gà này thực sự rất ngon.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan uống một bát canh gà lớn, trên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười nhạt.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng đã ăn no, mặt mày thoải mái ngả người ra sau ghế.
“Anh ôm con về phòng đi, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện rồi.” Đường Tâm Nhan thấy con trai đang ngủ ngon trong lòng Mặc Trì Úy, cô không nhịn được mở miệng nói.
“Được, em chờ anh.”
Mặc Trì Úy ôm con về phòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho con trai, sau đó mới quay người rời khỏi phòng.
“Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để anh mang con trai tôi đi đâu.”
Đường Tâm Nhan nghiêm mặt, kiên quyết nói, đôi mắt lấp lánh như pha lê rực rỡ khóa chặt trên cơ thể của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mang con đi khi chưa có sự đồng ý của em, nhưng mà …” Nghe thấy nửa vế câu trước của Mặc Trì Úy, cô thầm thở hắt ra một hơi, nhưng có điều trái tim cô vẫn chưa buông xuống được vì cô biết rằng mấu chốt sẽ nằm ở nội dung đằng sau hai chữ “nhưng mà” này.
“Nhưng mà làm sao? Nếu như anh dám ép tôi, tôi sẽ ôm con rời đi, vĩnh viễn sẽ không để anh tìm thấy hai mẹ con tôi.” Đường Tâm Nhan nói
Mặc Trì Úy mỉm cười nhẹ.
“Cô gái, em đánh giá quá thấp năng lực của anh rồi, chỉ cần Mặc Trì Úy anh muốn, em cho rằng em có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?”
Mặc Trì Úy khẽ lắc đầu.
“Em không có khả năng này, vậy nên… đừng nói em sẽ rời đi, anh không thích nghe tí nào cả.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đứng dậy, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Anh… ngồi tránh xa tôi ra.” Mặc Trì Úy đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, làm cho Đường Tâm Nhan có chút bất an, trong đôi mắt xinh đẹp như ánh sao tràn đầy sự đề phòng.
“Nếu như em đồng ý với anh, chỉ cần anh muốn thăm con, em sẽ không ngăn cản thì anh có thể bảo đảm với em rằng, anh sẽ không mang con đi, nếu không thì… anh sẽ trực tiếp đưa con về biệt thự. Em cũng nên biết rằng, với điều kiện của anh, muốn giành quyền nuôi con, chỉ là chuyện trong vài phút đồng hồ mà thôi.”
Mặc Trì Úy lại lần nữa hé mở đôi môi mỏng, giọng nói từ tính như rượu ủ ngàn năm chậm rãi truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.