Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 739: Mặc Trì Úy mang con trai đi



Lại gả cho anh lần nữa? Nghe những lời này, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nghẹn chết.

Đường Tâm Nhan phải rất cố gắng mới có thể nuốt xuống.

“Mặc Trì Úy, nếu anh muốn chơi thì tìm phụ nữ ở bên ngoài mà chơi. Chị đây không có hứng thú chơi trò nam nữ với anh.”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.

Mặc Trì Úy bất lực thở dài. Anh biết rằng khi anh nói điều này, cô hẳn đã nghĩ rằng anh đang chơi mình.

“Mặc Trì Úy, đợi sau khi tôi kiếm được tiền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, sẽ không dây dưa mắc mớ gì với anh nữa.” Nói xong lời này, Đường Tâm Nhan trực tiếp ôm con trai, đi vào phòng.

Vì phòng của con trai đã bị Mặc Trì Úy “bá chiếm” nên Đường Tâm Nhan đành phải để cậu bé nằm trên giường của cô chơi.

Mãi cho đến khi con trai ngủ say, Đường Tâm Nhan mới ngồi vào bàn làm việc và bắt đầu công việc phiên dịch bận rộn của mình.

Để có thể kiếm được ba trăm năm mươi triệu sớm nhất có thể, Đường Tâm Nhan đã chủ động gọi điện cho tổng biên tập và xin cô ấy giao cho mình tất cả các công việc dịch gần đây nhất.

Tuy rằng yêu cầu này khiến tổng biên tập Dương Hiểu Na có chút ngạc nhiên, nhưng khả năng phiên dịch của Đường Tâm Nhan, cô ấy rất tâm đắc, vậy nên nhanh chóng giao cho cô một nhiệm vụ khác.

Sau khi làm xong việc, Đường Tâm Nhan tự nhủ, đừng nghĩ đến chuyện khác, nhất định phải làm việc chăm chỉ, chỉ có làm việc mới có thể nhận được nhiều tiền lương.

Đường Tâm Nhan làm việc đến tận rạng sáng, mãi đến khi trời sắp sáng, cô mới mệt mỏi đứng dậy, vận động các cơ xương có chút căng cứng.

Thấy hơi khát nên cuối cùng cô cũng tắt máy tính bước ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống bếp rót một cốc nước.

“Sao em phải làm việc muộn như vậy? Em cứ như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.” Vừa bước ra khỏi phòng, giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy đã vang lên bên tai cô.

“Anh… anh bị bệnh à? Đêm khuya không ngủ, ngồi đây làm cái gì?” Khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu vang đỏ, Đường Tâm Nhan giật cả mình, cô vô cùng tức giận xông lên trước mặt anh.

Mặc Trì Úy đặt ly rượu xuống, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.

“Sao em lại làm việc muộn như vậy? Cơ thể của em vốn dĩ không thể chịu nổi được.” Giọng nói tràn đầy ấm áp của Mặc Trì Úy tràn ngập lo lắng.

“Tại sao ư?” Đường Tâm Nhan bật cười khi nghe thấy ba từ này: “Nếu không phải anh ở lại nhà tôi, nếu không phải vì ba trăm năm mươi triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, anh nghĩ tôi sẽ làm việc đến muộn như vậy ư? Tôi đã mệt đến nỗi sắp ngã quỵ rồi, vậy nên tôi không có sức lực để cãi cọ ở đây với anh đâu. Mặc Trì Úy, nếu như anh thấy mình rất nhàn rỗi, anh có thể ra ngoài tìm những người phụ nữ khác.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan bước nhanh vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước rồi đi về phòng.

“Em cho anh đi tìm những người phụ nữ khác à?”

Khi Mặc Trì Úy nghe thấy những lời này, trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén nở nụ cười lạnh như băng.

“Trước đây anh cũng không phải là chưa từng, không đúng sao?”

Nhìn thấy bóng lưng Đường Tâm Nhan trở lại phòng, trên mặt Mặc Trì Úy lộ ra vẻ mặt vô cùng bất lực.

Cô gái, đến bao giờ chúng ta mới có thể giống như trước đây, không có bất cứ cãi vã, cứ vui vẻ mà sống đây?

Vì ngủ muộn nên sáng hôm sau Đường Tâm Nhan thức dậy khá muộn, điều khiến cô cảm thấy an tâm là mặc dù con trai có dậy sớm nhưng cũng không quấy khóc mà chỉ ngồi bên cạnh tự chơi.

Lo sợ cục cưng bị đói, Đường Tâm Nhan gượng ép mình thức dậy, trực tiếp ôm cậu bé rồi bước ra khỏi phòng.

“Anh chịu trách nhiệm cho con trai ăn. Tôi muốn ngủ thêm một lát.” Trực tiếp ôm con trai đưa cho Mặc Trì Úy xong Đường Tâm Nhan mặc kệ anh có chuẩn bị tâm lý hay là chưa, cô xoay người trở về phòng, tức giận khóa cửa phòng lại.

Nghe thấy tiếng cửa bị khóa, anh bất lực thở dài.

Biết rằng Mặc Trì Úy sẽ chăm sóc tốt cho con trai mình nên Đường Tâm Nhan yên tâm nằm trên giường ngủ bù, mãi đến gần trưa, cô mới từ từ mở mắt ra.

Sau khi tắm rửa qua một chút, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng.

“Cục cưng …”

Giọng nói dịu dàng của cô khẽ gọi con, nhưng con trai không loạng choạng chạy về hướng của mình với đôi chân bụ bẫm như trước đây.

Nghĩ rằng con trai mình đang ở trong phòng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan ngay lập tức chạy vào phòng của anh.

Người đâu rồi?

Sau khi nhìn cả căn phòng một lượt cũng không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy và con trai, điều này khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Cô lập tức gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy, mau trả lời điện thoại? Anh mau trả lời điện thoại đi.

Vẫn không có ai trả lời điện thoại, điều này khiến trái tim của Đường Tâm Nhan như nghẹn lại ở cổ họng.

Khi cô nghĩ sẽ không có ai trả lời và định dập máy, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.

“Là anh.” Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Con đâu rồi? Mặc Trì Úy, anh đưa con trai tôi đi đâu rồi? Anh mau trả nó lại cho tôi.”

Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên.

“Con đang ở chỗ anh, ở trong biệt thự, nếu như em muốn gặp con thì đến biệt thự tìm anh đi.”

Anh chỉ nói câu này, nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Mặc Trì Úy chết tiệt. Nhìn điện thoại bị cúp cái rụp, Đường Tâm Nhan thốt ra một tiếng chửi rủa, không kịp cầm theo túi xách đã vội vàng xông ra khỏi nhà.



Trong phòng làm việc của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành ngồi đối diện với anh.

“Nếu anh làm như vậy, cô ấy thực sự sẽ rất tức giận.” Trì Chi Hành nhìn anh, có chút lo lắng nói.

Mặc Trì Úy khẽ thở dài.

“Biệt thự là nơi an toàn. Chỉ khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể thực sự yên tâm được, khi nào chưa tìm thấy được Trình Tử Thanh, cô ấy vẫn đang ở trong một thế giới nguy hiểm.”

Mặc Trì Úy nói.

Nếu Trình Tử Thanh không phải người đàn ông độc ác và nguy hiểm như vậy thì tại sao anh lại phải cẩn thận như thế làm gì.

“Người phụ nữ của anh chắc lại hiểu lầm rồi.” Lục Tử Thâm lắc đầu ngán ngẩm, anh ta thấy rất đồng cảm với con đường theo đuổi vợ của anh tư.

“Cậu chủ, cô chủ đã về rồi.” Mười phút sau, người giúp việc gõ cửa, nhẹ giọng nói.

Nghe thấy những lời này, đôi môi mỏng Mặc Trì Úy nở một nụ cười thần bí.

“Sắp được xem kịch hay rồi.” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Thâm chợt nở nụ cười.

Trì Chi Hành nắm tay lại, đập vào vai anh ta một quyền.

“Nếu bị anh tư biết được cái suy nghĩ này của anh, vậy thì anh sẽ “đẹp mặt” lắm cho coi.” Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Trì Chi Hành lại có nụ cười xấu xa giống như nụ cười của Lục Tử Thâm.

Sau khi Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng làm việc, hai người lập tức đi theo đằng sau anh.

Đường Tâm Nhan đã xông vào đại sảnh, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô lập tức chạy tới trước mặt anh, hay tay nắm chặt cà vạt của anh.

“Trả lại con trai cho tôi, đồ khốn kiếp.”

Đường Tâm Nhan mất hết lý trí, tỉnh táo, giận dữ mắng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.