Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 14: Chương 14





Dọc đường về, nam nữ trong thôn vẫn luôn quay đầu lại nhìn Thần Quang, cũng có người thậm chí còn bỏ công việc trong tay để nhìn rồi quan sát cô một cách kĩ càng.

Đương nhiên trong đó có cả những lời bàn tán, đơn giản là so sánh cô với sư tỷ, khen vóc dáng của sư tỷ khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là có thể làm việc, cũng có thể sinh con, chê cô gầy yếu như vậy, có lẽ đến nuôi sống cũng là vấn đề, huống hồ nói đến chuyện sinh con đẻ cái rồi làm việc.

Trong đó có một giọng nói rất to: “Lĩnh cái loại này về có mà chỉ tổ tốn cơm, Cửu Phong đúng thật là người tốt!”Thần Quang nghe được những lời này ở trên đường, hai vai rũ xuống, cô cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân mình có phải là đã sống vô ích rồi không?Cả quãng đường cô cứ nghĩ mãi về chuyện đó, cho tới khi về đến nhà Tiêu Cửu Phong.

Anh nghiêng người dựa vào cửa, ôm cánh tay, cứ thế mà đánh giá Thần Quang.

Thần Quang ngoan ngoãn đứng ở đó mặc cho anh nhìn.

Đánh giá một hồi lâu, Thần Quang không chịu nổi, khẽ nói: “Có phải anh hối hận rồi hay không?”Tiêu Cửu Phong hỏi lại: “Hối hận cái gì?”Thần Quang: “Hối hận vì đã đổi tôi với người khác.


”Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm dáng vẻ đáng thương kia của cô, chợt nở một nụ cười trào phúng: “Vậy tôi có thể trả lại cô sao?”Thần Quang nghe anh cười, biết đây không phải là ý cười tốt đẹp gì mà là đang giễu cợt mình, trên mặt cô vừa nóng ran lại vừa buồn bực, vậy mà anh cũng đã nghĩ tới việc trả lại thật.

Rõ ràng đã nói xong xuôi, nhận về nhà sau đó mở bao ni lông, mở ra rồi thì không được phép hối hận cơ mà!Chính anh đã đồng ý đổi với người kia, sao giờ lại muốn trả cô lại!Thần Quang lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Tiêu Cửu Phong.

Người đàn ông có khuôn mặt cương ngạnh, mặc dù đang cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, đôi mắt đen thẫm khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.

Cô khẽ cắn môi, cuối cùng kiên quyết nói: “Tôi đã bước vào cửa nhà họ Tiêu thì chính là người của nhà họ tiêu các anh, tôi có chết cũng chết ở đây, mà chết rồi tôi cũng phải làm ma của nhà họ Tiêu! Anh không được đem trả tôi lại!”Nói xong, cô nhìn xung quanh, phát hiện trước cửa có một gốc cây táo, lập tức hớn hở chạy tới, ôm chặt lấy cây táo kia.

Sau khi ôm chặt, cô thấy chết không sờn nói: “Tôi không đi! Có chết cũng không đi!”Lần này Tiêu Cửu Phong cười thật.

Thần Quang vừa tủi thân vừa buồn, tức giận nói: “Anh cười cái gì hả?”Khi anh hung dữ, cô cảm thấy anh thật nguy hiểm, nhưng lúc Tiêu Cửu Phong cười, cô lại thấy anh ta thật xấu xa.

Nụ cười của Tiêu Cửu Phong cũng biến mất rất nhanh, ánh mắt của anh nhìn về phía thùng gỗ bên cạnh, trên thùng gỗ là bộ quần áo ni cô mà cô mang tới, được xếp ngay ngắn để ở đó, có lẽ cũng là tài sản suy nhất của cô.

“Nhanh cởi quần áo ra.

” Anh hờ hững ra lệnh.

“Gì cơ?” Thần Quang lập tức che quần áo của mình lại, quăng một ánh mắt đề phòng nhìn về phía của Tiêu Cửu Phong.

“Thay bộ đó vào đi.


” Tiêu Cửu Phong chỉ chỉ bộ quần áo ni cô của Thần Quang.

“Tôi không thay!” Cô nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên cô đoán không sai, anh không những muốn đuổi cô đi mà còn tham lam muốn lấy quần áo của cô.

Cô đã hoàn tục, không thể mặc áo ni cô, cô nhất định sẽ không mặc, muốn mặc thì anh ta tự đi mà mặc!Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm ni cô nhỏ, trên đầu cô vẫn quấn chiếc khăn lớn màu trắng, nhưng trên người lại mặc áo choàng ngắn lỏng lẻo màu xanh, vị ni cô nhỏ này thế mà lại hét lên có chết cũng làm ma của nhà họ Tiêu cơ đấy.

“Thay ra.

” Giọng điệu của anh trở nên cương quyết: “Tôi đếm đến ba, nếu cô còn không thay thì tôi sẽ thay cho cô.

”Anh ta thay cho mình?Thần Quang ôm cây táo, cẩn thận nhìn Tiêu Cửu Phong.

Xem ra anh không hề nói đùa, nhìn tư thế kia, nếu mình không thay thì anh ta nhất định sẽ tới thay cho mình.


Tiêu Cửu Phong thật là xấu xa, cũng thật hung ác, hết lần này tới lần khác anh còn quát nạt mình, Thần Quang cảm thấy mình trốn cũng không thoát khỏi móng vuốt của anh.

Trong mắt cô ngấn lệ, nhưng đành phải nhượng bộ trước uy quyền của Tiêu Cửu Phong, ôm áo ni cô đi vào nhà thay.

Tiêu Cửu Phong đóng cửa lại, đứng ở trên bậc thang, cứ thế nhìn cây táo bên cạnh kia.

Một lát sau, Thần Quang đẩy cửa ra, tủi thân đưa quần áo đã thay cho Tiêu Cửu Phong: “Này.

”Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ không nỡ của cô thì nhíu mày: “Mặc cái này, cô không sợ lại ngã dập đầu à?”Thần Quang có chút tức giận: “Vậy cũng tốt hơn áo ni cô!”Tiêu Cửu Phong ngước mắt, nhìn về phía quần áo của cô, lập tức bị giật mình.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.