Sắc mặt Vương Kim Long cũng có chút thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn anh.
Xem ra Tiêu Cửu Phong rời khỏi nhà mười mấy năm, ở bên ngoài thật sự là học được không ít bản lĩnh!Tiêu Bảo Đường nhìn một màn này, ban đầu cũng ngây người, sau đó hắn trực tiếp trợn tròn mắt.
Thì ra chú của hắn trâu bò như vậy, đánh nhau mà còn có thể đánh đến tàn nhẫn như thế, đây quả thực là, đây quả thực là thành thần rồi!Sau khi Tiêu Bảo Đường phản ứng lại, đắc ý trên mặt và hưng phấn trong ánh mắt không thể che đậy được, hắn lớn tiếng la hét: “Sao lại yếu đến độ không thể chịu đòn như vậy, chú của tôi cũng không làm gì, không phải là dùng tay ngăn cản một chút thôi sao, sao anh lại trật khớp, anh là giấy hay là như thế nào vậy!”Hắn vừa nói lời này, mọi người trong đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đều cười, thậm chí cười rất khoái trá: “Đây thật đúng là giấy, chỉ bằng thân thể nhỏ bé này, còn muốn cùng Cửu Phong của chúng ta đánh nhau, hay là về nhà ôm con nhỏ đi!”Vương Phú Quý bị mọi người giễu cợt, tức giận đến không chịu nổi, nhưng cánh tay hắn ta rất đau, mấy người xung quanh cho dù muốn thay hắn ta ra mặt, nhưng nhìn Tiêu Cửu Phong, trong lòng đều có chút e ngại.
Tiêu Cửu Phong chỉ cần động động ngón tay liền khiến Vương Phú Quý trật khớp, tùy tiện đứng ở nơi đó, giống như một con báo mạnh mẽ, tùy tiện một ánh mắt nhìn qua, đều mang theo một cỗ ngoan độc.
Bọn họ cũng không dám làm liều.
Cả đám đều nhìn về phía Vương Kim Long, trông cậy vào hắn có thể thay bọn họ trút ra oán giận.
Vương Kim Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Cửu Phong, cậu cũng quá tàn nhẫn rồi.
”Mí mắt Tiêu Cửu Phong cũng không nâng một lần: “Không phải tôi tàn nhẫn, là hắn quá yếu, còn muốn đánh nhau phải không, đổi lại một người khác? Hay là hai người cùng nhau lên?”Vương Kim Long cảm thấy bản thân như đang cưỡi trên lưng hổ, dù có muốn cũng khó xuống, năm đó khi còn nhỏ, hắn và Tiêu Cửu Phong liền suốt ngày đánh nhau, nhưng hiện tại chiêu thức hoang dã của Tiêu Cửu Phong quả thực quá lợi hại, chỉ mỗi động tác kia đã khiến đối phương bị trật khớp.
Hắn suy nghĩ mãi cũng không rõ, chỉ biết là lúc này để cho hắn đánh nhau với Tiêu Cửu Phong, đây không phải là tự khiến mình mất mặt sao? Lỡ như hắn ta thua thì sao?Nhưng hắn cũng không thể nói không đánh, cuối cùng hắn đành phải kiên trì nói: “Nếu đã như vậy, vậy tôi…”Cũng may Tiêu Bảo Đường bên cạnh tiến lên bắt đầu làm người hòa giải: “Đừng, đừng đánh, chúng ta đến đây để giải quyết vấn đề, không phải đến đánh nhau, nếu như thật sự đánh nhau, đến lúc đó chúng ta làm sao giao phó cho trong công xã, đúng không? Tôi thấy việc này chúng ta nên ngồi xuống bàn bạc cho rõ mọi chuyện thì hơn.
”Vương Kim Long đang đau đầu, hiện tại hắn cũng không muốn cùng Tiêu Cửu Phong đánh nhau, hắn là một đại đội trưởng, làm công tác lao động trí óc, vì sao phải liều mạng dùng thể lực đánh nhau với Tiêu Cửu Phong?Vương Kim Long vội vàng mượn con lừa xuống dốc(*), vội vàng nói: “Đúng, chúng ta đều là người văn minh, hành vi ẩu đả đánh nhau này chúng ta không ủng hộ, chuyện này chúng ta vẫn phải nói rõ lý lẽ rồi tìm chứng cứ rồi hẵng quyết định.
”Nếu nói đạo lý, người của Hoa Câu Tử đương nhiên là đồng ý, nếu như không phải Tiêu Cửu Phong ra mặt, người của thôn Vương Lâu kia khẳng định sẽ dùng nắm đấm để giải quyết, đến lúc đó người chịu thiệt chính là bọn họ, hiện tại Tiêu Cửu Phong trực tiếp đánh ngã Vương Phú Quý kia, chấn nhiếp người của thôn Vương Lâu, bọn họ mới nói muốn nói đạo lý.
Chú thích:(*)Mượn con lừa xuống dốc: Phải hiểu vai trò của lừa trong sản xuất và cuộc sống.
Con lừa có kích thước nhỏ hơn trâu, ngựa, la, đầu thấp.
Tại sao lại nói mượn con lừa xuống dốc? Lừa là loại động vật rất bướng bỉnh, không thích ra sức.
Vì vậy, khi xuống dốc, con lừa sẽ vui lòng đi xuống, không cần phải có người nào đó dùng roi lùa nó đi.
Trong bài viết này xuất hiện sự kiện chuyển biến, một bên nhận được sự nhượng bộ của đối phương, lúc này tựa như con lừa nhìn thấy đường xuống dốc, thuận nước đẩy thuyền, thuận thế mà làm, tiện nghi này phải lấy được tới tay, con lừa có thể nguyện ý đi là được, không thể yêu cầu quá nhiều.
.