Cô Vợ Ngọt Ngào Tổng Tài Anh Kiềm Chế Chút Đi

Chương 15: 15: Đây Là Công Việc Mà Cô Tìm Kiếm




Đôi mắt có chút đục ngầu của mẹ Trương bỗng nhiên sáng lên, bà nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều: “Không, tôi không về! Cô ở đâu thì tôi ở đó!”“Vậy thì dì phải nghe lời con.

” Nhiễm Kiều Kiều nói rồi kéo tay mẹ Trương đi về phía một căn phòng: “Mẹ Trương, sau này căn phòng này sẽ thuộc về dì, hai chúng ta ở đây, cuối cùng cũng không ai dám khi dễ chúng ta nữa!”“Được!” Trong mắt mẹ Trương có chút nước mắt.

****Sau khi sắp xếp xong cuộc sống của mẹ Trương và mua một ít đồ dùng cần thiết, tiền tiết kiệm không còn bao nhiêu của Ninh Kiều Kiều cũng đã tiêu gần hết.

Có lẽ mẹ Trương đã nhận ra Ninh Kiều Kiều gặp khó khăn, nên lúc Ninh Kiều Kiều muốn ra ngoài làm việc liền ngăn cản Ninh Kiều Kiều, nói rằng chỗ bà vẫn còn có chút tiền, có thể lấy ra để dùng trước.

Động tác mang giày của Ninh Kiều Kiều liền dừng lại một chút, cô ngạc nhiên nhìn mẹ Trương.

Tiền lương của mẹ Trương ở nhà họ Nhiễm rất thấp, cho dù là như vậy thì Triệu Mỹ Hoa vẫn còn ba ngày nữa tháng liền tiếc tiền lương của bà, vậy mà mẹ Trương còn có tiền tiết kiệm!“Không cần đâu mẹ Trương, tiền của con vẫn còn đủ, tiền của dì thì cứ giữ lại.

Dì yên tâm đi, con có thể đón dì ra thì nhất định sẽ nuôi được dì.

” Ninh Kiều Kiều nói.

“Nhưng tiểu thư…”“Được rồi, con sắp trễ rồi, có chuyện gì thì chờ con về rồi nói sau, nếu dì cảm thấy chán thì có thể xem TV một chút.

”Ninh Kiều Kiều ngắt lời mẹ Trương rồi nhanh chóng đi ra ngoài.


Mẹ Trương có thể tích góp được chút tiền chắc chắn là không dễ dàng, sao cô có thể tiêu tiền của mẹ Trương chứ.

Trong phòng, mẹ Trương cau mày nhìn cánh cửa đóng lại liền giật mình rồi cầm lấy rổ rau ở bên cạnh đi ra ngoài.

Không được, tiểu thư còn nhỏ như vậy, nếu đi làm thì quá mệt mỏi, nhất định bà phải giúp tiểu thư.

Buổi chiều Ninh Kiều Kiều làm việc trong một quán cà phê, sau khi kết thúc công việc liền đến quán bar hôm qua vừa tìm được để làm bán thời gian.

Lần đầu tiên mặc quần áo làm việc ở đây Ninh Kiều Kiều có chút không quen, chân váy thật sự quá ngắn, Ninh Kiều Kiều kéo nó xuống nhưng không có tác dụng.

Nhưng cũng may là cô chỉ làm công việc phục vụ mà thôi, chỉ cần bưng rượu và trái cây cho khách là được.

Quản lý sợ cô mới đến không làm được việc liền gửi cô cho một sư phụ để dạy cho cô.

“Lát nữa cô đi theo tôi là được, lúc bưng đồ ăn thì cẩn thận đừng để đụng vào người khác, bình thường cũng không có chuyện gì lớn, nếu có tiền boa thì tôi bảy cô ba, biết chưa?”Người được giao làm sư phụ của Ninh Kiều Kiều cũng là một cô gái, nghe người khác gọi cô ta là Tiểu Tây, chắc cũng lớn hơn Ninh Kiều Kiều một chút, tóc ngắn, trang điểm khói đậm nhìn không ra dung mạo vốn có.

Ninh Kiều Kiều ngẩn người nhìn Tiểu Tây.

“Sao nào? Cô không muốn sao? Người khác làm đồ đệ thì tiền boa đều là của sư phụ, còn tôi chia cho cô ba phần đấy!” Tiểu Tây liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cho rằng cô không hài lòng với việc chia tiền boa.

Ninh Kiều Kiều lắc đầu, cô cũng không có nghĩ đến tiền boa.


“Không có ý kiến là tốt rồi!”Tiểu Tây nhìn Ninh Kiều Kiều một cái rồi soi gương sửa sang lại quần áo của mình.

“Số 27, mang rượu vào phòng số 9.

” Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét bàn tay đang bóp ngực của Tiểu Tây liền dừng lại, cô ta quay đầu lại trả lời một tiếng rồi nói với Ninh Kiều Kiều: “Cô may mắn thật đấy, phòng số 9 là phòng đắt nhất của chúng ta, không phải là thứ mà người bình thường có thể dùng được, chút nữa thông minh một chút chắc chắn sẽ có nhiều tiền boa!”Vừa nghe thấy tiền boa, Ninh Kiều Kiều liền lập tức gật đầu, đi theo sau Tiểu Tây.

Ra bên ngoài, Tiểu Tây lấy rượu một cách thuần thục, bàn này khách gọi rất nhiều rượu, một mình Tiểu Tây không lấy hết được nên chia cho Ninh Kiều Kiều mấy chai.

“Lấy cẩn thận một chút, làm vỡ một chai thì hai tháng tiền lương của chúng ta cũng không đủ để bồi thường!”Tiểu Tây cảnh cáo Ninh Kiều Kiều.

Tay Ninh Kiều Kiều đang cầm chai rượu liền căng thẳng, cô càng thêm cẩn thận hơn.

Phòng số 9 ở tầng ba, Ninh Kiều Kiều đi theo Tiểu Tây vào thang máy, vừa ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy quản lý bước nhanh tới với vẻ mặt không vui và nói: “Sao bây giờ mới tới!”“Người mới nên đi đứng chậm chạp!” Tiểu Tây đổ hết trách nhiệm cho Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô không nói gì mà chỉ cúi đầu.

Cô đi làm nhiều năm như vậy, không phải là không hiểu chút nhân tình thế thái này.

“Mau vào đi! Mấy vị đại gia bên trong đều không thể chọc vào đâu!” Người quản lý thúc giục.


Tiểu Tây cũng không dám chậm trễ, Ninh Kiều Kiều đi theo phía sau Tiểu Tây, cũng không biết bên trong là ai mà khiến quản lý lo lắng như vậy.

Cửa phòng mở ra, Ninh Kiều Kiều theo sau Tiểu Tây đi vào, dưới chân cô là ánh đèn sặc sỡ và tiếng nhạc đinh tai nhức óc! Ninh Kiều Kiều cúi đầu, trước đó Tiểu Tây dặn dò cô không được nhìn lung tung.

Phục vụ ở đây nhất định phải quỳ trên mặt đất, cô đi theo Tiểu Tây đem rượu đắt tiền để lên bàn.

Trong lòng Ninh Kiều Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không bị vỡ.

Ninh Kiều Kiều vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên có một lực kéo mạnh kéo cô ngã xuống đất, chai rượu trên bàn bị cô hất xuống, “ầm ầm” một tiếng rồi rơi xuống đất!“A!”“A!”“Trời ơi!”Ninh Kiều Kiều hoảng sợ thét chói tai, cùng với tiếng chai rượu vỡ vụn còn có tiếng kêu sợ hãi không thể tin được của Tiểu Tây vang lên.

Nhưng tất cả những điều này không thể lấn át một giọng nói khác.

“Đây là công việc bán thời gian mà cô tìm kiếm sao?”Hóa ra là Úc Thiếu Mạc!Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.

Ánh đèn trong phòng rất mờ nhạt, nhưng rõ ràng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Ninh Kiều Kiều nhìn thấy sắc mặt u ám và đáng sợ của Úc Thiếu Mạc.

Im lặng.

Ngay lập tức trong phòng liền yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe rõ.

Tiểu Tây cũng bị dọa đến choáng váng, cô ta đứng ở một bên ngay cả thở cũng không dám thở.

Úc Thiếu Mạc hung dữ nhìn Ninh Kiều Kiều, ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức xé nát cô ra hoặc là ném cô từ trên lầu xuống.


“Ôi, nói như thế nào đây? Úc nhị thiếu của chúng ta đang đổi khẩu vị sao? Anh thích em gái bốn mắt từ khi nào vậy?”Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói chế giễu.

Nhiễm Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông duy nhất trong phòng này.

Anh ta rất đẹp trai, không giống với vẻ đẹp lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc, người đàn ông này đẹp trai có chút xấu xa.

“Cậu không biết sao? Không phải cậu đưa đến cho tôi sao?”Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại trở lại vẻ khinh thường như lần đầu tiên cô nghe thấy.

“Tôi?”Kha Kiêu sửng sốt một chút, anh ta buông người phụ nữ trong ngực ra, rồi hơi nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

Giờ phút này Ninh Kiều Kiều cảm giác cô giống như là hàng hóa được bày trên quầy để người khác tùy ý quan sát.

“Cậu nhầm rồi, tôi muốn đưa cũng không có khả năng đưa cho một cô gái bốn mắt.

”Kha Kiêu nhìn Ninh Kiều Kiều vài lần cảm thấy có chút nhàm chán liền ngã người ra phía sau.

Ninh Kiều Kiều cúi đầu đứng tại chỗ, trong đầu chỉ nghĩ đến cô phải làm thế nào mới có thể đi ra ngoài.

Úc Thiếu Mạc cũng không để ý tới Kha Kiêu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn cũn cỡn của Ninh Kiều Kiều, hung dữ nói: “Cô nói công việc mà cô muốn tìm, chính là chạy tới đây bán thân sao?”Bán thân! Trong đôi mắt của Ninh Kiều Kiều hiện lên vẻ xấu hổ, cô giật mình nói: “Tôi tới đây làm bồi bàn.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.