"Tiểu thư, cô có trong đó không?"
Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ Trương.
Nhiễm Kiều Kiều giật mình, cô vội vàng dụi mắt ngồi dậy, vuốt lại tóc và xuống giường mở cửa cho mẹ Trương.
"Không phải con đã nói với dì là đừng lên rồi sao? Sao dì lại lên đây?"
Nhiễm Kiều Kiều bảo mẹ Trương vào phòng rồi đóng cửa lại.
Trước kia mẹ Trương là người hầu chăm sóc mẹ của Nhiễm Kiều Kiều và bây giờ cũng là người duy nhất ở trong biệt thự này quan tâm đến cô.
"Tôi thấy chân cô bị rách nên mang thuốc lên cho cô." Nói xong mẹ Trương liền nhìn Nhiễm Kiều Kiều với đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu thư, có phải cô lại khóc không? Cô..
Cô để ý làm gì, bà ta chính là người như vậy cô đừng để ở trong lòng.
Cô khóc như vậy có phải là tự làm khổ mình không?"
Mẹ Trương tưởng Nhiễm Kiều Kiều khóc là do Trương Mỹ Hoa nên mấy năm nay ngày nào bà cũng khuyên cô.
Nhiễm Kiều Kiều mỉm cười nhìn mẹ Trương rồi nói: "Dì yên tâm đi, không phải vì bà ta đâu! Nhưng nếu như bà ta phát hiện dì lên đây thì dì sẽ rất thảm đó."
Mẹ Trương đã lớn tuổi rồi nhưng chỉ cần Triệu Mỹ Hoa phát hiện ra bà lén lút đối xử tốt với Nhiễm Kiều Kiều thì sẽ phân cho bà những công việc nặng nhọc không phù hợp với mẹ Trương.
"Bà ta ra ngoài mua túi xách với ông chủ rồi sẽ không quay về liền đâu, tiểu thư, cô mau ngồi xuống để tôi bôi thuốc cho cô." Mẹ Trương nói.
Đi mua túi xách..
Không phải gia đình sắp phá sản sao? Hóa ra là vẫn còn tiền để mua túi xách.
Nhiễm Kiều Kiều cười giễu cợt, cô vẫn đứng đó và nói: "Còn những người khác thì sao? Nhất định những người hầu đó sẽ báo cáo lại lời bà ta, mẹ Trương dì mau xuống đi."
Chỉ cần cô có hành động nhỏ nào thì chắc chắn những người giúp việc đó sẽ báo lại với Trương Mỹ Hoa để lấy lòng bà ta.
Trước kia Nhiễm Kiều Kiều không biết che dấu nên chịu rất nhiều thiệt thòi.
"Nhưng mà chân của cô.."
"Dì đi xuống đi, con sẽ tự bôi thuốc."
Nhiễm Kiều Kiều cắt ngang lời của mẹ Trương.
Mẹ Trương nhìn vẻ mặt kiên quyết của Nhiễm Kiều Kiều đành phải gật đầu, bà để thuốc lên cái bàn nhỏ ở bên cạnh và nói: "Vậy tôi xuống trước, cô nhớ phải bôi thuốc đấy."
"Vâng." Nhiễm Kiều Kiều gật đầu nhìn mẹ Trương đi ra cửa.
Lưng bà hơi cong, tóc cũng đã bạc, khi bà đưa đôi tay già nua sờ vào nắm cửa thì đột nhiên Nhiễm Kiều Kiều hét lên: "Mẹ Trương, mấy ngày nữa con sẽ rời khỏi chỗ này, dì đi cùng con được không?"
Đời này mẹ Trương không lập gia đình cũng không có người nhà.
Nếu như cô rời khỏi đây thì chỉ còn một mình mẹ Trương ở trong ngôi nhà quái quỷ này.
Nhiễm Kiều Kiều liền quyết định dẫn mẹ Trương đi cùng.
Như vậy thì trên đời này cô sẽ không phải là trẻ mồ côi.
Mẹ Trương xoay người lại, gương mặt đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời ngạc nhiên nhìn cô và nói: "Tiểu thư, cô định rời khỏi đây sao? Ông chủ sẽ.."
"Con không có người cha như vậy!" Nhiễm Kiều Kiều nhìn mẹ Trương và nói: "Mẹ Trương, dì cảm thấy đây vẫn là nhà của con sao?"
Im lặng.
Một lúc sau mẹ Trương gật đầu, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng nhìn thẳng vào Nhiễm Kiều Kiều và nói: "Tiểu thư rời khỏi chỗ này cũng tốt! Nếu tiểu thư đồng ý dẫn tôi đi thì nhất định tôi sẽ đi với tiểu thư!"
"Vậy thì quyết định như vậy đi!" Nhiễm Kiều Kiều mỉm cười nhìn mẹ Trương.
Mẹ Trương cũng mỉm cười gật đầu: "Được rồi! Bây giờ tôi quay về dọn dẹp quần áo đến lúc đó tiểu thư chỉ cần báo cho tôi là được.
Cô đi đâu thì tôi sẽ đi theo đó."
Nhiễm Kiều Kiều gật đầu.
"Tiểu thư, cô nhớ bôi thuốc đấy." Mẹ Trương mỉm cười nhìn Nhiễm Kiều Kiều rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng lại thì nụ cười trên miệng của Nhiễm Kiều Kiều vẫn chưa tắt, cô ngồi xuống cầm thuốc của mẹ Trương mang đến mà bôi lên chân.
Nhiễm Kiều Kiều, cuộc sống sinh viên của cô sắp đến rồi..