Ra bên ngoài, Tiểu Tây lấy rượu một cách thuần thục, bàn này khách gọi rất nhiều rượu, một mình Tiểu Tây không lấy hết được nên chia cho Ninh Kiều Kiều mấy chai.
"Lấy cẩn thận một chút, làm vỡ một chai thì hai tháng tiền lương của chúng ta cũng không đủ để bồi thường!"
Tiểu Tây cảnh cáo Ninh Kiều Kiều.
Tay Ninh Kiều Kiều đang cầm chai rượu liền căng thẳng, cô càng thêm cẩn thận hơn.
Phòng số 9 ở tầng ba, Ninh Kiều Kiều đi theo Tiểu Tây vào thang máy, vừa ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy quản lý bước nhanh tới với vẻ mặt không vui và nói: "Sao bây giờ mới tới!"
"Người mới nên đi đứng chậm chạp!" Tiểu Tây đổ hết trách nhiệm cho Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô không nói gì mà chỉ cúi đầu.
Ngôn Tình Cổ Đại
Cô đi làm nhiều năm như vậy, không phải là không hiểu chút nhân tình thế thái này.
"Mau vào đi! Mấy vị đại gia bên trong đều không thể chọc vào đâu!" Người quản lý thúc giục.
Tiểu Tây cũng không dám chậm trễ, Ninh Kiều Kiều đi theo phía sau Tiểu Tây, cũng không biết bên trong là ai mà khiến quản lý lo lắng như vậy.
Cửa phòng mở ra, Ninh Kiều Kiều theo sau Tiểu Tây đi vào, dưới chân cô là ánh đèn sặc sỡ và tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu, trước đó Tiểu Tây dặn dò cô không được nhìn lung tung.
Phục vụ ở đây nhất định phải quỳ trên mặt đất, cô đi theo Tiểu Tây đem rượu đắt tiền để lên bàn.
Trong lòng Ninh Kiều Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không bị vỡ.
Ninh Kiều Kiều vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên có một lực kéo mạnh kéo cô ngã xuống đất, chai rượu trên bàn bị cô hất xuống, "ầm ầm" một tiếng rồi rơi xuống đất!
"! "
"! "
"Trời ơi!"
Ninh Kiều Kiều hoảng sợ thét chói tai, cùng với tiếng chai rượu vỡ vụn còn có tiếng kêu sợ hãi không thể tin được của Tiểu Tây vang lên.
Nhưng tất cả những điều này không thể lấn át một giọng nói khác.
"Đây là công việc bán thời gian mà cô tìm kiếm sao?"
Hóa ra là Úc Thiếu Mạc!
Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.
Ánh đèn trong phòng rất mờ nhạt, nhưng rõ ràng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Ninh Kiều Kiều nhìn thấy sắc mặt u ám và đáng sợ của Úc Thiếu Mạc.
Im lặng.
Ngay lập tức trong phòng liền yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Tiểu Tây cũng bị dọa đến choáng váng, cô ta đứng ở một bên ngay cả thở cũng không dám thở.
Úc Thiếu Mạc hung dữ nhìn Ninh Kiều Kiều, ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức xé nát cô ra hoặc là ném cô từ trên lầu xuống.
"Ôi, nói như thế nào đây? Úc nhị thiếu của chúng ta đang đổi khẩu vị sao? Anh thích em gái bốn mắt từ khi nào vậy?"
Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói chế giễu.
Nhiễm Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông duy nhất trong phòng này.
Anh ta rất đẹp trai, không giống với vẻ đẹp lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc, người đàn ông này đẹp trai có chút xấu xa.
"Cậu không biết sao? Không phải cậu đưa đến cho tôi sao?"
Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại trở lại vẻ khinh thường như lần đầu tiên cô nghe thấy.
"Tôi?"
Kha Kiêu sửng sốt một chút, anh ta buông người phụ nữ trong ngực ra, rồi hơi nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.
Giờ phút này Ninh Kiều Kiều cảm giác cô giống như là hàng hóa được bày trên quầy để người khác tùy ý quan sát.
"Cậu nhầm rồi, tôi muốn đưa cũng không có khả năng đưa cho một cô gái bốn mắt.
"
Kha Kiêu nhìn Ninh Kiều Kiều vài lần cảm thấy có chút nhàm chán liền ngã người ra phía sau.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu đứng tại chỗ, trong đầu chỉ nghĩ đến cô phải làm thế nào mới có thể đi ra ngoài.
Úc Thiếu Mạc cũng không để ý tới Kha Kiêu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn cũn cỡn của Ninh Kiều Kiều, hung dữ nói: "Cô nói công việc mà cô muốn tìm, chính là chạy tới đây bán thân sao?"
Bán thân.
.
Trong đôi mắt của Ninh Kiều Kiều hiện lên vẻ xấu hổ, cô giật mình nói: "Tôi tới đây làm bồi bàn.
".