Nói xong Ninh Kiều Kiều liền quay người vớt mì ra khỏi nồi rồi cho vào gia vị, không để ý đến Bạch Tuyết nữa.
Bạch Tuyết cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, cô ta đứng một lúc rồi bước đi.
Tiếng giày cao gót ở phía sau đã đi xa, đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, cô đặt bát mì vào khay rồi bưng lên lầu.
"Chậm như vậy! Tay cô bị gãy à?"
Ninh Kiều Kiều vừa bước vào cửa thì Úc Thiếu Mạc liền đứng trước mặt cô tức giận mắng.
Toàn bộ ánh đèn trong phòng được bật lên, trong phòng sáng như ban ngày vậy.
Trước mặt mọi người Ninh Kiều Kiều đi vào đặt bát mì trước mặt Úc Thiếu Mạc rồi yên lặng đứng sang một bên.
Cô chịu đựng.
Có lẽ Úc Thiếu Mạc ăn mì xong sẽ rời đi, hoặc là ăn mì xong hắn sẽ để cho cô rời đi, như vậy thì cô liền được giải thoát.
Đôi mắt như chim ưng của Úc Thiếu Mạc âm trầm liếc Ninh Kiều Kiều rồi cầm đũa trộn vài cái sau đó gắp một miếng mì bò vào miệng.
Tròng mắt Kha Kiêu sắp rơi xuống, anh ta ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.
Cả buổi tối một đám người bày ra cả bàn tiệc cho anh vậy mà cái gì anh cũng không ăn, chỉ muốn ăn mì?
"Tại sao mùi vị lại không giống nhau?"
Ninh Kiều Kiều đang yên lặng chờ Úc Thiếu Mạc tha cho cô thì bỗng nhiên nghe thấy giọng người đàn ông không vui.
Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ninh Kiều Kiều giật mình nói: "Có thể là vì không có hành lá nên không làm ra được.
"
Úc Thiếu Mạc nhíu mày, rõ ràng là nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt không vui nhưng chỉ liếc cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Cảnh tượng này rất là kỳ lạ.
Trong căn phòng cao cấp nhất của quán bar, ánh đèn sáng hơn cả ban ngày và yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.
Một hàng người đẹp ăn mặc chỉnh tề đều yên lặng ngồi nhìn người đàn ông không uống chai rượu trị giá mấy chục nghìn đô trước mặt mà đang ăn một bát mì.
Ninh Kiều Kiều cảm thấy sống một ngày mà dài như một năm vậy, Tiểu Tây cũng không biết đã rời đi từ khi nào, bây giờ chỉ còn lại một mình cô phục vụ.
Úc Thiếu Mạc ăn mì xong liền tao nhã cầm lấy khăn lau khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy lạnh lùng ngẩng cao đầu nói: "Ra ngoài!"
Ninh Kiều Kiều như được đại xá liền lập tức xoay người rời đi, bỗng nhiên phá sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc: "Tối có nói là để cho cô đi không?"
Ninh Kiều Kiều dừng bước, lại nghe thấy Úc Thiếu Mạc hét lên: "Tất cả còn sững sờ đứng đấy làm gì? Cút ra khỏi đây hết cho tôi!"
Lần này tất cả mọi người, ngay cả Bạch Tuyết đang ở bên trong cũng lập tức đi ra ngoài.
Trước khi đi Bạch Tuyết còn liếc Ninh Kiều Kiều đầy ẩn ý.
Tất nhiên là Ninh Kiều Kiều không nhìn thấy, cô vẫn cúi đầu thậm chí còn không quay người lại.
"Sao nào, hình như cô rất vội vàng muốn tránh xa tôi?"
Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc làm cho người ta nhìn không được mà phát run.
"Này, tôi nói này, cậu đuổi bạn giường của tôi đi để lại một mình tôi cô đơn thì phải làm sao bây giờ? Úc Nhị, ngươi cũng thật không ngoan đi! Chẳng lẽ ban đêm cậu để tôi về nhà ngủ với gối sao?"
Giọng nói xấu xa của Kha Kiêu vang lên.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười một tiếng, anh nhìn Ninh Kiều Kiều rồi cười nửa miệng: "Không bằng tôi bồi thường cho cậu một người?"
Cả người Ninh Kiều Kiều chấn động, cô không không chế được liền xoay người nhìn Úc Thiếu Mạc.
Tốt lắm! Cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn anh!
Bờ môi mỏng của Úc Thiếu Mạc cong lên một nụ cười khác máu.
"Cô ấy sao? Ôi chao, vẫn nên thôi thì hơn, khẩu vị của tôi cũng không độc đáo như cậu, em gái bốn mắt cũng xuống tay được.
" Kha Kiêu nói.
"A.
.
".