Úc Thiếu Mạc hơi ngẩn ra, cơn bão u ám trong đôi mắt đen láy dần dần tan biến, ánh mắt nhìn Ninh Kiều Kiều hơi chế giễu: "Không phải cô thi đậu đại học sao? Sao vẫn còn mê tín dị đoan như vậy? Sao vậy, các trường đại học đã chuẩn bị dạy xem bói rồi à?"
Chẳng trách anh tìm khắp biệt thự mới tìm được cô ở góc nhỏ này, tìm nửa ngày thì ra là cô cảm thấy mình không may mắn nên trốn đi!
Đúng là bị bệnh!
Úc Thiếu Mạc độc miệng nói khiến mặt Ninh Kiều Kiều nóng lên, cô cắn môi nói: "Không phải tôi mê tín, là dì Lưu nói bây giờ tôi không thể cùng anh.
.
"
Mấy chữ cuối cùng, Ninh Kiều Kiều cúi đầu dùng giọng nói như muỗi kêu nói hết câu.
"Không thể cái gì? Cô không thể ngủ với tôi sao?" Giọng nói của Úc Thiếu Mạc lạnh như băng.
Mặt Ninh Kiều Kiều càng đỏ hơn, cô gật đầu nhưng không dám ngẩng đầu lên cũng không dám nhìn Úc Thiếu Mạc.
Im lặng.
.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua rèm cửa sổ.
Ninh Kiều Kiều đợi một lúc nhưng không nghe thấy Úc Thiếu Mạc nói chuyện, đang định ngẩng đầu lên để xem có phải Úc Thiếu Mạc đã đi hay không thì đột nhiên một bóng đen lóe lên trước mặt cô, ngay sau đó có một sức lực mạnh mẽ kéo cả người cô qua!
"! "
Ninh Kiều Kiều hét lên rồi bị Úc Thiếu Mạc túm chặt cổ tay kéo xuống lầu.
Anh có đôi chân dài và bước đi quá nhanh.
Ninh Kiều Kiều phải chạy mới có thể đuổi kịp bước chân của Úc Thiếu Mạc, còn mấy lần suýt bị té ngã.
"Úc Thiếu Mạc, chờ tôi.
.
Anh định làm gì? Ôi, ôi!"
Giọng nói từ phía cầu thang vang lên khiến các nữ giúp việc đều quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy vẻ mặt u ám và dọa người của Úc Thiếu Mạc thì lập tức cúi đầu làm việc giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Úc Thiếu Mạc quăng Ninh Kiều Kiều lên sofa, sau đó xoay người trừng mắt người giúp việc rồi quát lên: "Bảo dì Lưu lại đây cho tôi!"
Ninh Kiều Kiều vừa xoa cổ tay vừa ngồi dậy, cả người choáng váng.
Dì Lưu nhanh chóng đi tới nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Úc Thiếu Mặc thì cung kính đứng ở một bên và nói: "Mạc thiếu, ngài tìm tôi?"
"Là bà để cho cô ấy ở trong căn phòng rách nát kia?" Đôi mắt sắc bén của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm vào Dì Lưu.
Dì Lưu ngẩn ra rồi cúi đầu nói: "Là tôi bảo cô Ninh đến phòng khách ở, bởi vì bà nội của cô Ninh vừa mới qua đời, nếu như cô ấy ở cùng Mạc thiếu thì sẽ không may mắn, Mạc thiếu nên chờ qua bảy ngày đầu tiên của bà nội cô Ninh qua rồi.
.
"
"Đủ rồi!" Úc Thiếu Mạc nhíu mày: "Bảy ngày đầu? Sao bà không nói thẳng là để cho cô ấy giữ hiếu ba năm luôn đi? Nhà họ Úc chúng ta sao lại có người phong kiến mê tín như bà chứ?"
Dì Lưu nhìn Úc Thiếu Mạc rồi cúi đầu.
Ninh Kiều Kiều nhìn dì Lưu và Úc Thiếu Mạc rồi nói: "Úc Thiếu Mạc, anh đừng nói như vậy, thật ra những gì mà dì Lưu nói cũng không phải hoàn toàn không có lý, phong tục dân gian chính là như vậy.
"
Có thể phát sinh quan hệ với Úc Thiếu Mạc muộn một tuần, Ninh Kiều Kiều cũng không ngại bị coi là một người không may mắn.
Đôi mắt của Úc Thiếu Mạc Ưng chợt trầm xuống, anh quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra liền cúi đầu né tránh ánh mắt của Úc Thiếu Mạc.
Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy!
"Cô Ninh, tôi không cần cô cầu xin cho tôi.
" Giọng nói lãnh đậm của di Lưu vang lên khiến Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy dì Lưu bình tĩnh nhìn cô và tiếp tục nói: "Nếu cô đã nói với Mạc thiếu thì thuộc hạ làm sai chuyện tất nhiên sẽ phải chịu phạt, bây giờ cô Ninh tới cầu xin chẳng phải là dư thừa sao?"
"! ".