Cô Vợ Nhỏ Của Tổng Tài

Chương 44





Ngôn Lạc Quân im lặng một lúc, nói: "Không đi.""Sao lại không đi? Có việc thật à?"Ngôn Lạc Quân nhìn cánh cửa đang đóng, nói: "Có việc.""Cậu bận việc thì thôi vậy, uổng công tôi kéo Phương Tuyền đến!" Liên Dịch Trác nói."Vậy các cậu cứ chơi đi, về sau có thời gian chúng ta hẹn sau." Ngôn Lạc Quân nói.Cúp điện thoại, Ngôn Lạc Quân suy nghĩ tại sao mình không đi.Không nói Phương Tuyền, đám bạn bè bọn hắn từ sau khi tiếp nhận sự nghiệp của gia đình vẫn chưa gặp nhau.

Cơ hội gặp mặt lần này không phải dễ mà có, vậy mà hắn lại không đi.Thật ra thì hắn biết vừa rồi hắn do dự là vì Hứa Tĩnh Hàm.

Hắn bất giác bỏ qua cơ hội gặp mặt bạn bè vì muốn ở nhà cùng Hứa Tĩnh Hàm một ngày, mặc dù cô trăm phương ngàn kế muốn ly hôn với hắn.Từ lúc nào mà Hứa Tĩnh Hàm đã trở nên quan trọng với hắn như vậy? Nhưng cảm giác có người trong lòng.


.

.

.

.

.


Rất hạnh phúc, nhưng dù hạnh phúc vẫn không vui nổi.

Hắn nghĩ, nếu trong lòng Hứa Tĩnh Hàm cũng có hắn, có lẽ hắn sẽ rất vui mừng? Chắc chắn là vậy, bởi vì chỉ cần nghĩ như vậy thôi hắn cũng đã vui vẻ rồi.Từ trêи giường đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào.Đứng dưới ánh mặt trời khiến tâm tình hắn cũng tốt lên đôi chút.

Ngôn Lạc Quân rửa mặt xong, mặc quần áo vào ra khỏi phỏng.Lúc ăn điểm tâm hắn hỏi: "Bây giờ cô không đến trung tâm thể ɖu͙ƈ thẩm mỹ nữa à?"Bạch Ngưng trả lời: "Bây giờ không có hứng thú." Trong đầu lại nhanh chóng nhớ đến đống quần áo tập đủ màu sắc trong phòng.

Cô ở trong biệt thự đến phát chán luôn muốn đi ra ngoài, mà sao không nghĩ ra mình có thể đến mấy chỗ như thẩm mĩ viện chứ? Cô cả ngày chỉ ăn mà không làm gì, nói không chừng không lâu nữa dáng người nóng bỏng của Hứa Tĩnh Hàm sẽ bị cô nuôi thành eo thùng phi, không khéo Hứa Tĩnh Hàm sẽ tức giận mà quay về tìm cô đòi nợ."Vậy bây giờ cô hứng thú với cái gì?" Ngôn Lạc Quân hỏi.Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Anh biết mà." Đương nhiên là ly hôn!Ngôn Lạc Quân cười cười, nói: "Vợ ngoan mẹ hiền?"Bạch Ngưng "Xùy" một tiếng."Không phải sao? Trước kia thể ɖu͙ƈ thẩm mỹ, lên bar cắn thuốc.

Bây giờ ngày ngày ở nhà, ăn cơm cùng tôi còn bế con, không phải muốn trở thành vợ ngoan mẹ hiền sao?" Ngôn Lạc Quân nói.Bạch Ngưng hừ một tiếng, nói: "Tôi cũng muốn làm vợ ngoan mẹ hiền lắm, nhưng còn phải xem đối tượng là ai đã.""Vậy không phải tôi là đối tượng tốt nhất sao? Đẹp trai phóng khoáng, trẻ tuổi nhiều tiền, dũng mãnh vô địch, cô có thể tìm được khuyết điểm sao?"Dũng mãnh vô địch? Bạch Ngưng đang suy nghĩ, tại sao sau đẹp trai phóng khoáng, trẻ tuổi nhiều tiền không phải tài hoa hơn người, thông minh cơ trí mà lại dũng mãnh vô địch, dù sao xã hội hiện đại bây giờ cũng không cần dũng mãnh vô địch làm gì.


Cho đến khi cô vô ý nhìn thấy Bác Thẩm đứng bên nghiêng mặt đi mà cười mới đột nhiên hiểu ra.Cái tên háo sắc này!Bạch Ngưng vừa xấu hổ vừa căm tức nhìn Ngôn Lạc Quân đang cười nhưng không biết cãi lại thế nào.

Không đáp trả là bị hắn công khai trêu ghẹo, đáp trả sẽ tiếp tục bị hắn trêu ghẹo, còn làm trò cười trước mặt Bác Thẩm.

Cho nên, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.Đang ăn bỗng điện thoại trong phòng khách vang lên, Bác Thẩm đi nghe.Vừa nghe điện thoại sắc mặt Bác Thẩm lập tức biến đổi, vội vàng nói: "Được, ông mang con bé đến bệnh viện, tôi sẽ về ngay."Cúp điện thoại, Bác Thẩm liền chạy tới nói: "Tiên sinh, phu nhân, con gái tôi bị Viêm ruột thừa cấp tính phải phẫu thuật, bây giờ đã đưa đến bệnh viện.

Tôi có thể xin nghỉ về nhà được không?""Vậy bác mau về đi!" Bạch Ngưng vội vàng nói."Cám ơn phu nhân! Cám ơn tiên sinh!" Bác Thẩm vừa tháo tạp dề, vừa thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.