Ánh nắng sáng sớm len qua cửa sổ sát đất rọi chiếu vào phòng. Hai thân thể cuống quít lấy nhau, khóe miệng họ đều nhếch lên trong mộng đẹp. Hình ảnh đó thật hài hòa. Mạnh Khang đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt trắng nõn đang kề sát lồng ngực mình, đôi mi dài thanh tú, cánh môi còn sưng đỏ mấp máy trông thật hấp dẫn. Anh muốn cắn một ngụm mà thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
Có lẽ hôm qua anh đã khiến cô mệt mỏi. Vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn chặt hơn, anh thầm hứa sẽ trân quý bảo vệ cô.
Cảm giác mềm mại bên môi đánh thức Khả Ngân khỏi giấc ngủ. Đôi mắt xinh đẹp vẫn lười biếng không muốn mở ra nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại vô thức đáp lại nụ hôn của anh.
Mạnh Khang không kiềm được mà mút lấy môi cô, cuồng dã cho đến khi Khả Ngân vì thiếu dưỡng khí mà tỉnh dậy, anh mới buông cô ra. Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.
"Bảo bối, chào buổi sáng."
"A~ Chào buổi sáng."
Khả Ngân thẹn thùng đáp khẽ. Khuôn mặt đỏ ửng được những tia nắng phản chiếu vào tràn đầy sức sống.
Mạnh Khang ngồi dậy mặc áo ngủ vào rồi nhặt lấy áo sơ mi của mình mặc cho cô. Khả Ngân ngượng chín cả mặt, muốn tự làm lấy nhưng bị anh ngăn cản. Cô bất đắc dĩ nhìn anh chỉnh cổ áo sơ mi của mình.
Áo sơ mi nam rộng thùng thình che đi vẻ đẹp hoàn mĩ của cô mà anh không muốn cùng ai chia sẻ. Có trời mới biết, Mạnh Khang vội che đậy thân thể lõa lồ của cô vì sợ mình không nhịn được mà muốn cô nữa.
Anh biết Khả Ngân rất mệt và anh còn nhiều việc cần giải quyết. Trước tiên phải nhanh chóng tắm nước lạnh mới được!
(Rain: Ôi tội nghiệp anh~ hhh - Mạnh Khang: Cô muốn gì? - Rain: Anh lấy thịt mà đè chết em đi *khao khát* - Mạnh Khang: Tôi chỉ làm việc đó vs Ngân nhi của tôi..cô thì..chậc... không thể! - Rain: Ôi gớm quá! Nổi cả da gà - Khang: Tôi kêu người giết cô. - Rain: *chạy*)
"Khả Ngân, em vào phòng tắm thay đồ rồi chuẩn bị xuống nhà ăn sáng. Anh tới phòng bên cạnh tắm rửa." - Anh vừa nói, ngón tay thuần thục vuốt mái tóc cô.
"Em..." - Khả Ngân ấp úng.
"Sao hả? Không lẽ em muốn tắm chung với anh?" - Đôi mắt Mạnh Khang gian tà lóe lên, gian xảo nhìn cô.
Mạnh Khang nhìn hành động đáng yêu của cô thì bật cười. Sao cô ấy có thể cho là thật chứ? Anh cũng không phải cầm thú a~ (Rain: Anh không phải cầm thú thì còn người thứ hai phải sao?).
Khả Ngân tắm xong, đang nghĩ tới việc không có quần áo để thay thì thấy ngay quần áo đã được chuẩn bị sẵn đặt ở mép giường. Nhưng cô tìm kiếm xung quanh cũng không thấy được Mạnh Khang. Khả Ngân nhanh chóng cầm lên rồi mặc vào, chiếc váy thanh lịch vừa người, là màu tím nhạt cô thích nhất.
Đứng ngắm nhìn mình trước gương, Khả Ngân chỉnh trang lại mái tóc cho gọn gàng rồi mở cửa bước xuống phòng. Đêm qua vì bị ai đó "ăn" gắt gao nên cả người cô mỏi nhừ, hai chân bước đi loạng choạng.
Cô vịn cầu thang bước xuống, nghĩ rằng chắc Mạnh Khang đang ở dưới nhà chờ mình. Xuống tới phòng khách, cô nhìn thấy quản gia và một tốp người hầu đang đứng nghiêm chỉnh cuối chào cô. Khả Ngân hết hồn, tay chân luống cuống không biết làm gì.
Đùa gì vậy? Sao giống trong phim như thế chứ? Người ở đâu ra mà nhiều thế này? Một đống câu hỏi ngổn ngang trong đầu cô.
"Từ tiểu thư, cậu chủ vừa có việc gấp phải đến công ty rồi. Cậu ấy đã dặn dò tôi chuẩn bị bữa sáng, mời cô." - Viên quản gia cung kính nhìn cô, nhưng lúc này Khả Ngân không để ý đến. Cô chỉ biết đáy lòng bỗng chùng xuống, một cỗ thất vọng dâng trào trong cô, vì không có anh sao?
Chẳng phải nói là chỉ thích anh thôi sao? Nhưng bây giờ khi anh bỏ lại một mình cô trong tòa nhà lớn như thế này, cô lại thấy khó chịu, trái tim khẽ nhói.
Khả Ngân ngước lên nhìn trần nhà, nháy mắt mấy cái để ngăn không cho nước mắt tủi thân chực trào, cô gật đầu đi theo lão quản gia vào phòng ăn.
Lúc này cô mới có dịp quan sát tòa nhà này, thật lớn và đẹp làm sao. Ngôi nhà được trang trí theo phong cách Tây Âu cổ điển pha lẫn hiện đại, vừa sang trọng lại thoải mái.
Bởi vì bị đói nhiều ngày, Khả Ngân nhanh chóng dùng xong bữa sáng trên bàn. Đồ ăn thật ngon, rất hợp khẩu vị của cô. Đó toàn là những món ăn Trung Quốc cô thích nhất. Khóe miệng bỗng nhếch lên vui vẻ, cô biết anh thực quan tâm đến mình.
Khi thấy Khả Ngân dùng giấy ăn lau khóe miệng, uống xong cốc sữa nóng. Viên quan gia ra hiệu cho người hầu dọn bàn, ông một bên từ tốn thông báo.
"Tiểu thư, cậu chủ có dặn dò vì cô đến đây sống nên cần chuẩn bị vài thứ: quần áo và vật dụng cá nhân. Nên tài xế đã chuẩn bị để đưa cô đến Trung tâm mua sắm để mua những thứ cô cần." - Rồi ông đưa cho cô chiếc thẻ tín dụng bạch kim lấp lánh. - "Đây là cậu chủ dặn tôi đưa cho cô."
Khả Ngân nghiêng đầu khó hiểu, anh sao lại thế chứ? Đưa cho cô cái này làm gì? Cô không phải nhân tình của anh a~
Không hiểu sao Khả Ngân đột nhiên tức giận. Ánh mắt cô trầm xuống, lạnh nhạt nói với quản gia.
"Bác cứ cầm lấy, cháu hôm nay không được khỏe. Cháu muốn lên lầu nghỉ ngơi trước."
"Vậy, cô... " - Viên quản gia không biết phản ứng làm sao, nhìn cô trông thật sự rất mệt mỏi. Ông cũng không nói nữa, chỉ bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.
"Cảm ơn." - Khả Ngân mệt mỏi bước về căn phòng của anh. Tứ chi rã rời ngã nằm xuống chiếcgiường Kingsize mềm mại, gương mặt xinh đẹp vùi sâu vào gối của anh, yên lặng nhắm mắt.
~
Bên này Mạnh Khang vừa mới kết thúc một Hội nghị quốc tế quan trọng, anh nhanh chóng rời đi định gọi để được nghe giọng nói của cô thì đột nhiên nhớ ra, khi anh đưa cô đến đây không có mang theo điện thoại.
Mạnh Khang đang định gọi về cho quản gia thì ông ta đã gọi đến trước.
"Khả Ngân đã dậy chưa? Có ăn sáng không?" - Giọng Mạnh Khang vẫn nhẹ nhàng, hờ hững như cũ. Dường như chỉ khi với cô, anh mới có thay đổi rõ rệt.
"Cậu chủ, tiểu thư đã dậy và dùng xong bữa sáng. Tôi đã làm theo lời của cậu, nhưng cô ấy bảo mệt mỏi không muốn đến Trung tâm mua sắm. Chiếc thẻ tín dụng, cô ấy cũng không nhận." - Viên quản gia e sợ báo cáo từng chi tiết một, bởi đây là lần đầu tiên có người không làm theo lời của cậu chủ.
Ánh mắt Mạnh Khang thâm trầm, như nghĩ tới gì đó, anh vội cúp máy rồi nhanh chóng rời đi. Bỏ lại Tần Minh đang không biết chuyện gì xảy ra phía sau.