Đương lúc mọi người đang trò chuyện, nhâm nhi đồ uống thì một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặt lòe loẹt tiến về phía này.
Từ Tịnh Du khoác tay vị hôn phu của mình - Lãnh Mạnh Phi yểu điệu bước tới. Ngô tổng nhìn thấy tiểu tử Lãnh gia cũng chỉ mỉm cười ý vị. Ai chẳng biết hắn là tên phá gia chi tử, xí nghiệp Lãnh thị xuống dốc như bây giờ cũng đều như một phần công sức của hắn.
"Chị hai~ Chị cũng đến a~" - Tiếng "chị hai" phát ra từ miệng cô ta khiến Khả Ngân rùng mình. Quá mức kinh tởm. Mấy năm qua có bao giờ bọn họ là chị em cơ chứ? Nực cười rồi!
"Hóa ra cháu là đại tiểu thư của Từ gia à?" - Ngô tổng tỏ ý bất ngờ nhìn Khả Ngân rồi liếc sang Mạnh Khang.
"Vâng ạ!" - Nhiều lần rất muốn phủ nhận thân phận này, nhưng dòng máu của ông ta đang chảy trong người, cô không thể xóa bỏ điều đó. Vai gầy rũ xuống, Khả Ngân rầu rĩ trả lời.
"Ách~ Ngô tổng cũng ở đây à? Xin chào ngài" - Lãnh Mạnh Phi hống hách đứng bên cạnh chẳng xem ai ra gì, bỗng nhìn thấy Ngô tổng, ánh mắt sáng rỡ nhanh chóng bắt tay chào hỏi.
"Lãnh thiếu gia đại giá quang lâm thật là vinh dự cho lão già này." - Ngô tổng ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh giọng lên tiếng.
"Không quá khách khí như vậy. Đều là chỗ quen biết, dự án lần này của chúng ta sắp kí kết, tôi tất nhiên phải nể mặt." - Khả Ngân trợn mắt nhìn tên "em rể" hách dịch này. Hắn ta không biết rằng người Trung Quốc luôn luôn khách sáo như vậy sao?
"Chuyện kí kết có lẽ chúng ta cần nên bàn bạc lại mới phải. Ha~"
Bỗng Tịnh Du bên cạnh giả giọng thục nữ, tiến lên phía trước đưa ly rượu mời Khả Ngân, nhưng đột nhiên cô ta lách người ngã xuống kéo theo Khả Ngân trước mặt, chất lỏng màu đỏ sẫm sóng sánh trong ly thủy tinh tràn ra ngoài, đổ lên váy áo của cô.
"Em có sao không?" - Mạnh Khang đứng một bên tiếp chuyện với Ngô tổng, một khắc không chú ý đến bên này, kết quả là Khả Ngân của anh đang chật vật dưới sàn. Mi tâm cô khẽ nhíu lại, sắc lạnh liếc nhìn Tịnh Du.
Đưa tay cho Mạnh Khang đỡ dậy, cô lắc đầu cười nhẹ, bảo không sao.
"Đưa anh xem, chân có bị trật khớp hay không?" - Mạnh Khang lo lắng kiểm tra cô từ trên xuống dưới. Không thèm để ý đến ý cười trêu chọc trong mắt Ngô tổng, Khả Ngân thì xấu hổ cuối đầu chôn vào ngực anh.
"Thật! Em không sao ~" - Cô chưa kịp dứt lời thì bên cạnh, giọng nói lảnh lót của Tịnh du vang lên. Cô ta vừa được Lãnh Ngạo Phi nâng dậy, ra vẻ uất ức nhìn cô, tròng mắt long lanh ánh nước. tiêu chuẩn cho kiểu người "bị bắt nạt" a~
"Chị hai, sao đột nhiên lại kéo em lại, rất đau a~" - Nghe có tiếng nỉ non, mọi người trong hội trường đều chuyển mắt về hướng này, vây quanh bàn tán. Có người nhận ra hai vị tiểu thư nhà họ Từ, có người nhận ra hoa hoa công tử Lãnh gia, nhưng cũng có người tinh ý nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Khang, không ai dám nói gì nữa.
"Tôi... tôi kéo cô khi nào?" - Khả Ngân khó có thể tin nhìn "em gái", đùa gì lạ vậy chứ?
"Từ Khả Ngân, cô hôm nay thật quá đáng!" - Thấy người yêu ủy khuất chực khóc, Lãnh Mạnh Phi hung hăng tiến về phía trước trừng mắt nhìn Khả Ngân. Môi anh ta nở một nụ cười đểu cáng.
"Chẳng lẽ cô còn mang hận chuyện không thể gả cho tôi nên mới mang oán hận đổ lên đầu Du Du sao?"
Khả Ngân bật cười. Người đàn ông trước mặt này thật quá ảo tưởng sức mạnh nha~ Hắn ta đâu biết rằng cô đã cảm tạ thần linh như thế nào vì "cái của nợ" này đã rơi vào tay Tịnh Du. Vậy, bây giờ lấy đâu ra oán hận đây?
"Chị~ Chẳng lẽ thật như vậy sao? Em... em không biết nên làm thế nào cho tốt, tất cả là ý của cha, em không thể làm trái..." - Tịnh Du nức nở, đưa tay lên lau đi vệt nước mắt. Nhìn hành động vừa rồi của cô ta, mọi người đều tỏ vẻ cảm thông sâu sắc.
Còn cô, rất tự nhiên biết thành nữ phụ độc ác trong câu chuyện đậm chất ngôn tình này~
Khả Ngân định nói gì đó nhưng phát hiện ra cánh tay đang bị Mạnh Khang nắm chặt. Lúc này, cô e dè ngước lên nhìn anh. Ánh mắt lạnh lẽo ấy có làm cô hơi sợ a~
"Lãnh thiếu gia đang kể chuyện hài sao?" - Thanh âm dịu dàng cất lên thu hút tất cả mọi người, những cô gái trong hội trường đều mê mẩn nhìn anh, ái mộ.
"Vị này là~?" - Lãnh Mạnh Phi chưa từng gặp qua anh. Cũng đúng, có mấy ai biết người đứng sau nắm giữ toàn bộ nền kinh tế thành phố này cũng như ông chủ của tập đoàn tài chính Tuyệt Thế lại là anh cơ chứ? Mạnh Khang rất ít khi xuất hiện trước giới truyền thông. Vì vậy, chỉ có vài gương mặt lão luyện trên thương trường mới biết đến anh.
"Đây là Mạnh thiếu~" - Ngô tổng cũng là người hiểu chuyện. Ông biết việc gì nên và không nên nói. Vậy nên tốt nhất không nên nói ra thân phận kia.
"Mạnh thiếu... Ồ a ha ha... Hóa ra là "người tình bí mật" của Lục Kiến Hoa à?" - Lãnh Mạnh Phi như chợt nhớ ra điều này, liền nói mà không suy nghĩ đến hậu quả.
Lời nói vừa dứt, thế giới thoáng chốc chìm trong yên lặng.
"Phụt~ Ha" - Khả Ngân rồi Ngô tổng, hai người vì quá bất ngờ mà phụt cười, đôi vai run lên dữ dội vì không thể nín cười. Chỉ thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Mạnh Khang đang nhìn chằm chằm vào Lãnh Mạnh Phi. Rồi khẽ quay sang trừng mắt với cô gái đang nhịn cười trong lòng.
"Anh~ Em... không có cười... a~" - Khả Ngân khó khăn mới dứt câu nhưng vẻ mặt đó như đã phản bội lời nói của cô.
"Anh lặp lại lời vừa rồi một lần nữa". - Mạnh Khang đưa tay cởi khuy cổ tay áo, hứng thú nhìn Lãnh Mạnh Phi.
Cỗ khí thế áp người này khiến người ta sợ hãi, Lãnh Mạnh Phi dè dặt nhìn người đàn ông đầy khí chất lãnh ngạo trước mặt này.
Những người thân cận đều biết hành động này của Mạnh Khang là đang tức giận. Và người biết điều đó không ai khác là Khả Ngân và Tần Minh đứng phía sau anh.
"Tôi... tôi nói... anh chính là "người tình" của Lục Kiến Hoa..." - Lãnh Mạnh Phi ấp úng khó khăn hoàn thành câu nói. Hắn không thể bị làm bẽ mặt ở đây được.
Bỗng hai bóng người tiến tới. Mọi người đều tự động xíc ra nừường đường.
"Ồ? Xin hỏi Lãnh thiếu gia, tôi có "người tình bí mật" bao giờ vậy?"