Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 87: Đối phó nhạc phụ đại nhân (3)



Cha cô đến liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt cũng không thèm liếc, đã đi vòng qua anh rời khỏi phòng khách. Để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Khụ." Lâm Nhược giả vờ ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt xin lỗi, trong mắt tràn ngập áy náy, "Thật xin lỗi, tính cha em vốn vậy, anh đừng để trong lòng."

"Đúng vậy đúng vậy, này, người anh em, đừng nản lòng. Chỉ cần có bản lĩnh, có công mài sắt, có ngày nên kim!" Lâm Khiếu vỗ vai Kha Trạch Liệt, cổ vũ anh.

Kha Trạch Liệt lắc đầu cười, vẻ không bận tâm của anh khiến Lâm Nhược không yên lòng. Nhưng sau khi anh nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, cô tạm thời tin rằng anh thật sự không có việc gì.

Lâm Nhược quay đầu nói với quản gia, "Quản gia, dọn cơm thôi."

Sau khi gật đầu, quản gia cúi người rời đi, Lâm Nhược kéo Kha Trạch Liệt đi tới phòng ăn.

Trong phòng ăn rộng rãi, là một chiếc bàn rộng một thước, dài ba thước đặt ở chính giữa, một bên đặt một chiếc ghế sofa gỗ đàn hương đỏ, mặt ngoài sáng bóng khiến người khác vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ. Tường sơn trắng, rèm cửa sổ trang trí hoa văn màu lam nhạt, cửa sổ khép hờ. Khiến cả căn phòng tăng thêm sức sống.

Kha Trạch Liệt đi đến trước Lâm Nhược, giúp cô kéo ghế ra, sau đó kéo một chiếc ghế bên cạnh cô ngồi xuống. Động tác này, ở trong mắt Lâm Khiếu, không ngừng cộng điểm cho Kha Trạch Liệt, nhưng cha anh lại xem thường.

Bốn người ngồi trước bàn ăn, nhìn cơm nước liên tục được bưng lên, hơi nóng bốc lên phảng phất. Cha Lâm Nhược vẫn là gương mặt như bài Poker, lạnh như tiền, cứ như có người nợ ông năm trăm vạn vậy.

"Cha, ăn cơm thôi." Lâm Nhược nhịn không được nhắc nhở cha cô, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu ông cho Kha Trạch Liệt một chút mặt mũi. Nhưng bị cha cô kiên quyết tỏ ra không nhìn thấy.

Cuối cùng vẫn là Lâm Khiếu phải ra tay, cầm đũa gắp đồ ăn để vào bát Kha Trạch Liệt, "Kha Trạch Liệt, nào, không nên khách khí. Cứ coi đây như nhà của mình, không cần phải câu nệ gì đâu."

Kha Trạch Liệt gật đầu nhàn nhạt, cảm ơn nhìn Lâm Khiếu, nhưng vẫn chưa cầm đũa lên ăn cơm, chờ cha Lâm Nhược động đũa trước.

Người hầu bưng một mâm thức ăn lên, không ngừng bày biện trên bàn cơm, rất nhanh, bàn ăn đã được bày đầy thức ăn.

Lâm Nhược hơi lúng túng gắp thức ăn cho cha cô, "Cha, cha ăn nhiều một chút, mỗi ngày làm việc đều rất vất vả."

Cha cô nhìn cô  gắp đồ ăn vào bát của mình, gật đầu. Cầm đũa, vừa định gắp thức ăn lên ăn, sau cùng lại không tiếp tục nữa. Như là đang do dự việc gì.

"Bang!" Cha Lâm Nhược đặt mạnh đôi đũa lên bàn ăn, gương mặt căng thẳng, lộ ra vẻ nghiêm túc, nhìn Kha Trạch Liệt, trầm giọng nói: "Cậu theo tôi qua đây." Nói xong, liền quay người rời đi.

Tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, Kha Trạch Liệt tuy rằng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn đứng dậy, đi theo ông. Thân người cao lớn rắn rỏi, không có chút sợ hãi nào, trong thản nhiên lại xen lẫn khí thế mạnh mẽ, nhìn thật cảnh đẹp ý vui.

Lâm Nhược mờ mịt nhìn Lâm Khiếu, nhìn vẻ mặt mù mờ của anh, nhún vai, hiển nhiên anh cũng không biết có chuyện gì.

Mày Lâm Nhược cau lại, nếu sớm biết Kha Trạch Liệt tới nhà mình sẽ bị làm khó dễ như thế này, cô đã không để anh tới, thật là, thất sách. Cha cô sẽ đối xử với Kha Trạch Liệt như thế nào đây? Trong lòng Lâm Nhược thấp thỏm lo âu, ngày càng lo cho Kha Trạch Liệt.

Cha cô  dẫn đầu đi vào thư phòng, đợi sau khi Kha Trạch Liệt tiến vào, vung tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa mạnh khiến trong lòng Kha Trạch Liệt không khỏi hốt hoảng. Một tiếng vang thật lớn này, ngay cả Lâm Nhược ở tầng dưới cũng nghe thấy được, tim bắt đầu đập mạnh.

Cha cô như thế, cô chưa từng nhìn thấy.

"Kha Trạch Liệt, trước kia cậu đã đồng ý với tôi thế nào?" Cha Lâm Nhược hung hăng nhìn Kha Trạch Liệt, trong con ngươi tựa như muốn phun ra lửa giận, khiến lòng người sợ hãi.

Ông thấp hơn Kha Trạch Liệt một chút, Kha Trạch Liệt hơi cúi đầu, ánh mắt cũng rất chân thành nhìn ông, "Cháu..." Nghẹn lời, không biết nói thế nào cho phải.

"Tôi muốn cậu và Lâm Nhược lĩnh chứng, chứ không phải để cậu thực sự thích Lâm Nhược. Đàn ông đều không phải thứ gì tốt, tôi không hy vọng Nhược Nhược nhà tôi bị cậu làm tổn thương. Trước kia cậu đã nói như thế nào? Mới chưa được bao lâu, đã lật lọng?!" Hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập, cuốn lấy Kha Trạch Liệt.

Trong ánh mắt Kha Trạch Liệt kiên định, vẫn luôn không thay đổi. Trong con ngươi thâm thúy, ánh mắt lại khiến người khác tin tưởng, "Xin lỗi, bác Lâm, trước hết cháu rất xin lỗi, cháu không có trách nhiệm với lời cháu nói trước đây. Nhưng sở dĩ cháu làm như vậy, là bởi vì cháu cho rằng Lâm Nhược đáng được yêu thương. Không phải là nên được bảo vệ trong tháp ngà voi, mãi mãi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cưng chiều như vậy, đối với Lâm Nhược mà nói không hẳn đã là chuyện tốt. Dù cháu không dám nói cháu tốt hơn, nhưng ít ra cháu bằng lòng nỗ lực làm người đàn ông hoàn mỹ của Lâm Nhược. Cháu nguyện ý dùng tính mạng của cháu để yêu, để cưng chiều Lâm Nhược, yêu cô ấy còn hơn yêu bản thân cháu. Cháu tin tưởng, mình có thể mang lại hạnh phúc cho Lâm Nhược. Nếu cháu và cô ấy ly hôn, nếu như chỉ mình cháu khổ sở cũng không sao, nhưng nếu để Lâm Nhược bị lời của người khác tổn thương, cả cháu vào bác đều sẽ không vui vẻ được. Tin tưởng cháu, cháu sẽ yêu thương cô ấy hết lòng."

Lời của Kha Trạch Liệt khiến cha Lâm Nhược ngây ngẩn cả người, ông chưa từng gặp qua người nào ở trước mặt ông còn có thể nói một chuỗi dài như vậy, còn không hề thở dốc. Cũng bị quyết tâm của Kha Trạch Liệt thuyết phục. Sau khi  nghĩ ngợi một lát, mở miệng nói: "Cậu yêu Lâm Nhược sao?"

"Yêu." Kha Trạch Liệt không suy nghĩ chút gì đã lên tiếng trả lời. Cứ như là một loại phản ứng bản năng, căn bản không cần tới đại não xử lý, Lâm Nhược sớm đã là toàn bộ đại não của anh.

Cha Lâm Nhược thở dài một hơi thật sâu, cúi đầu vỗ vỗ vai Kha Trạch Liệt, ông chấp nhận tin tưởng, Kha Trạch Liệt yêu Lâm Nhược thật lòng. Từ trong ánh mắt kiên quyết của anh, ông có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm rõ ràng. Cũng giống như ông trước đây. Nếu Kha Trạch Liệt có cơ hội này, tại sao người làm cha như ông lại muốn ngăn trở chứ.

"Đi thôi nhóc con, dũng cảm để yêu chứ." Ông hài lòng nhìn Kha Trạch Liệt, trong đôi mắt chứa ý cười. So với dáng vẻ thịnh nộ lúc trước, quả thật là tương phản rõ ràng.

Hai người vai sóng vai đi ra khỏi thư phòng, trên mặt nở nụ cười, thoạt nhìn rất hòa thuận. Lâm Nhược lúc này đã có thể yên lòng, vội vàng chạy đến bên người cha cô, ôm lấy cánh tay ông làm nũng, cọ cọ.

"Ái chà, cha, cha nói xem sao cha lại tùy hứng như thế chứ!  Người ta tốt xấu gì cũng là người đàn ông của con mà, như thế là không nể mặt con nha." Giọng nói nũng nịu, khiến người khác thương yêu.

Cha cô cười nhéo mũi cô, haha nói: "Việc này, Lâm Nhược, cha đã dạy con rồi, biết sai mà sửa vẫn là một người cha tốt mà."

Nghe vậy, Lâm Nhược ngừng một lát, khóe miệng mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ như đóa hoa hướng dương nở rộ đón mặt trời, ấm áp động lòng người.

Lâm Khiếu cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh Kha Trạch Liệt, hào sảng cười ha hả, nhìn Kha Trạch Liệt, đặt tay trên vai anh, "Anh nói rồi, không có việc gì đâu. Nào nào nào, ngồi xuống ăn cơm thôi."

Cha Lâm Nhược ôm lấy cô ngồi vào chỗ, vội vàng gắp thức ăn cho cô, quay đầu nói với Kha Trạch Liệt, "Đừng khách khí, ăn nhiều một chút, tôi không gắp thức ăn cho cậu đâu."

Kha Trạch Liệt gật đầu cười, "Sao lại như vậy được! Là tiểu bối cháu phải gắp đồ ăn cho bác mới phải." Vừa nói, Kha Trạch Liệt vừa gắp một khối thịt kho tàu lớn cho ông. Màu đỏ thẫm, kích thích người khác muốn ăn.

Nhân lúc hai người họ ở trong thư phòng, Lâm Nhược đã tự mình hâm nóng lại cơm nước một lần, rất sợ cha ăn phải thức ăn nguội sẽ không tốt cho thân thể.

Trên bàn cơm, hòa thuận vui vẻ, hơi ấm lượn lờ, miệng nở nụ cười vui vẻ, hiểu rõ hạnh phúc nhân sinh.

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi trên ghế sofa, ánh đèn êm dịu chiếu trên người mọi người, lộ ra tình cảm ấm áp. Ngay cả nét mặt thoạt nhìn cũng hết sức dịu dàng, Lâm Nhược ngồi dựa vào Kha Trạch Liệt, hiện ra dáng dấp như chú chim nhỏ nép vào bên người hiếm thấy. 

Cha cô nhìn hai người, giọng nói chua chát, "Nhược Nhược, có chồng rồi cũng không cần cha nữa?"

Nghe vậy, gò má Lâm Nhược trong nháy mắt đỏ ửng, không biết phải đáp lời cha thế nào. Từ lúc nào cha đã trở nên xấu xa như vậy rồi, trốn về phía sau Kha Trạch Liệt theo bản năng, lấy thân thể Kha Trạch Liệt che chắn cho mình.

Cha cô bỗng nhiên bật lên từng đợt tiếng cười, nụ cười hào sảng trong nháy mắt đã tràn ngập cả ngôi biệt thự, "Thật không ngờ, con gái của tôi cũng có lúc thẹn thùng. Sau này phải sống thật tốt cùng Kha Trạch Liệt biết không? Sinh cháu trai sớm một chút, con nói xem cha cũng không còn trẻ nữa, mỗi ngày đều ngóng trông cháu. Hai vợ chồng các con nỗ lực chút cho cha!"

Lời của ông quả thực là câu sau càng lợi hại hơn câu trước, mặt Lâm Nhược đã đỏ thành quả táo Fuji rồi.

Cũng may ông đột nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: "Được rồi, lão nhị tiểu tử này nữa! Thời điểm quan trọng thế này, cũng không xuất hiện. Con nói xem buôn bán có gì tốt chứ, không nên để cha phải thu dọn đống ngổn ngang này chứ." Trong nhà chỉ có một cô con gái duy nhất gả ra ngoài, tiếp theo, mấy người này cũng có thể lấy vợ sinh con cho cha rồi?"

Nhắc đến anh ba, Lâm Nhược chép miệng, cũng đã lâu rồi cô không thấy anh... Không biết anh ba đang sống ở góc nào trên thế giới này.

Khi Kha Trạch Liệt và cha cô đã cùng chơi được mấy ván cờ vua, phát hiện Lâm Nhược đã buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống, anh liền đứng dậy nói với ông phải về nhà. Một tay ôm Lâm Nhược, áy náy nhìn ông.

Cha cô liếc mắt nhìn con gái nhà mình, thấy cô đúng là đã buồn ngủ vô cùng, mới miễn cưỡng đồng ý để hai người ra về.  Bằng không, ông thật sự sẽ không để Kha Trạch Liệt trở về sớm như vậy. Tài đánh cờ của Kha Trạch Liệt quả thật không tệ, chơi cờ cùng Kha Trạch Liệt, ông luôn cảm giác như mình trẻ lại, như là đang vật lộn trên chiến trường. Kích động, hăng hái.

"Vậy, các con về sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Ông gật đầu, phất phất tay, "Đúng rồi, các con bây giờ ở chung à?"

Lời này vừa nói xong,  Kha Trạch Liệt khẽ đổ mồ hôi, "Đúng vậy ạ."

Khóe miệng cha Lâm Nhược nở nụ cười thâm thúy, mắt cong cong, "Vậy bây giờ đang sống ở đâu?"

"Chuyện này..." Kha Trạch Liệt dường như cũng chưa thực sự suy nghĩ qua vấn đề này, "Ở nhà của Lâm Nhược ạ." Lúc nói lời này, Kha Trạch Liệt hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Quả thực, anh cần phải vạch kế hoạch rõ ràng cho tương lai của bọn họ.

"Cái gì." Cha Lâm Nhược trợn mắt hốc mồm nhìn Kha Trạch Liệt, dáng vẻ kinh hoàng, không tin lời anh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.