Hắn chính là đại thiếu tôn quý nhất đứng đầu thành phố A, bá đạo, tà ác.
Cô là đại tiểu thư của tập đoàn Diệp thị, lạnh lùng, bình tĩnh. Ngày ấy, cha cô qua đời, vị hôn phu cường ngạnh từ hôn, Diệp thị sắp phải đóng cửa. hắn lại đột nhiên nhảy ra dùng2000 vạn mua một đêm của cô.
Khủng hoảng kinh tế của Diệp thị giải trừ.
Ai ngờ? Sau một đêm dây dưa, hắn lại ầm ĩ muốn cô phải chịu trách nhiệm. cô nói: "Cho đến bây giờ, tôi cũng không thấy tôi là người có trách nhiệm."
Hắn nói: "Như vậy tôi chịu trách nhiệm với em nhé, được không?"
"Tôi không cần." cô rõ ràng ý thức được, người đàn ông này muốn đùa giỡ với cô
“Nhưng anh cần!” Miệng hắn khẽ cong, lộ ra một nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
"Anh không phân rõ phải trái." cô gần như hờn dỗi nói.
"Cho tới bây giờ, anh luôn là một người không phân rõ phải trái."
Phải trái là cái gì, hắn không biết. Cho tới bây giờ hắn luôn là người lấy quyền lực cùng tài lực nói chuyện vơi người khác. "Anh không thể xằng bậy."
“Chịu trách nhiệm với em, đó không phải là xằng bậy."
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?" cô vô lực hỏi, gặp phải loại người không nói đạo lý, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
"Cưới em." hắn nhìn cô một cách nghiêm túc.
"Tôi không lấy chồng."
Lên giường một lần đã nói muốn cưới cô, đây không phải là tình yêu, mà là xúc động.
"Không muốn gả cũng không sao, chúng ta có thể hẹn hò trước."
Hắn nở nụ cười vô lại, nhưng trên vẻ mặt lại tràn đầy vẻ cưng chiều.
Hắn run rẩy đưa tay về phía cô, không biết tại sao, lúc này rất khẩn trương.
"Anh không biết làm?" cô nhàn nhạt nhìn lướt qua bàn tay run rẩy của hắn.
Hắn thu tay về, cười nhẹ nhàng, "Lần đầu tiên, nên em sẽ chịu trách nhiệm?"
"Như nhau thôi, không ai thua thiệt ai." cô thản nhiên nhìn gương mặt cười đến quái dị của hắn.
Hắn có chút hưng phấn với đáp án như vậy, lấn thân mà lên.
Tiếp bên trong phòng truyền đến thanh âm làm cho người ta đỏ mặt.
không lâu sau đó, "Ách, anh nhẹ một chút đi."
một canh giờ sau, "Khốn kiếp, anh cút xuống cho tôi."
Đêm khuya, bạn nữ nào đó ngủ mê man tỉnh lại, "Cầm thú, anh lại muốn làm cái gì?"
Hắn thành cái bóng của cô, như hình với bóng. Ăn cơm đi theo cô, ngủ đi theo cô, đi làm cũng đi theo cô, và cả đi dạo phố cũng đi theo cô.
"Đi kiếm chỗ nào mát mẻ đi, đừng theo tôi." Nhìn gã đàn ông theo cô như cái bóng, , lạnh nhạt nói.
"Chỉ cần có em, chỗ nào cũng mát." hắn chỉ vào mặt trời nóng bỏng mồ hôi tuôn như suối, cười lưu manh, ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện.
‘ Ách ------’ cô đen mặt, không biết mình có chức năng điều hòa không khí từ lúc nào.
Bình luận truyện