Bệnh viện của Thành phố A, trên giường bệnh Lưu Phong tỉnh lại, vô cùng
khát nước, nhìn khắp mọi nơi, tìm bóng dáng của Hàn Phỉ Phỉ. Không gặp
ai, hắn thử lấy ly nước cách đó không xa, nhưng thế nào cũng không đến,
hắn chỉ có thể ra sức nâng hai chân tàn tật, chịu đựng những đau đớn như cắt, nhanh tay chạm đượccố nước, cơ thể nhưng không có điểm trụ, 'Ba'
một tiếng liền ngã thật mạnh.
Từ WC trở về Hàn Phỉ Phỉ thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ Lưu Phong, "Chồng, anh làm sao vậy?"
Trên mặt Lưu Phong toàn bộ đều thống khổ, không ngừng lấy tay chống sàn, "Anh vô dụng, anh là phế nhân, anh còn sống để làm gì."
Nước mắt Hàn Phỉ Phỉ lả chã chảy xuống, dùng lực ôm chặt lấy Lưu Phong, "Chồng, anh đừng như vậy, anh sẽ khỏe lại, sẽ khỏe lại."
"Em gạt anh." Lưu Phong dùng sức đẩy Hàn Phỉ Phỉ ra, cả người Hàn Phỉ Phỉ ngã ở trên sàn, khóc nhìn Lưu Phong.
"Anh sẽ không khỏe, anh sẽ vĩnh viễn là một phế nhân, một phế nhân vô dụng." Lưu Phong kích động mà tuyệt vọng.
Hàn Phỉ Phỉ nhìn sự tuyệt vọng của Lưu Phong, ánh mắt bỗng nhiên trở
nênngoan độc đứng lên, "Chồng, em sẽ báo thù cho anh, em sẽ làm Diệp
Thanh Linh phải trả giá. Là Diệp Thanh Linh, tất cả đều là do Diệp Thanh Linh làm hại."
"Cảnh sát đều nói là ngoài ý muốn, chúng ta có thể báo thù sao? Dù biết
là Diệp Thanh Linh bảo Thượng Quan Sở làm, chúng ta phải làm thế nào
đây? Thượng Quan Sở người là chúng ta có thể động vào sao? Quên đi,
chúng ta vẫn là nên quên đi." Lưu Phong tuyệt vọng nói, không muốn vợ
mình vì chính mình mà mạo hiểm làm chuyện điên rồ.
"Không thể như thế, tuyệt đối không thể để thế. Em muốn Diệp Thanh Linh
phải trả giá thật nhiều." Tâm trí Hàn Phỉ Phỉ lúc này tất cả đều là hận
thù, mặc nhiên cho rằng thảm hoạ Lưu gia là do Diệp Thanh Linh gây nên.
Lúc này di động Hàn Phỉ Phỉ đột nhiên vang lên. Hàn Phỉ Phỉ nhìn dãy số xa lạ trên di động, nghi hoặc tiếp điện thoại, "Alo!"
Điện thoại đầu kia là giọng nữ trầm thấp, "Hàn Phỉ Phỉ, muốn báo thù sao?"
"Cô là ai?" Hàn Phỉ Phỉ tính cảnh giác chất vấn.
"Tôi là ai không quan trọng." Giọng nữ trầm thấp tiếp tục nói: "Diệp
Thanh Linh và Thượng Quan Sở đang trên đường đi núi Đào Nguyên, cơ hội
báo thù ngay trước mắt, cô nên tự xử lý đi."
Nói xong đối phương liền cắt điện thoại, nghe tiếng tút tút từ điện thoại truyền đến, trong mắt Hàn Phỉ Phỉ tràn ngập sát khí.
Đoàn người Thượng Quan Sở đi vào núi Đào Nguyên, nhìn thấy tất cả đều là lá xanh biếc, Thượng Quan Sở xấu hổ cười: "Không lâu trước vẫn là hoa
đào, sao giờ đã biến thành như thế này?"
"Không lâu? Là bao lâu?" Diệp Thanh Linh nhìn cây đào phát ra lá cây xanh nhạt, nở nụ cười khóe lúm đồng tiền như hoa hỏi.
"Hơn một tháng trước." Tô Phi giành trả lời trước.
Mọi người vừa nghe liền vui vẻ, thì ra Sở thiếu tiếng tăm lừng lẫy lại không biết hoa đào cũng sẽ phải héo tàn.
"Không hoa đào, chúng ta liền xem cây đào đi!" gương mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Sở vặn vẹo một chút, cười yêu nghiệt đứng lên.
Vừa thấy nụ cười yêu nghiệt của Thượng Quan Sở, mọi người sợ hãi mở miệng, "Này... Xem cây đào cũng được"
Vốn dĩ đã biết kết quả như thế Diệp Thanh Linh thản nhiên cười nói: "Đã đến đây, liền nhìn xem đi!"
Thượng Quan Sở vừa nghe, cực kì vui vẻ, đắc ý vênh váo kéo Diệp Thanh
Linh vào lòng, nói: "Chúng ta đi quán trà An Bá uống trà hoa đào."
Diệp Thanh Linh nhìn tay người nào đó không an phận, nhíu mày, nói: "Mễ Lam Nhi."
"Diệp tiểu thư, chuyện gì thế?" Mễ Lam Nhi vẫn là bộ dáng trợ lý chuyên
nghiệp, nhìn Tiền Nguyên bên cạnh đang không ngừng ở trong lòng mắng
Diệp Thanh Linh.
"Tìm dao lớn đến đây." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
"Nơi này tìm đâu ra dao? Để cái gì?" Mễ Lam Nhi tò mò hỏi
A Phú bên cạnh Tô Phi nhanh chóng lấy dao găm trên người thủ hạ đưa tới
trước mặt Diệp Thanh Linh, "Diệp tiểu thư, dao lớn không có, dùng tạm
dao găm đi!"
Tô Phi ngăn cản không kịp, tên ngốc A Phú ơi tên ngốc A Phú, cậu chẳng
lẽ không thấy Diệp tiểu thư dùng dao là để đối phó Sở thiếu sao?
Diệp Thanh Linh tiếp nhận dao, vẻ mặt mang ý cười hỏi Thượng Quan Sở:
"Anh nói, là em giúp anh? Hay là vẫn tự chính mình động thủ?"
Thượng Quan Sở nôn nóng buông Diệp Thanh Linh ra, cười nói: "Ôm một chút thôi, Thanh Linh không phải muốn chém tay anh chứ, dao găm này nguy
hiểm, anh thấ vẫn nên là trả lại cho A Phú đi!"
Diệp Thanh Linh ngắm nhìn con dao găm tinh tế được làm một cách khéo
léo, thong thả nói: "Nghe nói người nào đó lương tâm rất xấu, tính cách
vặn vẹo, hỉ nộ vô thường, chỉ cần không cao hứng liền bỏ chân của thủ
hạ?" Nói xong nhẹ nhàng hướng một cành nhỏ ở cây đào ven đường vung dao
găm lên lên, chỉ thấy nhánh cây nhỏ trong nháy mắt cùng cây mẹ cốt nhục
chia lìa.
"Tô Phi, là cậu sao?" Thượng Quan Sở không tức giận, chỉ là càng cười đến yêu nghiệt.
Tô Phi cẩn thận run rẩy vài cái, vẻ mặt oan khuất nói: "Tôi luôn luôn
nói Sở thiếu lương tâm rất tốt, tính cách cũng tốt, khuôn mặt cả ngày
tươi cười, cũng không chuyện làm trái pháp luật."
"Là, là Ngô Vân nói." Huynh đệ đừng trách tôi oan uổng cậu nha, lời này
rõ ràng cậu là người trong lần đầu tiên đến Diệp gia nói với Diệp tiểu
thư.
"Chẳng lẽ không đúng?" Diệp Thanh Linh nhìn Tô Phi và Thượng Quan Sở cười chất vấn.
"Đương nhiên không phải, tôi nào có bỏ chân của thủ hạ." Cho dù phải làm việc này, cũng không phải chính hắn làm.
"Có người nếu không an phận, tôi muốn thử cảm giác bỏ chân của thủ hạ." Diệp Thanh Linh nói xong trả dao găm lại cho A Phú.
Thượng Quan Sở mặc dù lại muốn kéo Diệp Thanh Linh vào lòng, nhưng cũng
không muốn làm cô tức giận, chỉ có thể rầu rĩ tiêu sái ở bên cạnh cô.
"Thanh Linh, trà hoa đào An Bá uống rất ngon em không muốn sao." Biết cô thích uống trà lài, hắn đã nghĩ mang cô tới đây uống trà hoa đào.
"Diệp Thanh Linh, cô đi chết đi!" Tiếng Hàn Phỉ Phỉ bỗng nhiên ở phía sau bọn họ vang lên.
Tiền Nguyên đứng ở bên cạnh Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đúng lúc lôi Mễ Lam Nhi ra, mà Thượng Quan Sở ôm Diệp Thanh Linh vào trong lòng, Hàn Phỉ Phỉ hắt ra axít sunfuric cứ như vậy tất cả trút vào lưng Thượng Quan Sở.
Tô Phi cùng với thủ hạ của hắn không nghĩ tới người bọn họ đi qua không
phải là du khách bình thường, bọn họ cách Thượng Quan Sở hơn mười thước, căn bản là không có biện pháp ngăn cản Hàn Phỉ Phỉ bỗng nhiên hắt axít
sunfuric ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn a xít sunfuric hắt lên người Thượng Quan Sở.
Mọi người sau một tiếng thét kinh hãi, Tô Phi liền sai người bắt lấy Hàn Phỉ Phỉ.