Sợ vết thương sau lưng khó lành nên nằm sấp ngủ dần dần thành thói quen của Thượng Quan Sở.
"Thanh Linh, đến khi nào thì em gả cho anh thế?" Diệp Thanh Linh nằm
xuống, Thượng Quan Sở không an phận thuận thế đưa tay ôm ngang eo Diệp
Thanh Linh, chán nản hỏi.
Cô nhíu mày, không chút khách khí đẩy tay hắn ra, nói: "Anh có đủ 5840
triệu tiền mặt không?" Cô cố ý đem hai chữ 'tiền mặt' nói một cách nhấn mạnh.
Thượng Quan Sở nghiêng người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô,
rồi nói theo kiểu đang thảo luận: "Có thể thay đổi điều kiện được
không?"
Diệp Thanh Linh nháy mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Chờ khi em kiếm đủ 5840 triệu thì cũng có thể."
Thượng Quan Sở há hốc miệng, vất vả mới khép được lại, ủ rũ nói: "Anh
không đổi điều kiện." Chờ khi cô kiếm được 5840 triệu, chỉ sợ hắn đã
thành đầu hoa râm rồi. Quên đi, xem ra hắn nên tự mình kiếm mấy ngàn
triệu nhanh hơn một chút.
"Thật sự không đổi?" Diệp Thanh Linh cười hỏi.
"Không đổi. Kiên quyết không đổi." ánh mắt Thượng Quan Sở mang theo ngữ khí kiên định.
"Ai!" Diệp Thanh Linh thở dài, mắt mang theo ý cười, vẻ mặt đầy tiếc
nuối nói: "Em còn đang tính đổi cho anh điều kiện khác. Chẳng qua nếu
anh kiên quyết như thế, vậy thì thôi."
"A!" Thượng Quan Sở cảm thấy chung quy lại vẫn là mình bị lừa, ngoài
miệng lại nói: "Mấy ngàn triệu mà thôi, đến lúc đó, chúng ta tốt nhất
nên là một tay giao tiền, một tay giao người."
Diệp Thanh Linh nhìn sắc mặt tự đại của hắn, cúi đầu chỉ cười không nói.
Thượng Quan Sở thấy cô dường như không định đáp lời, tò mò hỏi: "Đến giờ có phải Thanh Linh đã thích anh một chút không?"
"Anh quá nhàn rỗi nên cảm thấy buồn chán à. Chẳng lẽ chuyện của Nghiêm
thiếu đã giải quyết xong rồi?" Diệp Thanh Linh nói sang chuyện khác.
"Giai Tình ở trong tay Nghiêm lão gia, đêm nay không có việc gì." Nhưng ngày mai thì khó nói.
"Nhanh ngủ đi, ngày mai còn có thể xem náo nhiệt." Diệp Thanh Linh nói
giọng bình tĩnh, nói xong liền đi tìm chu công nói chuyện phiếm.
Sáng sớm hôm sau, đúng như Diệp Thanh Linh dự đoán, Diệp gia có thể nói là từ trước tới nay chưa từng náo nhiệt như vậy.
Phòng tiếp khách của Diệp gia, Diệp Thanh Linh tự động ngồi ở chỗ chủ
vị, Thượng Quan Sở tùy ý ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh, Mễ Lam Nhi đứng ở phía sau Diệp Thanh Linh, mà Tiền Nguyên lại trưng ra vẻ mặt không vui
nhìn Mễ Lam Nhi, sau đó lại nhìn về phía Diệp Thanh Linh, đối với việc
Diệp Thanh Linh nhận Mễ Lam Nhi làm trợ lý trong lòng vô cùng bất mãn.
Diệp Thanh Linh nhìn phòng tiếp khách kín người hết chỗ, liền bảo Má Trương mang trà đi.
Từ trước đến nay Diệp Thanh Linh luôn thích trà lài, má Trương không cần hỏi liền rót một chén trà Diệp Thanh Linh, rồi mang trà rời đi.
"Má Trương, cũng cho tôi một ly trà đi!" Thượng Quan Sở đã sớm có thói
quen coi má Trương như nhân viên tạp vụ của Diệp gia, đã nhìn quen việc
má Trương chỉ châm trà cho một mình Thanh Linh nên không trách.
Thượng Quan Sở yêu cầu má Trương cũng rót cho mình một chén trà rồi mới rời khỏi phòng tiếp khách.
"Nghiêm lão gia hôm nay đến Diệp gia tôi không biết có chuyện gì?" Diệp
Thanh Linh trấn tĩnh nhàn tàn mở miệng, rất có phong phạm của gia chủ
Diệp gia.
Với việc không có trà của mình trên bàn, Nghiêm lão gia cũng không
trách, nét mặt tỏ ra đôn hậu nói: "Hôm nay đến quấy rầy Diệp gia, thật
sự ngại quá. Chuyện con tôi, hẳn Diệp tiểu thư cũng biết, hôm nay tôi
đến đây, chủ yếu là để tìm Thượng Quan Sở."
Nghiêm lão gia đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình, Diệp Thanh
Linh uống nước, chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói: "Các người cứ
nói đi." Ý là các người cứ bàn đi, tôi chỉ nghe thôi.
Nghiêm lão gia nhìn Diệp Thanh Linh một cách hiền từ. Sau đó nhìn về
phía Thượng Quan Sở nói: "Con tôi vừa đến đã bị người của Sở thiếu bắn
chết, chuyện này Sở thiếu giải thích thế nào."
Nghiêm lão gia có thể xưng Thượng Quan Sở một tiếng Sở thiếu, bởi vậy có thể thấy được thế lực của Thượng Quan Sở ở trong nước mạnh đến thế nào.
"Chuyện này xảy ra ở Thành phố A, tôi nhất định sẽ cho Nghiêm lão gia
một lời giải thích." mặt Thượng Quan Sở mang nụ cười tà ý, nói tiếp:
"Nhưng mà việc Nghiêm thiếu gia chết cũng không liên quan gì đến việc
tôi giúp ông."
"Hừ, một câu không quan hệ có thể mua lại mạng con tôi sao?" Nghiêm lão
gia một chút cũng không vừa lòng với việc phủ sạch sự liên quan của
Thượng Quan Sở, phải nhớ rằng Thượng Quan Sở có tiếng là ác ma, ai dám ở địa bàn của hắn vu oan hãm hại.
Thượng Quan Sở biết suy nghĩ của Nghiêm lão gia, mắt nhìn người của
Nghiêm lão gia đang mang Giai Tình vào, nói: "Với chuyện của Nghiêm
thiếu gia, tôi đã có chút nể mặt."
"Cậu khẳng định không có liên quan gì với cô ta?" Nghiêm lão gia theo ánh mắt của Thượng Quan Sở, cũng nhìn về phía Giai Tình.
"Ha ha... Sở thiếu quả nhiên không độc ác không phải trượng phu. Vì trốn tránh trách nhiệm, mà cho em gái gánh tội thay." vẻ mặt Nghiêm lão gia
đầy châm biếm.
"Em gái? Tôi nghĩ là Nghiêm lão gia đã hiểu lầm rồi." Đối với người em gái này, Thượng Quan Sở cực kì chán ghét.
"Sở thiếu quả nhiên tàn nhẫn, em gái mình mà cũng không thừa nhận? Nhưng không quan hệ à, có một số việc thực không giả được, giả không thực
được." Hiện tại trong mắt Nghiêm lão gia không chỉ có châm biếm, còn có
khinh bỉ. Định không nói nhưng cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng không nhịn được, nhẹ giọng hỏi Thượng Quan Sở, "Anh chắc chắn Giai Tình không phải em gái anh?"
"Đùng." Thượng Quan Sở không minh bạch nhìn Diệp Thanh Linh.
"Hay là đi xét nghiệm DNA đi?" Diệp Thanh Linh hỏi rồi nhìn về phía Giai Tình, nhìn một cách kỹ càng, lại cảm thấy Giai Tình và Thượng Quan Sở
có vài nét giống nhau.
"Cha mẹ Giai Tình nói vậy, Giai Tình cũng nói như vậy. Anh nghĩ không có sai." Thượng Quan Sở lúc này mới nghiêm túc nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Nghiêm lão gia.
Diệp Thanh Linh dường như hiểu ra cái gì đó? Không khỏi nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Đối thủ của anh rất lợi hại."
"Ý của em là...? Giai Tình là em gái của anh?" Thượng Quan Sở không dám
tiếp tục nghĩ nữa, nếu như sự thật là như thế? Như vậy phải giải thích
thế nào?
"Anh nói bậy, chúng tôi không phải anh em, chúng tôi không phải anh em." Giai Tình nghe xong cuộc đối nói chuyện của Diệp Thanh Linh và Thượng
Quan Sở toàn thân liền phát run, cô không tin ông trời trêu cợt cô như
thế, nếu như cô và Thượng Quan Sở thật sự là anh em, như vậy cái cô gọi
là tình yêu, lại thành chuyện để cho cả thiên hạ chê cười.
"Thực không giả được, giả không thực được." Diệp Thanh Linh lặp lại lời
nói vừa rồi của Nghiêm lão gia. Sau đó quay sang nói với Thượng Quan Sở: "Hai người vẫn là nên đi xét nghiệm DNA để chắc chắn."
Thượng Quan Sở gật đầu, cũng không thể nhận phỏng đoán của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh xoay người sang nhìn Nghiêm lão gia, nhẹ giọng nói:
"Nghiêm lão gia, tôi tin tưởng chuyện của Nghiêm thiếu gia không liên
quan đến Thượng Quan Sở, hy vọng ông có thể cho Thượng Quan Sở một ít
thời gian, điều tra rõ việc này. Tôi tin rằng chỉ có tìm được thủ phạm,
mới an ủi được linh hồn của Nghiêm thiếu gia ở trên kia."
Nghiêm lão gia nở nụ cười, "Được, Diệp tiểu thư đã nói như vậy. Tôi sẽ
cho Thượng Quan Sở thời gian một tháng, nếu không tìm được hung thủ, tôi sẽ cho em gái của Thượng Quan Sở đền mạng."
"Cảm ơn!" từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Linh vì một người đàn ông mà nói lời cảm ơn với người khác.