-Đây là lần đầu tiên của tôi, em phải chịu trách nhiệm !
- Cũng như nhau thôi, không ai thiệt cả. Cô nhẹ nhàng nhìn hắn cười quái dị.
Hắn có chút hưng phấn với đáp án đó,khi hắn nâng thân mình,mắt cô chợt
lóe lên, không nghĩ nhiều,cô liền nhấc chân lên. Sau đó, chỉ nghe tiếng
của một vật nặng rơi xuống đất.
-Sao thế ?- Thượng Quan Sở giận dữ ôm bụng,hắn từ từ đứng lên, trên trán đã nổi một cục u
-Tôi có cảm giác bị mắc lừa- Cô không mặn không nhạt trả lời, nhìn hắn
có cục u trên trán vừa xuất hiện mà hối hận,liền hạ mí mắt xuống.
Hắn chán nản,trước đây hắn chưa từng mệt mỏi như vậy, lửa giận càng tăng lên, trên mặt lại nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành:
- Được, em không muốn tôi giúp em giải,vậy em hãy chờ đến khi vỡ mạch máu ra mà chết đi.
Cô giương mắt lẳng lặng nhìn nụ cười mị hoặc của hắn, nhẹ giọng đáp lại :
- Kho đông lạnh ở đâu?
Sắc mặt cô lúc này hồng nhuận, cơ thể càng ngày càng nóng, toàn thân mồ
hôi ướt sũng, nhưng cô không thể mất lý trí, cô phải kiềm chế cảm xúc
của mình.
Nhìn bộ dáng của cô lúc này,có vẻ tác dụng của thuốc đã đến cực điểm rồi mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy, bộ dáng bình tĩnh kia của cô làm hắn thật đau lòng:
-Em thật sự không muốn tôi giúp ?
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng không dám ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn. Cô sợ mình khống chế không được sẽ tấn công hắn.
Thấy cô lắc đầu, hắn đã hiểu rõ quyết định của cô,liền đi tới kéo cô ra
khỏi phòng, hướng kho đông lạnh của Thượng Quan trạch mà đi.
Ra đến tiểu viện riêng, Thượng Quan Sở tức giận nói:
-Các cậu mau lăn ra đây cho tôi!
- Sở thiếu gia !- Từ một nơi bí mật gần đó, Tô Phi cùng Ngô Vân như quỷ xuất hiện trước mặt Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh.
- Mở cửa kho đông lạnh cho tôi!- Nói xong, Thượng Quan Sở kéo Diệp Thanh Linh chạy nhanh đến phòng bếp sau kho đông lạnh.
Tô Phi cùng Ngô Vân biến mất rất nhanh đi tìm quản gia lấy chìa khóa kho đông lạnh
Vào kho đông lạnh, cảm giác khô nóng trên người Diệp Thanh Linh cũng chậm rãi biến mất, cả người thoải mái.
Thượng Quan Sở có chút hoài nghi về phương pháp này,hắn nhìn xung quanh
kho đông lạnh,rồi nhấc điện thoại bấm một dãy số,giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Khương, cách giải “Tình Tâm” như thế nào?
- Lên giường, ngoài cách đó ra không còn phương pháp nào hết! Là ai
trúng “ Tình Tâm” vậy? Không phải là Sở thiếu đấy chứ?- Đầu dây đối diện truyền đến giọng nói trêu chọc.
- Vào kho đông lạnh cũng không được sao?- Thượng Quan Sở chau mày.
- Đông lạnh chỉ có thể tạm hoãn khô nóng mà thôi, trên thực tế căn bản
là vô dụng, mặc kệ bao lâu, chỉ cần vào kho đông lạnh là dược lực sẽ
càng mãnh liệt hơn. Tốt hơn anh vẫn nên tùy tiện tìm một nữ nhân nào đó
mà giải quyết đi. Đừng vì giữ gìn sự trong sạch mà giữ lâu quá sẽ vỡ
mạch máu mà chết đấy!- Đầu dây bên kia tốt bụng nhắc nhở.
Thượng Quan Sở “bộp” một tiếng cúp điện thoại,hắn vọt nhanh vào kho đông lạnh:
- Diệp Thanh Linh, cách này vô dụng, nó chỉ tạm hoãn khô nóng mà thôi!
- Không phải, tôi hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi!- Diệp Thanh Linh biết
Thượng Quan Sở không phải nói dối nhưng cô không muốn tin rằng vì 200
triệu mà cô đánh mất sự trong sạch.
- Không tin em đi ra ngoài thử xem!- Thượng Quan Sở kéo Diệp Thanh Linh ra khỏi kho đông lạnh.
Chưa đầy một phút Diệp Thanh Linh cảm thấy so với trước còn khô nóng
hơn, ánh mắt đã bị dục hỏa nhiễm đỏ, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở ánh
mắt cực nóng:
- Anh giúp tôi giải đi!
Hắn sửng sốt hai giây, nở nụ cười, có chút dỗi nói:
- Em đi tìm người khác giải đi!
Hắn vừa rồi muốn giải độc cho cô, cô liền cho hắn một cước, hắn đâu dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.
- Đã như vậy, anh giúp tôi đi!- Diệp Thanh Linh ánh mắt cực nóng nhìn Tô Phi
- Em điên rồi!- Thượng Quan Sở hung hăng nhìn Tô Phi, hướng Diệp Thanh Linh tức giận quát.
Tô Phi bị ánh mắt của Thượng Quan Sở làm sợ tới run rẩy, cùng Ngô Vân
nhìn nhau rồi nhanh chóng biến mất. Mình không phải là người ngu, còn
không mau chạy sẽ biến thành vật hi sinh mất.
- Ai giải cũng như nhau!- Cô không sợ Thượng Quan Sở , chỉ sợ mình liều lĩnh mà ở đây tấn công hắn.
- Thật là sợ em rồi!- Thượng Quan Sở nhốn nháo một phen kéo Diệp Thanh Linh hướng đến phòng ngủ của hắn.
Tiếp theo bên trong truyền đến âm thanh làm cho người ta đỏ mặt.
Mười phút sau.
- Này, nhẹ một chút!
Một giờ sau.
- Khốn kiếp, anh cút xuống cho tôi!
Đêm khuya, nữ chính mê man tỉnh lại:
- Cầm thú, anh lại muốn làm gì?
Diệp Thanh Linh không có thói quen ngủ nướng nhưng trải qua một đêm ép
buộc lại phá lệ lần đầu tiên. Mở mắt ra, Diệp Thanh Linh nhìn thấy đầu
tiên chính là khuôn mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh
hoảng sợ, hình ảnh của một đêm điên cuồng tối qua tràn ngập đầu óc, nhất thời làm mặt cô ửng đỏ lên, hơi hơi hạ mắt xuống,cô đem ngượng ngùng
giấu đi. Không hề nhìn một cái đến nam nhân đang ngủ say bên cạnh,cô cầm quần áo vứt lung tung mặc lên.
Đến phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu xong ,cô vội vàng liền muốn rời đi
nhưng vừa đi thì chợt nghe trên giường truyền đến giọng nói của nam nhân kia.
- Diệp tiểu thư muốn đi sao?
Diệp Thanh Linh thu bước lại, nhìn nam nhân kia rồi thản nhiên đáp :
- Ừ
- Tối qua, hai mươi mấy năm trong sạch của Thượng Quan Sở bị hủy trong
tay của Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư không muốn chịu trách nhiệm sao ?-
Ánh mắt Thượng Quan Sở nóng rực mang theo nụ cười mị hoặc trên mặt.
Cô bị ánh mắt nóng rực của hắn làm không tự nhiên, có chút chật vật. Cố
gắng giữ bình tĩnh hết khả năng, cô thản nhiên nở nụ cười:
- Tới bây giờ tôi vẫn không phải là người chịu trách nhiệm.
Thượng Quan Sở không hờn giận nhíu mày kiếm lại, nhìn cô lúc lâu rồi lại mặt mày mở ra, khóe miệng mang theo ý cười:
- Em không phải là người chịu trách nhiệm cũng được, tính tôi rất tốt, em không cần chịu trách nhiệm.
Cô cầu còn không được , chẳng qua cô cảm thấy sự tình không thể giải
quyết dễ dàng như vậy được. Không đợi cô nói chuyện, hắn nở nụ cười quái dị rồi nói tiếp:
- Tôi - Thượng Quan Sở đường đường là đấng nam nhi không thể để người ta mắng tôi không có trách nhiệm được! Vậy để tôi chịu trách nhiệm, được
không?
- Tôi không cần!- Diệp Thanh Linh ý thức được rõ ràng là nam nhân này đang đùa giỡn.
- Nhưng tôi cần!- Thượng Quan Sở nói một câu lại lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
- Anh là đồ không phân rõ phải trái!- Diệp Thanh Linh gần như hờn dỗi nói.
- Cho đến bây giờ tôi cũng không phải là người không phân rõ phải trái!
Phải trái là gì? Hắn không biết, từ trước đến giờ hắn đều là dùng tiền và quyền cùng người khác nói chuyện.
- Anh không thể xằng bậy!
- Chịu trách nhiệm với em, không gọi xằng bậy!
- Rốt cục anh muốn gì?- Gặp phải người không nói đạo lý này cô chỉ có thể thỏa hiệp.
- Cưới em.
-Tôi không lấy chồng!- Lên giường một lần thì đòi cưới cái này không phải là tình yêu mà là sự rung động.
- Không cưới cũng không sao chúng ta có thể hẹn hò trước!- Thượng Quan Sở bất đắc dĩ cười mang theo chút cưng chiều.
Diệp Thanh Linh nghẹn họng nhìn hắn trân trối, nam nhân này sao có thể
đem chuyện đùa giỡn nói đến hợp tình hợp lý như vậy. Căm tức hắn, cô
mắng:
- Bệnh thần kinh!
Bị mắng, Thượng Quan Sở không giận lại cười, xốc lên chăn đứng dậy.
Nhìn nam nhân trần truồng trước mặt, Diệp Thanh Linh không dám nhìn, quay mặt sang một bên:
-Anh không biết thẹn!
- Tối hôm qua, lúc chúng ta cuồng nhiệt như vậy,em cũng đâu nói thế!- Hắn cười trêu tức nói.
Nhắc đến chuyện hôm qua cô liền đỏ mặt, chỉ giải độc thôi hắn đâu cần
tận tâm như vậy chứ. Hắn giống như hổ như sói, người nhìn qua không biết còn tưởng hắn là người trúng mị dược. Nghĩ nhiều cũng vô ích,cô liền
quay đầu thản nhiên nhìn hắn. Nhìn bộ dạng thản nhiên của cô, hắn sửa
sang quần áo xong liền nói:
- Đi thôi, tôi đưa em về!
- Không cần!
-Chẳng lẽ em luyến tiếc không muốn về !- Vẻ mặt Thượng Quan Sở hưng phấn.
Cô liếc hắn rồi nhìn ra cửa sổ:
- Để bọn họ đưa tôi về là được rồi !
Nhìn cô muốn rời xa hắn làm hắn có chút nhụt chí, xấu xa hắn dán sát vào cô:
- Bọn họ đông như vậy, đi một lần rất lãng phí!
Vẫn là không cho người khác đưa cô về, như vậy cô phải đành thuận theo hắn mà ngồi lên chiếc xe xa xỉ của hắn vậy.
Xe bắt đầu đi,ngay sau đó liền có 7, 8 chiếc xe chạy theo sau. Diệp
Thanh Linh không nói gì nhìn lên trời, cứ như hoàng đế đi tuần, như vậy
là không lãng phí chắc?