Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 83: Nghe mẹ, hay là nghe con dâu?



Nghe xong, Diệp Thanh Linh lại vẻ mặt hiểu rõ nói: "Em biết rồi anh nói em không phải thịt."

Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh. Vẻ mặt buồn rầu, anh phải giải thích như thế nào cô mới hiểu được đây?

Diệp Thanh Linh nhìn anh dở khóc dở cười, cảm thấy vô cùng thích thú, buồn cười nói: "Muốn ăn thịt thì tìm Má Trương đi." Diệp Thanh Linh nói xong liền xuống giường đi rửa mặt chải đầu

Nhìn nụ cười của cô, anh biết chính mình đã bị cô đùa giỡn, rõ ràng là cô nghe đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh, lại cố tình làm bộ như không hiểu. Thượng Quan Sở một phen giữ chặt cô làm cô không cách nào chạy trốn, cười nói: "Anh chỉ muốn ăn thịt của em, làm sao bây giờ?" Còn chưa nói xong, rất nhanh cúi đầu cắn đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, tận lực bồi tiếp một trận quấy rối cuồng loạn.

Diệp Thanh Linh đột nhiên bị anh hôn, hôn đến ngất ngây, thật vất vả mới trấn tĩnh tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, nói: "Lại đùa, đừng nói thịt, ngay cả cơm cũng không được ăn." Giờ là mấy giờ rồi, bây giờ là lúc ăn cơm, bọn họ nếu không xuống lầu, chỉ sợ Má Trương lên đến tận nơi để gọi bọn họ.

Diệp Thanh Linh còn nghĩ đang như vậy, thanh âm của Má Trương vang lên ở ngoài cửa: "Thanh Linh nhanh lên, xuống ăn cơm trưa."

"Vâng, đến đây, đến đây." Diệp Thanh Linh đáp ứng, Thượng Quan Sở ôm cô, chính là không muốn buông tay.

Nghe được tiếng bước chân của Má Trương càng ngày càng xa, Diệp Thanh Linh trừng mắt nhìn Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở cười hắc hắc, ôm cô đi vào rửa mặt chải đầu. Tiếp theo thay cô rửa mặt, chải đầu. Diệp Thanh Linh nhìn anh thật sự rửa mặt thay cô, cười nói: "Em cảm thấy như vậy, em ngày càng giống con gái của anh." Bởi vì bộ dáng của anh lúc rửa mặt cho cô làm cô nghĩ đến trước đây bộ dáng của cha cô rửa mặt cho cô cũng giống thế này.

Động tác của Thượng Quan Sở dừng lại, giả bộ tức giận nhẹ nhàng cốc lên đầu cô một cái, nói: "Có con gái nhỏ hơn cha chỉ vài tuổi sao?"

Cô chỉ nói giống như, cũng không phải nói chính là vậy, anh dám cốc lên đầu của cô sao? Diệp Thanh Linh vô cùng khó chịu liếc Thượng Quan Sở một cái, đợi cho anh chải đầu xong mới ra khỏi phòng ngủ.

Thượng Quan Sở đi theo ở phía sau cô, lúc xuống lầu thì ôm cô vào trong lòng, sợ cô bị té ngã.

Đối với hành động của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh nhìn ở trong mắt, ngọt ở trong lòng.

Bởi vì trời nóng, Diệp Thanh Linh ăn cơm xong thì an vị ở phòng khách, không dám ra ngoài.

Nhạc Nhạc không biết từ nơi nào tìm thiệt nhiều đĩa chuyện cổ tích cùng những nhạc nhẹ, bắt đầu đùa nghịch.

Diệp Thanh Linh nghe những câu chuyện cổ tích lúc còn bé từng nghe qua này, hỏi: "Nhạc Nhạc, đứa nhỏ mới một tháng đã có thính giác sao?" Phải biết rằng lúc này đứa nhỏ còn chưa thành hình, sao nghe được chuyện xưa?

Nhạc Nhạc không xác định nói: "Anh cũng không biết, nghe một chút cũng không sao."

"Ừm." Dù sao Diệp Thanh Linh đang xem báo chí hôm nay, anh ta thích mở thì mở thôi!

Công việc đó của Nhạc Nhạc lại bị Thượng Quan Sở đoạt, nói muốn Nhạc Nhạc đi giúp Trương Đình Đình để ý những tài liệu của Diệp thị, cứ như vậy, Nhạc Nhạc bắt đầu bị người khác phân công làm việc. Lại nói nhà sách của anh là có người hỗ trợ lo liệu, anh ta cũng là một người rảnh rỗi.

Thấy Nhạc Nhạc rời đi, Thượng Quan Sở liền tắt đĩa truyện cổ tích đi, mở nhạc. Không bao lâu, âm nhạc anh cũng không mở, đổi thành tài chính và tin tức kinh tế.

Thân thể Mễ Lam Nhi cũng khôi phục được chút ít, không có việc gì cũng đến phòng khách nói chuyện với Diệp Thanh Linh.

Tiền Nguyên yên lặng đi theo phía sau Mễ Lam Nhi, Thượng Quan Sở thấy nói: "Không có cầu hôn?"

"Có nhưng cô ấy cự tuyệt." Tiền Nguyên vẻ mặt lạnh như băng nói.

Nghe xong câu trả lời của Tiền Nguyên, Diệp Thanh Linh cũng cảm thấy hứng thú nhìn nhìn Tiền Nguyên. Sau đó nhìn về phía Mễ Lam Nhi, nói: "Vì cái gì không đáp ứng." Lúc Mễ Lam Nhi hôn mê, cô thấy Tiền Nguyên đối với Mễ Lam Nhi có thành ý.

"Có hiểu lầm bỏ lở, chính là cả đời." Mễ Lam Nhi mặc kệ lúc trước có phải là cô hiểu lầm hay không, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, làm lại từ đầu sẽ không có ý nghĩa gì.

"Trong lòng cô có người khác?" Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi.

"Không phải." Lòng của cô còn có thể chứa được ai? Bị thương tổn một lần là đủ rồi, không muốn thêm một lần nữa.

Tiền Nguyên cuối cùng nói chuyện, con ngươi màu đen đều tản ra khí lạnh, "Lam Nhi lo lắng chuyện về ba mẹ anh sao?"

Mễ Lam Nhi cúi đầu không nói, đây là một phương diện của vấn đề.

"Chúng ta có thể không cần về nhà ở." Vì Mễ Lam Nhi cái gì anh cũng đồng ý, chỉ cần cô đồng ý gả cho anh, anh thường xuyên về nhà thăm cha mẹ là được, không nhất định cô phải ở nhà họ Tiền.

Mễ Lam Nhi dao động, nói: "Ở nơi này, không trở về thành phố C cũng được sao?"

Tiền Nguyên im lặng vài giây sau, kiên định nói: "Có thể, chẳng qua chúng ta không thể ở nhà tiểu thư Diệp. Chúng ta có thể mua biệt thự bên cạnh." Anh ta không cần tân phòng ở trong nhà người khác.

Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đều nhìn Mễ Lam Nhi, hy vọng là cô có thể hạnh phúc.

Mễ Lam Nhi trầm tư thật lâu, nói: "Được."

Nghe cái từ 'Được' này, sắc mặt Tiền Nguyên không còn lạnh nữa, mà là kích động nở nụ cười, còn tiến lên ôm lấy Mễ Lam Nhi quay hai vòng.

Mễ Lam Nhi chưa từng thấy Tiền Nguyên như vậy, thì ra anh cũng có thể cười vui vẻ như vậy. Cô là đáp ứng rồi, nhưng cô vẫn thực lo lắng, hôn lễ sẽ không thuận lợi như vậy, mà hạnh phúc cũng không dễ dàng như vậy.

Mễ Lam Nhi đáp ứng lời cầu hôn xong, cả ngày trên mặt Tiền Nguyên đều là tươi cười, tựa như thay đổi thành người khác, Tiền Nguyên nói được thì làm được, mua biệt thự bên cạnh của nhà chú Tiền. Nghe nói chú Tiền bán lời không ít tiền, lúc chuyển nhà rất bằng lòng.

Bởi vì nhà mới cần trang hoàng, Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi tạm thời vẫn ở tại căn phòng trước kia. Lúc trang hoàng, Tiền Nguyên sai người xây một cái cửa tròn lớn ở giữa vườn hai nhà, như vậy tiện chạy qua chạy lại.

Thế nhưng Thượng Quan Sở càng khoa trương mua biệt thư cùng giá bên cạnh, mở rộng nhà họ Diếp không nói, còn mở rộng khoảng đất lớn để trồng rau trong vườn.

Lúc Thượng Quan Sở lên núi Lăng Không, ở nhà Ngô Hải nhìn thấy Diệp Thanh Linh trồng rau rất vui, liền sai người mở hơn mười mẫu đất trồng rau ở núi Minh Nguyệt, nhưng anh biết Diệp Thanh Linh cũng sẽ không cùng hắn ở núi Minh Nguyệt. Chẳng qua, chờ nơi đó chuẩn bị tốt đất trồng rau xong, anh có thể mang theo Diệp Thanh Linh đến núi Minh Nguyệt ở hai ngày, như vậy anh liền thỏa mãn.

Đối với chuyện mua biệt thự bên cạnh, cũng là do Tiền Nguyên gợi ý, Thượng Quan Sở muốn chuẩn bị mảnh đất trồng rau lớn, để mỗi ngày Diệp Thanh Linh đều có thể vui vẻ hái rau. Còn khu vườn phía sau biệt thự trồng các loại cât ăn quả. Mua một cái biệt thự khác dùng là để Tô Phi Ngô Vân đến thuộc hạ trong bang Sở của anh thường ở lại nhà họ Diệ được thoải mái chút. Cứ như vậy, nhfa họ Diệp sẽ không chật chội giống như trước, vườn cũng lớn hơn, chỗ để Diệp Thanh Linh tản bộ cũng nhiều.

Đất trồng rau chưa đến vài ngày liền khai khuẩn xong, Thượng Quan Sở rất nóng lòng muốn rủ Diệp Thanh Linh đi lựa chọn hạt giống thích hợp cho mùa hạ, để gieo xuống.

Diệp Thanh Linh chọn thiệt nhiều loại hạt giống, sau đó nói: "Để cho người khác làm nhiều không có ý nghĩa, vẫn là bản thân chúng ta làm đi!"

Vì những lời này của Diệp Thanh Linh, sáng sớm ngày hôm sau, mọi người rất sớm đều rời giường cùng nhau đi trồng rau.

Mặc dù thân thể Mễ Lam Nhi đã tốt lắm, Chu Ngao không có ý rời đi, anh ta nói muốn uống rượu mừng của Mễ Lam Nhi xong mới rời đi. Bởi vậy việc gieo trồng, anh ta cũng tham dự cùng mọi người.

Bọn họ mỗi người đều không biết hạt giống gì, lại càng không biết gieo, bởi vậy Thượng Quan Sở mời chuyên gia gieo trồng, nhìn chuyên gia gieo trồng kia, mọi người đều nghĩ ở trong lòng, sao mời một bác nông dân đến dạy bọn hắn gieo chứ?

Diệp Thanh Linh nhìn chuyên gia gieo trồng dùng cái cuốc đào một đám hố nhỏ, thì cũng cầm lấy cái cuốc. Nhưng động tác lại làm Thượng Quan Sở cùng Hoà Nhạc Nhạc đồng thời kêu to: "Thanh Linh, phụ nữ có thai không làm việc đó, nếu dao động mạnh thắt lưng làm sao bây giờ?"

Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn hai người một cái, nói: “Các người nói như vậy, nông phụ mang thai có phải hay không sẽ không cần làm việc?" Cô cảm thấy bọn họ bảo hộ như vậy thật không khoa học. Xem ra cô phải đến bệnh viện xin chỉ bào của bác sĩ phụ khoa, bằng không còn tiếp tục như vậy, kì mang thai cô sẽ buồn chán không lạc thú mất thôi.

Chuyên gia gieo trồng là một phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, thấy Thượng Quan Sở cùng Hòa Nhạc Nhạc bảo Diệp Thanh Linh hạn chế vẫn động, cười nói: "Thiếu gia Sở, phụ nữ có thai cần vận động thích hợp mới khỏe mạnh." Vị chuyên gia này là Thượng Quan Sở dùng lương cao mời đến vì để hắn lo liệu hơn 10 mẫu đất trồng rau trên núi Minh Nguyệt kia.

"Phải không?" Thượng Quan Sở cười nói, sau đó trả cái cuốc lại Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh cười nhận cái cuốc, bắt đầu học theo chuyên gia gieo trồng đào hố nhỏ như vậy, đào chỉ vài cái nhưng cảm thấy quá nóng, liền đưa cái cuốc cho Thượng Quan Sở nói: "Anh đến đào đi!"

Thượng Quan Sở nhìn cái cuốc Diệp Thanh Linh đưa tới trước mặt, một hồi lâu sau mới tiếp nhận, tùy tay đưa cho Ngô Vân, nói: "Cậu cầm đi."

Ngô Vân lấy cái cuốc, vẻ mặt mờ mịt, "Thiếu gia Sở, này muốn làm như thế nào?" Muốn anh ta quản lý kinh doanh hắc thị dễ dàng, nhưng muốn anh ta đào, thật sự làm khó anh ta.

"Không biết thì học." Thượng Quan Sở bỏ lại một câu sau, lấy hạt giống, bắt đầu cùng Diệp Thanh Linh gieo hạt mần vào một đường hố nhỏ.

Ngô Vân nhìn, đầu đều lớn, nhìn mặt trời tỏa ra ánh nắng hồng nhẹ, tâm không cam lòng tình không muốn đi theo đào hố nhỏ.

Nhạc Nhạc nhìn Ngô Vân vẻ mặt không vui, trêu ghẹo thì thầm: "Cấy mạ giữa ngày trưa, Ngô Vân vất vả nhất. Thiếu gia Sở thiếu không phân rõ phải trái, buộc anh ta đi gieo."

Mọi người vừa nghe Nhạc Nhạc đọc vè, đều cười ha hả. Ngô Vân vẻ mặt lúng túng, cúi đầu tiếp tục công tác.

Mễ Lam Nhi nghe xong câu vè của Nhạc Nhạc, cũng cười nói: "Cấy mạ giữa ngày trưa, Nhạc Nhạc không động tay. Ngồi ở trên xích đu, chỉ biết động động miệng."

Nghe xong câu vè của Mễ Lam Nhi, tiếng cười mọi người lớn hơn nữa, đến vừa Ngô Vân rồi bị chê cười cũng nở nụ cười.

Mọi người cứ như vậy vừa nói vừa cười mà gieo, bởi vì nhiều người, ngay trước khi mặt trời phát ra ánh sáng trắng cực nóng kết thúc công việc vào nhà. Trở lại phòng, một đám mặt xám mày tro. Đều tự nôn nóng trở về phòng ngủ tăm rửa.

Từ sau khi có đật trồng rau, mỗi ngày Diệp Thanh Linh đều rời giường rất sớm. Khi thấy trời còn chưa quá nắng thì cô gieo hạt, có đôi khi còn tưới nước cho hạt giống. Lúc đó ở phía sau, Thượng Quan Sở luôn bên cạnh cô.

Mỗi ngày Diệp Thanh Linh tưới nước đều nói: "Qua vài ngày sẽ nẩy mầm."

Buổi sáng hôm nay Diệp Thanh Linh rời giường rất sớm, nhưng lúc đến đất trồng rau, thì thấy mọc ra một chút màu xanh nhạt, cô rất hưng phấn, xoay người sang kéo tay Thượng Quan Sở hưng phấn nói: "Xem này, nó đã nẩy mầm."

"Ừ!" Thượng Quan Sở vẻ mặt cũng mang ý cười, đây là hạt giống bọn họ tự mình trồng, khi nhìn thấy nẩy mầm, ai cũng đều cao hứng.

Mễ Lam Nhi cũng thức dậy sớm, nghe được lời nói của Diệp Thanh Linh, rất nhanh chạy tới xem, nhìn thấy hạt giống nẩy mầm cũng rất vui vẻ.

Lúc bọn họ đang vui vẻ, A Phú đến đây, đi đến trước mặt Thượng Quan Sở nói: "Thiếu gia Sở, phu nhân thị trưởng Tiền đã tới."

Thượng Quan Sở nhìn Tiền Nguyên nói: "Mẹ cậu tới."

Tiền Nguyên sắc mặt ôn hoà, nói: "Tôi đi xem." Nói xong liền đi ra cửa.

Có khách đến nhà cô, Diệp Thanh Linh đương nhiên sẽ đi xem. Liền chậm rãi trở về.

Diệp Thanh Linh vừa ngồi xuống phòng khách, Tiền Nguyên cùng mẹ anh ta liền đến, phía sau còn đi theo một cô gái trẻ, bộ dạng chân dài eo nhỏ, mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, ngày thường môi hồng răng trắng, vừa thấy chính là đại mỹ nữ, so với Mễ Lam Nhi còn xinh đẹp vài phần.

Tiền phu nhân gặp qua Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, hơn nữa cũng biết thị trưởng Tiền rất coi trọng Thượng Quan Sở, bởi vậy vừa thấy Thượng Quan Sở liền cười nói: "Thiếu gia Sở, đây là một chút thành ý của thị trưởng." Phu nhân Tiền nói xong đặt đặc sản của thành phố C lên bàn.

Thượng Quan Sở vẻ mặt ý cười nói: "Thị trưởng Tiền khách khí rồi." Nói xong thì bảo thuộc hạ đem đi.

Phu nhân Tiền cười nói: "Tiền Nguyên của chúng tôi ở trong này cũng quấy rầy hai người lâu rồi, thật là ngại."

Thượng Quan Sở cười cười, nhìn phu nhân Tiền.

Tiền phu nhân nói tiếp: "Hôm nay tôi tới đây, là vì nghe nói Tiền Nguyên muốn kết hôn với Mễ Lam Nhi. Vì hôn sự này mà đến."

"À?" Thượng Quan Sở cười rất đẹp làm cho người ta đố kị khuôn mặt tươi cười của anh.

"Tôi biết Mễ Lam Nhi là trở thủ đắc lực thiếu gia Sở, nhưng là cha mẹ của Tiền Nguyên, chúng tôi hy vọng bọn nó về nhà kết hôn." Đây là mục đích mà phu nhân Tiền đến đây, bà quyết không để con trai mình ở bên ngoài.

Thượng Quan Sở không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nhìn Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi nói: "Chuyện này, bọn họ quyết định."

Phu nhân Tiền không nghĩ tới Thượng Quan Sở nói như thế, vốn dĩ tưởng rằng mời Tiền Nguyên lưu lại là chủ ý của Thượng Quan Sở, không nghĩ tới là vấn đề nằm ở con trai mình, Tiền phu nhân nghe xong cười với Tiền Nguyên nói: "Con trai, là con không muốn về nhà sao?"

"Dạ." Tiền Nguyên gật đầu.

Mễ Lam Nhi thấy phu nhân Tiền cùng cô gái kia tiến vào, liền nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ kia, mãi đến phu nhân Tiền hỏi Tiền Nguyên, cô mới lấy lại tinh thần.

"Vì cái gì! Con trai." Phu nhân Tiền đối với quyết định của con trai mình rất không hài lòng, nhìn về phía Mễ Lam Nhi nói: "Là Mễ Lam Nhi yêu cầu con làm như vậy?"

"Không phải." Tiền Nguyên lạnh lùng, nói chuyện rất ngắn gọn, tuyệt không lôi thôi dài dòng.

Diệp Thanh Linh nghe phu nhân Tiền đem chuyện chuyển hướng sang Mễ Lam Nhi, nhíu mày lại, nói: "Tiền phu nhân, cho dù là Mễ Lam Nhi yêu cầu, con trai bà cũng phải đồng ý mới được." Chỉ cần cô nhìn thấy Mễ Lam Nhi chịu ủy khuất, cô sẽ không tự chủ được hỗ trợ.

Phu nhân Tiền nghe Diệp Thanh Linh nói như thế, không vui liếc Diệp Thanh Linh một cái, liền nhớ đến thị trưởng Tiền ở nhà luôn mãi dặn bà đừng đắc tội Thượng Quan Sở cùng vợ của anh ta là Diệp Thanh Linh, vì vậy mới nhẫn nhịn trong lòng, nói: "Tiểu thư Diệp, đây là chuyện nhà tôi."

Diệp Thanh Linh nghe bà nói như vậy, sắc mặt lạnh vài phần, nói: "Mễ Lam Nhi còn chưa gả cho Tiền Nguyên, bây giờ cô ấy là trợ lý của tôi." Bây giờ cô mới hiểu được vì sao lúc trước Mễ Lam Nhi không đồng ý lời cầu hôn của Tiền Nguyên, thì ra là có một bà già đáng sợ như vậy, khó trách Mễ Lam Nhi từ chối.

Phu nhân Tiền bị một câu nói của Diệp Thanh Linh làm bà nói không ra lời. Sắc mặt tái nhợt, nhìn Tiền Nguyên nói: "Tiền Nguyên, việc này con nghe mẹ, hay là con nghe con dâu?"

Tiền Nguyên khó xử nhìn mẹ, lại nhìn xem Mễ Lam Nhi, sau đó nói: "Sau khi chúng con kết hôn con và Mễ Lam Nhi sẽ ở Thành phố A, nhà mới đã mua rồi, đang trang hoàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.