Thượng Quan Sở cầm khối ngọc hình quạt màu đen quan sát, Diệp Thanh Linh thấy nói: "Viên ngọc này thật đẹp." Phía trước ánh lên hai vòng màu
xanh, làm cho khối ngọc đen này thoạt nhìn rất hấp dẫn cao quý.
Thượng Quan Sở đỡ Diệp Thanh Linh ngồi xuống, nói: "cái này tìm được núi Minh Nguyệt Giai Tình ở."
Diệp Thanh Linh nghe xong, hỏi: "Người nào vào sân?"
"Dịch Hiểu Huyên, Ngô Vân, Kim Thành Vũ, còn có hai bà. Còn lại thì là
bảo vệ cùng vài người nấu ăn." Thượng Quan Sở biết đều nói cho Diệp
Thanh Linh.
"Chỉ vậy thôi?" Diệp Thanh Linh nghe xong hỏi.
"Còn có Triệu Tử Khiên đi qua vài lần, nhưng không có đi vào núi Minh Nguyệt." Thượng Quan Sở nói.
Diệp Thanh Linh nhăn lại mi nói: "Ai đáng nghi nhất?"
"Tô Phi tra xét vài ngày nay, không có manh mối." Đối với vấn đề này Thượng Quan Sở cũng rất lo buồn.
"Ai không điều tra?" Trong những người này, cô tin tưởng có vài người không có tra qua.
"Chỉ có hai bà cụ không tra qua, chẳng qua 2 người không có khả năng
liên quan đến thủ phạm." Thượng Quan Sở không thể tin được việc này cùng hai bà cụ có liên quan, cũng không muốn đi tra.
Diệp Thanh Linh cười nói: "Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết?" Đối với hai bà cụ mà nói, trực tiếp hỏi so với phương pháp khác tốt hơn.
"Trực tiếp hỏi? Như vậy không tốt đâu!" Thượng Quan Sở vẻ mặt khó xử.
"Đi thôi!" Diệp Thanh Linh đứng lên nói.
"Đi đâu?" Thượng Quan Sở hỏi.
"Đây là mùa thu hoạch nho, hai bà cụ hẳn là ở Bồ Đào viên." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng kéo tay anh đi ra ngoài.
Thượng Quan Sở do dự, anh không muốn hoài nghi hai cụ, nói: "Thanh Linh, như vậy quá liều lĩnh."
Diệp Thanh Linh chưa từng thấy Thượng Quan Sở lề mề như thế, cười nói: "Còn nhăn nhó như vậy sẽ giống như Nhạc Nhạc."
Vừa nghe Nhạc Nhạc, Thượng Quan Sở trắng mắt liếc Diệp Thanh Linh một
cái, nói: "Ai giống tên ẻo lả kia?" Nói xong liền kéo Diệp Thanh Linh đi ra ngoài phòng, để chứng minh anh không phải người lề mề.
Hai người mới vừa đi được vài bước, chợt nghe Nhạc Nhạc ở phía sau kêu lên: "Thanh Linh, các người đi nơi nào? Tôi cũng đi."
"Bồ Đào viên." Diệp Thanh Linh cũng không quay đầu lại thản nhiên trả lời.
Nhạc Nhạc vừa mới nói, không chỉ Nhạc Nhạc đi theo, Chu Ngao cũng đi
theo. Chỉ có Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên không đi theo đi, bọn họ vội
vàng chuẩn bị hôn lễ.
Đoàn người, mấy chiếc xe, hai tiếng sau lại đến Bồ Đào viên, 2 bà cụ
không nghĩ tới Thượng Quan Sở đột nhiên đến, đều vẻ mặt hiền lành cười
nói: "Tiểu Bồ Đào đến chơi?"
"Vâng!" Thượng Quan Sở cười gật đầu, nhìn hai bà cụ hái nho cũng chạy ra giúp.
Diệp Thanh Linh thong thả đi theo phía sau bọn họ, nhìn thấy quả nho
chín mọng sẽ hái bỏ vào trong miệng, lúc ăn còn không ngừng tán thưởng
nói: "Quả nho này ăn ngon thật."
Mọi người nghe cô nói như vậy, cũng đi theo hái vài trái bỏ vào trong miệng, nhưng một đám lại cau mày lắc đầu.
"Thanh Linh, em gạt người! Chua như vậy, ngon chỗ nào?" Nhạc Nhạc kêu lên.
"Có khỏe không!" Diệp Thanh Linh lại hái được quả nho bỏ vào trong miệng. Phấn khởi ăn, vẻ mặt ý cười trong suốt.
Thượng Quan Sở nhìn bộ dáng Diệp Thanh Linh cảm thấy đặc biệt đáng yêu,
hái được đều đặt trong tay cô, cười nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, nghe nói nước quả rất tốt với đứa nhỏ."
Mọi người nghe Thượng Quan Sở nói như vậy, thế này mới rõ nguyên nhân
bọn họ ăn vào không thấy ngon, mà Diệp Thanh Linh lại khăng khăng nói
món ngon.
Kỳ thật nho nơi này cũng không tính khó ăn, Nhạc Nhạc cùng Thượng Quan
Sở cũng không thích ăn chua, đương nhiên sẽ cảm thấy khó ăn. Bởi vì mang thai, chua chua ngọt ngọt này đúng khẩu vị của Diệp Thanh Linh.
Nếm qua nho, mọi người vào nhà nghỉ ngơi, mà Thượng Quan Sở cùng Diệp
Thanh Linh mời hai cụ nói chuyện riêng, bởi vậy lên thư phòng lầu hai.
Diệp Thanh Linh lấy ra khối ngọc màu đen đặt lên bàn, nói: "Hai bà, nhận ra sao?"
Bà Kim cùng bà Dịch cầm lấy ngọc nhìn nhìn, vẻ mặt bộ dáng không thể tin được, nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở nói: "Ngọc này các con
lấy ở đâu?"
"Tìm được trong vườn của Giai Tình ở núi Minh Nguyệt." Thượng Quan Sở nhìn hai bà cụ nói.
Bà Kim vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Ngọc này sao lại xuất hiện ở núi Minh Nguyệt?"
"Ngọc này của ai?" Thượng Quan Sở hỏi, anh vẫn không nói cho hai bà mối liên quan giữa vụ án cùng viên ngọc.
Bà Dịch sắc mặt trầm trọng, nói: "Bà nhớ không lầm, ngọc này là của chú hai Thượng Quan Vân Dực."
"Chú hai? Sao vậy được? Không phải nói lúc con 1 tuổi chú hai đã qua đời?" Thượng Quan Sở cau mày nói.
"Đúng a, Vân Dực đã qua đời nhiều năm như vậy, đồ vật của nó sao lại sẽ
xuất hiện ở núi Minh Nguyệt chứ?" Bà Kim cũng vẻ mặt nghi hoặc, núi Minh Nguyệt do 1 tay Thượng Quan Sở tạo nên, đến bây giờ chẳng qua mới mười
năm, theo lý mà nói viên ngọc này không có khả năng xuất hiện trong núi
Minh Nguyệt mới đúng.
Diệp Thanh Linh lẳng lặng nghe xong đã lâu, đột nhiên đặt câu hỏi, "Năm
đó Thượng Quan Vân Dực là chết như thế nào." Căn cứ suy đoán, có thể
biết lúc Thượng Quan Vân Dực chết tuổi còn rất trẻ. Nhưng một người tuổi còn trẻ như vậy không hiểu vì sao đột nhiên chết, không phải rất kỳ
quái sao?
Bà Dịch nhìn Thượng Quan Sở nói: "Là ba mẹ con tận mắt thấy nó nhảy xuống biển chết."
"Là mất tích." Thượng Quan Sở lúc này mới nghĩ đến khi còn bé bác nói chú hai mất tích, không phải chết.
"Mất tích gì, căn bản chính là đã chết. Ba mẹ con thấy Vân Dực nhảy
xuống biển xong, liền lập tức gọi người vớt, nhưng chết không thấy xác." Bà Dịch chậm rãi nói.
Nghe xong chuyện có liên quan Thượng Quan Vân Dực, Diệp Thanh Linh thản nhiên nói: "Thượng Quan Vân Dực có lẽ không có chết."
"Không có khả năng." Bà Kim cùng bà Dịch đều phi thường xác định nói.
"Ai có quan hệ tốt nhất với chú hai con?" Thượng Quan Sở vẻ mặt nghiêm
túc nói. Hai bà cụ đã chắc chắc chú hai anh chết như vậy, vậy người vẫn
đối phó anh có thể chính là người liên quan đến chú hai.
"Này không rõ lắm." Bà Dịch nghĩ nghĩ nói.
"Bạn bè của chú hai là ai?" Thượng Quan Sở lại hỏi, anh có trực giác,
người luôn luôn đuổi giết anh chắc chắn có liên quan đến chú hai.
"Con gái của bà Mĩ Liên." Bà Dịch trả lời, ánh mắt nói đến hai chữ Mĩ Liên trở nên ảm đạm.
Bà Kim thấy bà Dịch vẻ mặt thương tâm, nói: "Mĩ Liên cùng Vân Dực là hôn nhân sắp đặt, Mĩ Liên thực thích Vân Dực, nhưng trong lòng Vân Dực chỉ
có mẹ Tiểu Bồ Đào."
Thượng Quan Sở rất kinh ngạc lúc đó cha mẹ còn có một đoạn tình cảm không rõ như vậy.
Bà Kim nói: "Vân Dực cùng mẹ Tiểu Bồ Đào hai người vốn là người yêu, Vân Dực ra nước ngoài đào tạo 1 năm, mẹ con đã gả cho ba con."
"Mĩ Liên thì sao? Bây giờ ở nơi nào?" Diệp Thanh Linh tò mò hỏi.
"Vân Dực chết, Mĩ Liên liền rời đi, không biết tung tích." Bà Kim nói
xong, nhìn về phía bà Dịch, sau đó an ủi nói: "Mĩ Liên không có việc gì, yên tâm đi!"
Bà Dịch ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt thương tâm, nói: "Nhiều như vậy năm, mặc kệ nó quá được tốt không, chỉ hy vọng nó còn sống."
Thượng Quan Sở cầm lấy khối ngọc màu đen nói: "Sao chú hai có viên ngọc
này?" Lúc trước anh phái người điều tra cũng không tra được manh mối về
viên ngọc, không nghĩ tới viên ngọc này lại liên quan đến chú hai đã mất tích nhiều năm của mình.
"Nghe nói là Vân Dực tự mình làm cho mẹ con, nhưng mẹ con gả cho ba con, không có nhận." Bà Dịch nói.
Sự việc hai bà cụ cũng không biết nhiều lắm, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh sau khi hiểu sơ tình huống cũng không hỏi nữa.
Sau khi trở về, Nhạc Nhạc biết sự việc xong, nói: "Người đối phó với yêu nghiệt không phải chú hai của anh ta mà chính là Mĩ Liên kia."
"Cậu thì biết cái gì mà nói." Thượng Quan Sở liếc Nhạc Nhạc một cái nói, "Tô Phi đi thăm dò một chút Dịch Mĩ Liên bây giờ ở đâu?"
"Vâng." Tô Phi đáp ứng rời đi.
Lúc này Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy
Diệp Thanh Linh, Mễ Lam Nhi liền vẻ mặt tươi cười, nói: "Nghe nói hôm
nay tiểu thư Diệp đến vườn nho."
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Linh nói xong từ trong một cái rổ lấy ra một chùm nho đặt vào tay Mễ Lam Nhi, nói: "Nho này ăn ngon lắm, cậu cũng ăn đi."
Mễ Lam Nhi thấy quả nho nhìn cũng được lắm, vẻ mặt vui sướng hái được
một quả để vào miệng, cô không cảm thấy ngọt, mà là vị chua khiến cô mặt mày nhăn lại, liền bỏ nho lại vào trong rổ, nói: "Này cũng quá chua
đi!"
Nhạc Nhạc thấy bộ dáng Mễ Lam Nhi chua không mở mắt ra được đùa vui lắm, liền cười nói: "Mọi người đều nói nho không ăn được thì nói nho còn
xanh, sao Mễ Lam Nhi ăn quả nho cũng ngại nho chua a!"
Mễ Lam Nhi nhìn bộ dáng Diệp Thanh Linh ăn được vị ngon, đột nhiên hiểu rõ, nói: "Nhạc Nhạc không bằng cũng ăn hai quả thử xem."
"Tôi nếm qua." Nhạc Nhạc cứ nghĩ đến vị chua kia đến răng nanh cũng
toan, nói: "Vẫn là các cô ăn đi, đều nói nữ nhân chua cay, Mễ Lam Nhi
cũng ăn nhiều một chút đi, sau này sẽ sinh con trai."
Diệp Thanh Linh ăn hai quả còn muốn ăn, liền nói Má Trương rửa ít để ăn. Vừa ăn quả nho vừa nói: "Mễ Lam Nhi kết hôn mời Giai Tình tham dự đi!"
Mọi người giống như nghe nhầm, nhìn Diệp Thanh Linh. Thượng Quan Sở vẻ mặt không rõ nói: "Thanh Linh em không bệnh chứ!"
Diệp Thanh Linh trắng mắt liếc Thượng Quan Sở một cái, nói: "Đã không có manh mối, thử xem cũng không hại."
Nghe xong Diệp Thanh Linh lời nói, mọi người đều rất bội phục nhìn cô.
Nhạc Nhạc cười đưa ra ý kiến: "Đã như vậy, không bằng mời Dịch Hiểu
Huyên cũng tham gia đi!" Hôn lễ lần này của Mễ Lam Nhi khẳng định không
giống người thường, nói không tốt, các cô còn có thể tìm được một ít
manh mối không chừng.
"Cũng tốt." Diệp Thanh Linh tiếp tục ăn nho chua, cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Như vậy đúng là tốt, chẳng qua đối Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên tựa hồ
không tốt lắm." Chu Ngao vẻ mặt ý cười, nụ cười kia luôn không chạm đến
đáy mắt, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ thật của hắn.
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở nghe xong, đều nhìn mắt nhau, cảm thấy là có chỗ không ổn.
Lúc bọn họ còn đang khó xử, Mễ Lam Nhi mở miệng, "Không sao, chỉ cần có
thể tìm được manh mối người muốn hại thiếu gia Sở, hôn lễ loạn chút thì
loạn chút, như vậy còn náo nhiệt chút."
Tiền Nguyên lạnh nghiêm mặt, không hé răng, Mễ Lam Nhi thấy, lắc lắc cánh tay anh ta nói: "Như thế nào? Không muốn?"
"Không có." Tiền Nguyên cho Mễ Lam Nhi một khuôn mặt tươi cười cứng ngắc nói.
"Không có thì tốt rồi." Mễ Lam Nhi biết Tiền Nguyên là có chút không
muốn, nhưng là thấy anh ta đáp ứng rồi sẽ không so đo nữa, cười nói:
"Được rồi, liền anh ấy cũng không có ý kiến gì. Cứ yên tâm bố trí đi!"
Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên, có chút đăm chiêu cúi đầu tiếp tục ăn nho.