Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 90: A Phú lưu manh



Mễ Lam Nhi nằm ở trên giường thế nào cũng không ngủ được, lời nói của Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc lúc nào cũng quanh quẩn bên tai. Trong đầu luôn là những lời 'Ngủ trong hang sói, phòng cháy phòng trộm phòng tiểu tam' này. Lăn qua lộn lại, thật sự không có buồn ngủ, liền đi dạo trong vườn một chút.

Mễ Lam Nhi đi dạo trong sân chốc lát, Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, vẻ mặt ý cười nói: "Mễ Lam Nhi ngủ không được sao? Nhớ Tiền Nguyên à!"

Mễ Lam Nhi trắng mắt liếc Nhạc Nhạc một cái, bĩu môi nói: "Mới không phải như anh nói."

"Cô không thừa nhận sao! Nếu không đi xem, người đàn ông của cô sẽ thành của người khác." Nhạc Nhạc cười hì hì nói giỡn nói.

"Anh nói không được 1 câu hay." Nhạc Nhạc luôn thích lấy cô nói giỡn, nhưng anh ta nói luôn có vài phần đạo lý.

"Cô nha, da mặt luôn mỏng, vẫn đi xem đi!" Nhạc Nhạc vừa nói vừa phụ giúp Mễ Lam Nhi đi đến biệt thự Tiền Nguyên.

Mễ Lam Nhi ỡm ờ đi theo Nhạc Nhạc vào trước biệt thự, trong vườn rất yên lặng, một người cũng không có, chỉ có phòng Tiền Nguyên sáng đèn. Mễ Lam Nhi có cái chìa khóa khác của biệt thự, Nhạc Nhạc lấy lưu loát mở cửa ra, hai người ba ba đi lên tầng hai.

Phu nhân Tiền nghe được thanh âm, ra khỏi phòng xem xét, nhìn thấy hai cái thân ảnh đi đến phòng Tiền Nguyên, bị dọa sốc, hình như bị dọa choáng váng, nhưng lại quên quát to.

Mễ Lam Nhi đến Tiền Nguyên cửa phòng có chút do dự, không tiếp tục đi tới. Nhạc Nhạc thấy cửa không có đóng, chỉ khép hờ, liền đẩy cửa ra, túm Mễ Lam Nhi vào phòng."Sợ cái gì, phòng chồng cô còn không dám vào sao?"

"Tôi..." Mễ Lam Nhi xèo xèo ngô ngô, còn chưa nói ra nói, đã bị đẩy mạnh phòng.

Mễ Lam Nhi tiến vào phòng, chỉ thấy Tâm Di cùng Tiền Nguyên đều ở trong phòng. Tâm Di gắt gao ôm Tiền Nguyên không buông, mà Tiền Nguyên đang nổi giận đùng đùng chống đẩy Tâm Di, "Cút cho tôi." Tiền Nguyên sắc mặt lạnh như băng, thanh âm âm lạnh lùng, mắt lộ ra sát khí.

Khả Tâm Di cho dù chết tâm cũng không buông tay, dù Tiền Nguyên tức giận thế nào cũng không buông tay.

Mễ Lam Nhi sửng sờ nhìn một màn trước mắt, thản nhiên nói: "Các người?"

Tiền Nguyên tôi nhìn thấy Mễ Lam Nhi, trong mắt không tự giác lộ ra ý cười, sau đó nôn nóng giải thích nói: "Lam Nhi, anh cùng Tâm Di không có gì."

Tâm Di cùng vốn không để Mễ Lam Nhi vào mắt, vẫn gắt gao ôm Tiền Nguyên, nói: "Lam Nhi, cô đã thấy rồi hãy thành toàn cho chúng tôi đi!"( Con mẹ nó, vô liêm sỉ)

Tiền Nguyên nghe xong lời Tâm Di nói, giận dữ, "Đủ." Bởi vì tức giận, anh dùng đem hết toàn lực đẩy ra Tâm Di, chỉ thấy Tâm Di cả người cứ như vậy bay ra ngoài, sau đó rơi thật mạnh trên mặt đất.

Mễ Lam Nhi lẳng lặng nhìn Tiền Nguyên, không nói lời nào. Tiền Nguyên bị Mễ Lam Nhi nhìn không được tự nhiên, có chút sợ hãi tiêu sái đến trước mặt cô, nói: "Lam Nhi, Em hiểu lầm."

"Em biết." Mễ Lam Nhi thản nhiên nói.

"Biết?" Tiền Nguyên có chút nghi hoặc nhìn Mễ Lam Nhi.

Mễ Lam Nhi đột nhiên cười với Tiền Nguyên, nói: "Đi thôi!" Nói xong liền xoay người rời đi.

Tiền Nguyên sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào. Nhạc Nhạc thấy cười nói: "Cô ấy dẫn anh về nhà họ Diệp. Còn không đi."

"Hả." Tiền Nguyên ngơ ngác, sau đó rất nhanh đi theo Mễ Lam Nhi ra khỏi phòng.

Nhạc Nhạc thấy Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi rời đi, đi đến trước mặt Tâm Di đang đứng lên từ mặt đất, vẻ mặt cười quái dị nhìn Tâm Di, nói: "Cô thiếu đàn ông?"

Tâm Di lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, nửa ngày mới nói, "Liên quan gì đến anh?"

Nhạc Nhạc cười càng đậm, nói: "Nếu cô thiếu, tôi tìm mấy người đàn ông cho cô hưởng thụ, thế nào?"

Tâm Di như thấy người điên, không để ý tới Nhạc Nhạc, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

"Cô không nói lời nào, chính là chấp nhận." Nhạc Nhạc cười hì hì nói.

Tâm Di cuối cùng dừng lại bước chân, xoay người sang trừng mắt Nhạc Nhạc, nói: "Anh muốn như thế nào?"

"Đừng quấn quít lấy Tiền Nguyên nữa, nói cách khác..." Nhạc Nhạc cười rất xán lạn, nhìn ở trong mắt Tâm Di như đáng sợ ma quỷ.

"Anh đừng xen vào." Tâm Di lạnh lùng nói xong rời đi.

Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng Tâm Di rời đi, trên mặt xuất hiện ở một chút tươi cười quái dị.

Ngày hôm sau.

"Tiền Nguyên, không hay rồi, không thấy Tâm Di." Phu nhân Tiền sáng sớm liền hoang mang rối loạn mở cửa xông vào nhà họ Diệp.

"Đã biết." Tiền Nguyên nhìn mẹ, ôn hoà trả lời.

Thái độ Tiền Nguyên khiến phu nhân Tiền rất tức giận, trừng mắt mắt nhìn Tiền Nguyên, nói: "Con trai, muốn xử lý như thế nào nha!"

"Cô ta có thể bởi vì thương tâm mà rời đi!" Tiền Nguyên nói.

"Điều này sao có thể, tối hôm qua sau khi các người rời đi, Tâm Di tới khóc kể, nhưng nó chưa nói phải rời đi nha!" Phu nhân Tiền nghi hoặc nhìn Tiền Nguyên.

Thấy mẹ sốt ruột, Tiền Nguyên nói: "Tôi phái người đi tìm là được."

"Được, được." Phu nhân Tiền lúc này mới an tâm. Định rời khỏi, đi được hai bước lại xoay người sang nhìn Tiền Nguyên nói: "Con trai, tối hôm qua con thật sự là quá mức."

Tiền Nguyên không nói lời nào, nhìn mẹ. Anh muốn nói, anh một chút cũng không quá phận, nhưng để mẹ không lo lắng, anh cái gì cũng không nói.

Phu nhân Tiền thấy Tiền Nguyên không nói lời nào, có chút tức giận.

Tiền Nguyên thấy mẹ định nói chuyện, thản nhiên nói: "Mẹ, mẹ có thể thử nhận Mễ Lam Nhi không?"

"Này... Để mẹ nghĩ đã." Phu nhân Tiền nói xong liền xoay người rời đi.

Đối với Tâm Di mất tích, không ai quan tâm, Tiền Nguyên cũng không có phái người đi tìm.

Hôn lễ của Mễ Lam Nhi và Tiền Nguyên thuận lợi tiến hành, hôm nay thị trưởng Tiền đến đây, một ít quan to người có vai vế ở thành phố C cũng đến đây. Bởi vì quan hệ của Thượng Quan Sở, mà người có uy tín danh dự ở Thành phố A đều tới tham gia hôn lễủa Mễ Lam Nhi.

Thượng Quan Sở luôn luôn nắm tay Diệp Thanh Linh, một lòng bảo hộ, sợ cô bị đẩy. Bọn họ tìm vị trí trong góc ngồi xuống. Nhạc Nhạc vẫn đi theo bên người bọn họ, thỉnh thoảng còn có thể nói giỡn hai câu.

Hai bà cụ trực tiếp đi đến bên cạnh Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, đầu tiên là hỏi han ân cần với Diệp Thanh Linh, sau đó bà nội Dịch liền vẻ mặt khẩn trương đông xem tây ngóng.

Lúc này Giai Tình cùng Dịch Hiểu Huyên cũng đi đến trước mặt bọn họ, Giai Tình nhìn Thượng Quan Sở nhẹ nhàng kêu, "Anh."

"Ừ." Thượng Quan Sở hừ nhẹ một tiếng, xem như nghe thấy.

Dịch Hiểu Huyên không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm bụng Diệp Thanh Linh hơi hơi nhô lên.

Giai Tình nhìn mắt Diệp Thanh Linh, cười nói: "Chị dâu đã mang thai mấy tháng đi!"

"Ừ." Thượng Quan Sở lại hừ nhẹ một tiếng, xem như trả lời.

"Nghe nói là con trai, anh hẳn là cao hứng đến chết rồi đi!" Giai Tình tuy vẻ mặt ý cười, nhưng ngữ khí lại mang theo một chút vị chua.

"Đương nhiên." Thượng Quan Sở vẫn không có ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giai Tình cùng Dịch Hiểu Huyên một cái, chẳng qua vừa nói đến vợ yêu mang thai, tâm tình của anh cũng rất tốt.

Lúc này Đường Tử đến, Trương Đình Đình dẫn mọi người gặp mặt làm quen với nhau, Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở đều gặp qua Đường Tử, liền gật đầu với nhau, xem như chào hỏi.

Bà nội Dịch vừa thấy Đường Tử đến liền kích động hỏi: "Đường tiên sinh, mẹ cậu đâu?"

"Mẹ hôm nay thân thể không khoẻ, cho nên không có tới." Đường Tử vĩnh viễn đều là tươi cười sáng lạn kia, nhìn xem khiến cho người ta thất thần.

"Không có tới?" Bà nội Dịch vẻ mặt thất vọng, vốn dĩ tưởng rằng hôm nay có thể nhìn thấy, vốn dĩ tưởng rằng bà nội Kim có thể giúp bà chứng minh bà không có nhận sai, một câu không có tới này, khiến mọi hy vọng của bà nháy mắt tan biến. Trong nháy mắt, bà nội Dịch cả người giống như già đi mười tuổi.

Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh cũng không phải là người thích bắt chuyện với người khác. Không nói chuyện với Đường Tử bao nhiêu. Nhạc Nhạc thấy vẻ mặt thất vọng cuat bà nội Dịch, cười nói: "Đường tiên sinh, mời ngồi."

Đường Tử rất lễ phép ngồi xuống, nói: "Vị này là bạn tốt của tiểu thư Trương Nhạc Nhạc đi!"

"Chúng ta đã gặp qua, lần trước cậu cứu Đình Đình, chúng tôi còn chưa có cảm tạ cậu đâu?" Nhạc Nhạc vẻ mặt ý cười, nụ cười kia đẹp đến làm cho hoa đều nhạt màu.

"Giơ tay giúp đỡ mà thôi, lại nói tôi còn làm quen với một người bạn tốt như Đình Đình." Đường Tử cười nói.

"Mọi người thật sự duyên, nghe Đình Đình nói, bà nội còn nhận sai mẹ Đường tiên sinh thành con gái của bà." Nhạc Nhạc vẻ mặt cười, mỗi một câu nói đều có dụng ý khác.

"Đúng a, thật sự là quá khéo." Đường Tử mỉm cười nói.

Nhạc Nhạc lại nói: "Vừa mới nghe Đường tiên sinh nói dì bị bệnh." Nhạc Nhạc nói xong nhìn Đình Đình, nói: "Đình Đình, ngày nào đó đi thăm một chút đấy!"

"Ừ." Trương Đình Đình gật đầu.

Đường Tử nghe xong, cười nói: "Rất hoan nghênh Đình Đình đến nhà của anh làm khách, chẳng qua mẹ anh chỉ là cảm sốt bình thường thôi, qua hai ngày sẽ tốt."

"A..." Nhạc Nhạc ý vị thâm trường nhìn Đường Tử.

Đúng lúc này, Diệp Thanh Linh đứng dậy đi toilet.

"Đi toilet sao? Anh cùng em." Thượng Quan Sở cười kéo tay Diệp Thanh Linh.

"Được." Diệp Thanh Linh cười nói.

Giai Tình lại cười nói: "Anh, em đi cùng chị dâu đi cho!"

"Không cần." Thượng Quan Sở lạnh nghiêm mặt cự tuyệt.

"Đi toilet nữ, Tiểu Bồ Đào cùng không tốt, bà thấy vẫn để Giai Tình cùng đi đi!" Bà nội Kim cười nói.

Trương Đình Đình thấy hành động khác thường như vậy của Giai Tình, không quá yên tâm, liền đứng dậy nói: "Vẫn là để tôi đi cùng Thanh Linh đi!"

"Không cần." Thượng Quan Sở cười cự tuyệt. Cho dù là Đình Đình đi cùng anh cũng không quá yên tâm, giống như lần trước đi toilet ở thành phố S gặp gỡ Hà Phong, nếu không phải Mễ Lam Nhi thân thủ nhanh nhẹn, không chừng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

Thấy Thượng Quan Sở cự tuyệt, mọi người cũng không nói gì nữa. Giai Tình cùng Dịch Hiểu Huyên nhìn mắt nhau xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh đối với Thượng Quan Sở cùng đi đi toilet cũng không có cảm thấy chỗ nào không ổn, mà lúc cô đến cửa toilet, liền cảm thấy có gì không đúng.

Thượng Quan Sở nhìn toilet nữ, thản nhiên phân phó A Phú bên người, "Mang người vào bên trong lau chùi sạch sẽ."

A Phú nghe xong, cả người ngốc lăng, líu nhíu nói, "Thiếu gia Sở, này... Này muốn lau chìu như thế nào?" Muốn anh một người đàn ông to lớn đi vào toilet nữ mời người ta đi ra, này thật sự là quá khó khăn cho anh.

"Muốn tôi chỉ cho cậu?" Thượng Quan Sở không mặn không nhạt hỏi.

"Không... Không cần, chẳng qua... Việc này..." A Phú lắp bắp nói, "Thiếu gia Sở, đây là toilet nữ."

"Đúng vậy." Thượng Quan Sở vẫn bộ dáng phó gió thoảng mây trôi kia.

"Tôi là đàn ông." A Phú mặt mày nhăn lại cường điệu.

"Tôi biết." Thượng Quan Sở nói.

Biết còn để anh tiến vào toilet nữ, A Phú không nói gì nhìn trời, cũng không thể không chấp hành mệnh lệnh.

A Phú đi vào toilet nữ, bên trong nhất thời sôi trào lên, chỉ nghe bên trong tiếng thét chói tai liên tục, tiếp theo tất cả mọi người từ trong toilet vọt ra, đuổi theo A Phú kêu lưu manh.

Mà Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh nhìn A Phú ôm đầu chạy trốn, hai người đều tươi cười đầy mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.