Anh chậm rãi đi theo sau cô, đi tới cửa toilet, cô dừng bước, nói: "Toilet nam bên trái."
"Anh không đi vệ sinh." Thượng Quan Sở cười nhìn cô nói.
Đã không đi vệ sinh còn tiến vào toilet làm chi? Diệp Thanh Linh nháy
mắt nhìn anh, nói: "Em không muốn người khác nhìn em đi toilet."
Thượng Quan Sở thật sự đồng ý gật đầu, nói: "Cho nên anh đã đuổi hết những người trong này ra."
Anh rõ ràng nghe hiểu ý cô, lại cố tình làm bộ như không hiểu. Diệp
Thanh Linh xem như hiểu rõ anh muốn làm cái gì, cười nói: "Mục tiêu của
bọn họ là anh, không phải em."
"Nhưng họ Thượng Quan trong bụng em." Thượng Quan Sở nói xong túm cô vào toilet.
Diệp Thanh Linh bất đắc dĩ nhìn anh một cái, đóng cửa WC lại.
Thượng Quan Sở chờ ngay tại ngoài cửa, bởi vì nhiều người đến tham gia
hôn lễ lắm, anh lo lắng, cho dù là vào WC, anh cũng không muốn rời nửa
bước đi theo.
Bên ngoài có hai anh em trong bang Sở ngăn người bên ngoài vào toilet,
chờ đến khi Diệp Thanh Linh đi vệ sinh rửa tay xong ra ngoài, nhìn thấy
mười mấy người phụ ở bên ngoài chờ đợi sốt ruột. Nhìn động tác chầm chậm của Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, mỗi cái ánh mắt đều tràn ngập
mùi thuốc súng.
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh tự động xem nhẹ ánh mắt bất mãn của mọi người, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc này, hôn lễ bắt đầu, chỉ nghe thanh âm người chủ trì vang lên. Diệp
Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn về phía đài tổ chức cử
hành hôn lễ.
Đột nhiên, một đứa nhỏ năm sáu tuổi vội vã chạy ầm về phía Diệp Thanh
Linh, ngay lúc đứa nhỏ sắp đụng vào bụng Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở ôm lấy Diệp Thanh Linh né tránh. Đứa nhỏ không có đụng vào người, nên
bước chân không ổn, đứa nhỏ ngã về phía trước.
Ngay lúc đứa nhỏ sắp ngã trên mặt đất Tô Phi giữ chặt quần áo đứa nhỏ,
tay hơi dùng sức một chút, đứa nhỏ liền đứng thẳng người lại.
Thượng Quan Sở không có nghĩ nhiều, ôm lấy Diệp Thanh Linh trở lại chỗ
ngồi, nói: "Thanh Linh không có việc gì chứ! Có chỗ nào không khoẻ
không?"
"Không sao." Diệp Thanh Linh mỉm cười nói.
Hôn lễ bắt đầu, mọi người đều chú ý hôn lễ. Mà Thượng Quan Sở lại vô tâm liếc mặt nhìn hôn lễ một cái, nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Thanh Linh.
Lúc lâu sau nhỏ giọng ở cô bên tai nói: "Chúng ta về nhà đi!" Không phải hắn không muốn tham gia hết hôn lễ Mễ Lam Nhi, mà là anh lo lắng tiếp
tục lưu lại sẽ xảy ra việc.
"Được." Diệp Thanh Linh nói xong, nói với Trương Đình Đình bên người mấy câu liền đứng dậy rời đi.
Thượng Quan Sở rời đi, Tô Phi Ngô Vân kêu mười mấy tên thuộc hạ cùng
nhau phụ trách bảo vệ bọn họ về nhà. A Phú, Từ Ngôn phụ trách an toàn
hiện trường hôn lễ.
"Yêu nghiệt, anh suy nghĩ nhiều ! Đâu có xảy ra chuyện, sao chúng ta lại không quá an toàn phải về nhà chứ?" Bởi vì không có tham gia hết hôn lễ Mễ Lam Nhi, Nhạc Nhạc vừa về tới nhà đã bắt đầu báo oán.
"Để ngừa vạn nhất mà thôi." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời.
Diệp Thanh Linh không dị nghị với việc không tham gia hết hôn lễ Mễ Lam
Nhi, cười nói với Nhạc Nhạc: "Bây giờ đi cũng không muộn."
Nhạc Nhạc lười biếng dựa trên sô pha, nói: "Không đi."
Thượng Quan Sở liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, ngồi xuống cùng Diệp
Thanh Linh, tùy tay cầm báo chí xem. Trên báo, viết tin tức ông Nghiêm
thành phố B, thản nhiên hỏi, "Có manh mối về con trai ông Nghiêm rồi
sao?"
"Không có." Tô Phi vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Tôi đã nói là tìm kim đáy biển, các người còn không tin, " Nhạc Nhạc một vẻ mặt xem náo nhiệt.
Thượng Quan Sở không khỏi trắng mắt liếc Nhạc Nhạc, tiếp tục nói: "Tiếp
tục điều tra, nhất định phải tìm được mới thôi." Đây là chuyện anh đã
đáp ứng ông Nghiêm, anh nhất định sẽ làm được.
"Ông Nghiêm chỉ ở tại Thành phố A cùng thành phố B, không bằng thu nhỏ
lại phạm vi thử xem." Diệp Thanh Linh tùy ý mở ti vi, thản nhiên cung
cấp ý kiến.
Thượng Quan Sở nghe xong, nghĩ nghĩ, nói: "Liền theo lời Thanh Linh nói xử lý đi!"
"Vâng." Tô Phi đáp lời rời đi.
Vừa nói đến ông Nghiêm, Nhạc Nhạc đã nghĩ đến Phác Dũng, thuận tiện nói: "Phác Dũng căn bản là không có giá trị lợi dụng, người Khiếu Nam kia
vẫn không có xuất hiện, Phác Dũng có lẽ bị Nam vứt bỏ."
"Chúng tôi vẫn luôn an bài người giám sát Phác Dũng, có thể là do chúng
ta, Nam không dám xuất hiện?" Ngô Vân bình tĩnh phân tích.
Thượng Quan Sở dừng lật xem báo chí, nói: "Đã như vậy, liền lưu lại hai
người sắp xếp bên cạnh Phác Dũng, những người còn lại giám thị hắn bỏ
đi!" Cũng đã mấy tháng, một chút tin tức cũng không có, vậy bọn họ chỉ
có thể thả lỏng giám sát, có thể sẽ có tiến triển.
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở ở ngẫn người trong thư phòng một
chút, đợi đến buổi tối, A Phú Từ Ngôn cùng anh em khác mỗi người đều
quay về. Hôn lễ Mễ Lam Nhi tiến hành thập phần thuận lợi.
Từ Ngôn vừa về liền bảm báo với Thượng Quan Sở, "Thiếu gia Sở, hôn lễ tiến hành rất thuận lợi."
"Dịch Hiểu Huyên cùng Giai Tình như thế nào?" Thượng Quan Sở hỏi.
"Dịch Hiểu Huyên cùng Giai Tình cũng không có gì khác thường." Từ Ngôn
là tiến hành giám sát toàn bộ hội trường hôn lễ, đối mỗi người ở đó đều
rất rõ ràng.
"Vậy hắn thì sao?" Thượng Quan Sở nhăn mày hỏi.
"Không có phát hiện gì." Từ Ngôn nói.
Diệp Thanh Linh vốn đang đọc sách, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Từ Ngôn, nói: "Đường Tử thì sao?"
"Đường Tử cũng không khác thường, chẳng qua trên đường có nói chuyện
cùng Dịch Hiểu Huyên, lúc đó Trương Đình Đình cũng ở bên cạnh." Từ Ngôn
cũng không cảm thấy Đường Tử có cái gì không bình thường, lại nói lúc
còn ở thị trấn S, người ta còn cứu Trương Đình Đình, nói thế nào cũng là bạn không phải địch.
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở nhìn nhau cười, tựa hồ hiểu rõ cái
gì. Từ Ngôn nhìn xem một đầu mờ mịt, nói: "Thiếu gia Sở, không có việc
gì tôi lui xuống trước."
"Ừ!" Thượng Quan Sở thản nhiên gật đầu, Từ Ngôn nhận được sự chấp thuận liền rời đi.
Tám giờ đêm, Mễ Lam Nhi đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật gọi điện thoại báo bình an.
Nhận được điện thoại Mễ Lam Nhi, Diệp Thanh Linh cũng coi như yên lòng.
Sáng ngày hôm sau, cô cứ theo thường lệ thức dậy rất sớm, đi vào vườn
rau tưới nước. Vừa tưới nước xong, điện thoại Thượng Quan Sở liền vang
lên, người gọi điện thoại dĩ nhiên là Tiền Nguyên.
Nhìn Thượng Quan Sở nghe điện thoại xong sắc mặt khẽ biến, Diệp Thanh
Linh chỉ biết đã xảy ra chuyện, hỏi: "Tiền Nguyên có việc?"
"Cái gì?" Nghe tin tức như thế, Diệp Thanh Linh không bao giờ bình tĩnh nữa, nói: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Tiền Nguyên tỉnh lại không thấy Mễ Lam Nhi, tìm thế nào cũng không ra,
Mễ Lam Nhi đến điện thoại cũng không cầm theo, bước đầu suy đoán, có thể là bị người ta trói đi rồi." Thượng Quan Sở thập phần bình tĩnh nói.
"Bị trói đi rồi?" Diệp Thanh Linh sắc mặt nhất thời tái nhợt, khó trách
ngày hôm qua không có việc gì phát sinh, thì ra mục tiêu đối thủ là Mễ
Lam Nhi. Nhưng mà Mễ Lam Nhi không có cừu oán với ai, không có khả năng
bị bắt cóc. Như vậy bọn cướp định là hướng về phía Thượng Quan Sở.
Lúc này điện thoại lại vang lên, Thượng Quan Sở rất nhanh tiếp, "Alo."
Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm Tiền Nguyên, "Lam Nhi bị người
bắt đi rồi, tôi vừa lấy được một bức thư vô danh, yêu cầu thiếu gia Sở
cùng tiểu thư Diệp đến sơn trang Dương Danh gặp mặt."
Thượng Quan Sở chỉ biết bắt cóc Mễ Lam Nhi người là hướng về anh mà đến, nhưng vừa nghĩ đến đối phương chỉ tên nói họ yêu cầu gặp Diệp Thanh
Linh, tim Thượng Quan Sở liền co thành một đoàn, cảm thấy sự việc xảy ra không đơn giản, buông điện thoại, nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Bọn cướp
yêu cầu chúng ta đến sơn trang Dương Danh gặp mặt."
"Chúng ta?" Diệp Thanh Linh biết Thượng Quan Sở đang lo lắng cái gì, kéo ra một nụ cười, nói: "Không sao, chúng ta đi!"
"Nhưng em đang có thai, đối phương có yêu cầu như vậy, chúng ta nhất
định sẽ gặp nguy hiểm, Thanh Linh vẫn nên đừng đi." Thượng Quan Sở không quá đồng ý mang Diệp Thanh Linh đi.
"Đối phương đã yêu cầu như vậy, anh đi một mình, nhất định sẽ không gặp
được Mễ Lam Nhi." Đừng nói cứu người, chỉ sợ đối phương cho rằng bọn họ
không giữ lời giết con tin thì phiền toái. Mễ Lam Nhi vì bọn họ lần lượt lâm vào nguy hiểm, cô không thể để Mễ Lam Nhi gặp chuyện không may.
Thượng Quan Sở nhìn vẻ mặt kiên định của Diệp Thanh Linh, không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Ngày mai chúng ta đi, anh đi sắp xếp trước một chút." Diệp Thanh Linh
đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường.
"Được." Thượng Quan Sở biết dụng ý của Diệp Thanh Linh, không nhiều lời nữa.
Buổi trưa, Tiền Nguyên một thân mỏi mệt trở lại nhà họ Diệp, ngồi ở
trong phòng khách, ánh mắt hoen đỏ, nhìn chằm chằm Thượng Quan Sở cùng
Diệp Thanh Linh không nói lời nào. Chỉ lấy ra một điếu thuốc, hút một
hơi lại một hơi.
Nhạc Nhạc thấy thế, liền tiến lên an ủi: "Tiền Nguyên đừng lo lắng, Mễ
Lam Nhi không có việc gì." Nhạc Nhạc vừa nói vừa dụi tắt điếu thuốc
trong tay Tiền Nguyên.
Tiền Nguyên lạnh lùng nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Không phải vợ anh, anh đương nhiên không lo."
Nhạc Nhạc giật mình, nhìn về phía Diệp Thanh Linh, biết Tiền Nguyên lời
này là nói cho Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở nghe, xấu hổ cười
nói: "Thanh Linh không lập tức đi đến sơn trang Dương Danh là có dự
tính."
"Tính cái gì?" Tiền Nguyên lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm Thượng Quan Sở hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ cần tôi không sao, Mễ Lam Nhi sẽ không có việc gì." Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
Diệp Thanh Linh biết Mễ Lam Nhi bị trói đả kích rất lớn đối với Tiền
Nguyên, cũng không so đo thái độ lạnh lùng cứng rắn của Tiền Nguyên lúc
này, nói: "Mục tiêu của bọn họ là chúng tôi, không phải Mễ Lam Nhi."
Tiền Nguyên ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở thật lâu, nói: "Ngày mai tôi cùng mọi người đi."
"Được." Diệp Thanh Linh một ngụm đáp ứng.
Thượng Quan Sở nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Diệp Thanh Linh, Mặt mày nhăn thành một đoàn, nói: "Thanh Linh, em đừng đi, hết thảy đều an
bài tốt lắm, chúng tôi nhất định có thể cứu Mễ Lam Nhi."
Nghe xong lời Thượng Quan Sở nói, Tiền Nguyên lạnh lùng trừng mắt liếc
nhìn Thượng Quan Sở một cái, hừ lạnh một tiếng nói: "Vợ anh cũng nguy
hiểm."
Diệp Thanh Linh quét mắt liếc Tiền Nguyên một cái, nói: "Yên tâm đi! Tôi không sao." Tuy rằng lần này đến sơn trang Dương Danh không biết kết
quả như thế nào, cô nhất định sẽ không để chính mình gặp chuyện không
may.
Tô Phi phái người đi thăm dò tình huống sơn trang Dương Danh, thì ra này sơn trang Dương Danh là nông trang nổi danh nhất trên núi Dương Danh
ngoại ô Thành phố A, kinh doanh là một đôi vợ chồng hơn năm mươi tuổi,
đều là nông dân địa phương chất phác, đều không có lui tới với thế lực
hắc đạo gì. Bọn cướp vì cái gì lựa chọn ở nơi này gặp Thượng Quan Sở
cùng Diệp Thanh Linh, là điều khiến mọi người nghĩ không ra nhất.
Tô Phi trước tiên sắp xếp người mai phục ở mỗi ngã đường trên núi Dương
Danh, chỉ cần nhìn thấy bọn cướp sẽ lập tức ra tay, nhưng một đêm trôi
qua, thuộc hạ lại không nhận được một chút tin tức. Về phần Mễ Lam Nhi
cùng bọn cướp có thật sự ở trong sơn trang Dương Danh hay không cũng
không thể biết được.