Không nghĩ tới, cô còn xinh đẹp gấp trăm lần so với trong video, cái gương mặt câu hồn kia, còn có bộ ngực cao ngất kia, làn da trong trắng lộ hồng, hơn nữa trông thật mềm mại, thực sự muốn cắn một cái, loại phụ nữ này mới nhìn thấy mà đã thấy thú vị, nếu thượng, nhất định vô cùng sảng khoái, đương nhiên những ý nghĩ này chỉ nghĩ trong lòng, người đàn ông vẫn biểu hiện hết sức lịch sự, mặc dù ánh mắt không có rời khỏi Mộ Hi, nhưng anh ta mỉm cười mê hoặc, đã che giấu sắc tâm của mình rất tốt.
"Cám ơn anh." Mộ Hi hào phóng nhận lấy di động và túi sách.
"Hai người đẹp đáng yêu như thế, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn." Người đàn ông vui tính trả lời, kỳ thật người này chính là Âu Dương Hàn, ở trên địa bàn phương Bắc của anh ta nổi danh là người đàn ông câu hồn. Bên này là phía nam, cho nên có rất ít người biết anh ta, hôm nay cố ý ăn mặc vô cùng nổi bật, cho nên Vân Tĩnh Sơ mới thất lễ như vậy, kỳ thật Mộ Hi cũng phát hiện người đàn ông tuấn mỹ này có thể so sánh với người đàn ông trong nhà cô.
Soái ca nói gì vậy, cám ơn vừa rồi anh đã ra tay nghĩa hiệp." Vẻ mặt Vân Tĩnh Sơ hưng phấn trả lời, hóa ra bị cướp cũng tốt, còn có thể biết được đẹp trai.
"Nha đầu thối, cái gì mà ra tay nghĩa hiệp, cậu cho là đại hiệp cổ đại sao!" Mộ Hi cười nói Tĩnh Sơ.
"Cô gái này vô cùng thú vị, không bằng chúng ta đi uống một ly cà phê thế nào, đúng lúc tôi cũng có chút khát." Âu Dương Hàn nho nhã lễ độ hỏi, kỳ thật, Mộ Hi không muốn đi, nhưng mà vừa rồi người ta ra tay cứu giúp, vốn nên chủ động mời mọc, nhưng mà người đàn ông này làm cho người ta cảm giác hết sức thần bí, cũng không thể đơn giản, ngay lúc Mộ Hi do dự.
"Đương nhiên được, đi thôi." Vân Tĩnh Sơ kéo Mộ Hi đi theo, vẻ mặt Mộ Hi không biết làm sao, Tĩnh Sơ ngốc cũng không biết người đàn ông này là người tốt hay là người xấu, thì đã đi cùng người ta, thật sự là nhìn thấy mỹ nam thì sán lại.
Mộ Hi biết rõ uống ly cà phê cũng không có gì, kể từ sau mấy lần gặp chuyện không may, Mộ Hi trở nên đặc biệt nhạy cảm, chỉ sợ gặp phải người xấu.
Chỉ chốc lát sau, liền biến thành Vân Tĩnh Sơ và người đàn ông kia vừa cười vừa đi tới phía trước, Mộ Hi không có nói gì, thật sự là nhân vật trọng sắc khinh bạn.
Đến quán cà phê, Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ ngồi một bên, Âu Dương Hàn cố ý ngồi ở đối diện Mộ Hi, thỉnh thoảng đôi mắt liếc phía Mộ Hi, mặc dù ánh mắt nhìn khá thân mật, nhưng mà vẫn cảm thấy ánh mắt không bình thường.
"Tĩnh Sơ, tôi có thể gọi cô như vậy chứ?" dien!dan!le!quy!don-Mèo Hoang
Âu Dương Hàn biểu hiện giống như rất có cảm tình với Vân Tĩnh Sơ, nói chuyện hết sức dịu dàng, còn con mắt câu hồn thỉnh thoảng phóng điện, Mộ Hi chỉ ở một bên cười ngây ngô, xem ra lần này mùa xuân của Tĩnh Sơ lại đến. Bốn năm trước, không biết tại sao Vân Tĩnh Sơ và em họ Khang Hân nói bye bye, buồn cười chính là Tĩnh Sơ không chút khó chịu, hoàn toàn không có đau lòng vì thất tình, còn giống như lấy được cảm giác sống lại, đúng là người với người không thể giống nhau.
"Đương nhiên có thể, tôi thích anh gọi tôi như vậy, cảm giác rất thân thiết."
Lời của Tĩnh Sơ khiến cho Mộ Hi nổi hết da gà, kỳ thật nhìn kỹ một chút, Vân Tĩnh Sơ lớn lên cũng rất xinh đẹp, chỉ là thiếu một loại hương vị đặc biệt, không giống như sức quyến rũ khai quật trên người Mộ Hi, giống như một quyển sách đẹp mắt, ý vị sâu xa (làm cho người ta phải suy nghĩ), không biết thư cuốn sách nói về cái gì? Muốn đuổi theo xem, thăm dò đến cùng.
Giờ phút này Âu Dương Hàn luôn luôn ngoan độc hoàn toàn bị vẻ ngoài mê người của Mộ Hi hấp dẫn, mục tiêu của anh ta là Mộ Hi, nhưng mà, anh ta không thể thu cô vào tay, bởi vì cô đã kết hôn, như vậy sẽ khiến cho cô hoài nghi, mà người phụ nữ ngốc này mới vừa dễ dàng lợi dụng, nhìn thấy người phụ nữ ngốc này còn có thể tiếp cận vui đùa một chú t!
"Hình như bạn bè của cô không thích nói chuyện, cô ấy tên là gì?" Âu Dương Hàn biểu hiện hết sức tự nhiên hỏi Vân Tĩnh Sơ.
"Có thể gọi cô ấy là Mộ Hi, là bạn tốt khuê phòng của tôi." Vân Tĩnh Sơ đưa tay giới thiệu Mộ Hi.
"Xin chào, rất hân hạnh được biết anh." Mộ Hi xuất phát từ sự lễ phép, hào phóng vươn tay bắt tay với Âu Dương Hàn.
"Tôi cũng vậy." Âu Dương Hàn nắm tay Mộ Hi, mỉm cười nhìn cô, lộ ra nụ cười mình cho là rất lợi hại, hy vọng có thể dẫn tới chú ý của Mộ Hi, bởi vì lúc nào cô cũng không tập trung, như vậy một đại soái ca ở trước mặt cô, làm sao cô có thể thờ ơ như vậy? Còn chưa có người phụ nữ nào có thể kháng cự sức quyến rũ câu hồn của anh ta.
Lúc nắm tay, rõ ràng Mộ Hi cảm giác được người đàn ông này phát sóng điện, cô vẫn giả trang như không có việc gì, kỳ thật người đàn ông này thật có sức quyến rũ kinh người, khó trách Tĩnh Sơ lại chìm nổi nhanh như vậy.
"Chúng tôi đều nói cho anh biết tên, quý danh của anh là gì?" Vân Tĩnh Sơ tò mò hỏi Âu Dương Hàn, vốn Mộ Hi đang uống cà phê cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Âu Dương Hàn, hành động này dẫn tới chú ý của Âu Dương Hàn, thì ra người phụ nữ này để ý như vậy.
"Tôi là Hàn Dương." Âu Dương Hàn bình tĩnh trả lời, Mộ Hi không có nhìn thấy cái gì không ổn, xem ra là mình quá lo lắng, ban đầu cô có hoài nghi người đàn ông này cố ý tiếp xúc bọn cô, nếu không vì sao trùng hợp như vậy? Anh ta kịp thời xuất hiện, bây giờ nhìn anh và Tĩnh Sơ nói chuyện ha hả, biết là mình hiểu lầm, quá nhạy cảm, cũng buông cảnh giác trong lòng xuống, cùng tán gẫu với bọn họ.
Mộ Hi nói chuyện lộ ra mỉm cười mê người, trong lòng Âu Dương Hàn thầm mắng, mẹ kiếp, Nam Cung Diệu có bà xã lợi hại như vậy, chỉ cười một tiếng như vậy, anh em đã đứng lên, nếu là được hôn hít hoặc sờ mó, chẳng phải là càng đã ghiền, lần này không đến vô ích, mỗi ngày anh ta đều xem đoạn video tình cảm mãnh liệt của Mộ Hi và Nam Cung Diệu, anh ta âm thầm thề nhất định phải cưỡi bà xã của Nam Cung Diệu, hôm nay vừa thấy quả nhiên sắc đẹp thay cơm.
Lúc này một người phụ vụ đi đến, khi đi qua Âu Dương Hàn, không biết tại sao lại bị vấp ngã, đổ hết cà phê lên bàn, còn bắn tung tóe lên người Mộ Hi, áo Mộ Hi ướt đẫm, trong nháy mắt quần áo dán vào da thịt, vóc người hoàn mỹ chắc chắn phơi bày, bên trong Mộ Hi mặc chiếc áo ngặc màu đen, khiến áo ngặc màu đen lộ ra, vô cùng gợi cảm.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Phục vụ liên tục xin lỗi Mộ Hi, Mộ Hi không có tức giận, bởi vì cô biết rõ những người này đều là người bình thường, căn bản không phải cố ý, thôi.
"Không có việc gì, đi xuống đi." Mộ Hi phát hiện quần áo của mình bị ướt, có chút lúng túng nhìn Vân Tĩnh Sơ.
"Cậu đừng nhìn mình, mình chỉ mặc có một bộ như vậy, cho cậu thìmình mặc cái gì, mới vừa rồi là cậu nhất định kéo mình chạy, nếu không còn có một bô để đổi." Vân Tĩnh Sơ nhận được tín hiệu cầu cứu của Mộ Hi, bất đắc dĩ trả lời cô.
"Trước mặc cái này đi, bên trong tôi còn có áo sơ mi." Âu Dương Hàn cởi áo khoác của mình xuống, đi qua khoác lên cho Mộ Hi.
"A, cám ơn, hôm nay thật sự cám ơn anh." Mộ Hi lễ phép cảm ơn.
"Cô mặc áo này về nhà là được, đến lúc đó cô có thể đưa cho Tĩnh Sơ, tôi sẽ tới nhà Tĩnh Sơ lấy." Âu Dương Hàn cố ý nói như vậy, một là nói cho Vân Tĩnh Sơ anh ta có cảm tình với cô, sẽ tới nhà cô. Hai là nói cho Mộ Hi rằng anh ta không có ý gì khác, chỉ là có cảm tình với Tĩnh Sơ. Làm cho Mộ Hi buông lỏng cảnh giác.
Sau khi Vân Tĩnh Sơ nghe được hai mắt sáng lên, vô cùng hưng phấn, đã lâu không có xx, mặc dù Vân Tĩnh Sơ và Mộ Hi là bạn tốt nhiều năm, nhưng các cô có chỗ khác nhau, chính là Vân Tĩnh Sơ đối với tình cảm nam nữ hết sức tùy tiện, không giống Mộ Hi, bề ngoài ngang tàng bạo ngược, nội tâm vô cùng bảo thủ, tình cảm từ đầu đến cuối thủy chung, hết sức chung tình.
"Vậy cám ơn anh, đến lúc đó tôi sẽ giao cho Tĩnh Sơ." Mộ Hi hiểu ý cười, bàn tay ở dưới nhẹ nhàng đâm Vân Tĩnh Sơ, ý là người đàn ông này muốn cùng cậu, cẩn thận a!
Mộ Hi nghĩ như vậy, khiến Tĩnh Sơ cẩn thận, nhưng mà Tĩnh Sơ không nghĩ như vậy đâu, tại sao phải cẩn thận, không phải là xx, cũng sẽ không mất miếng thịt! Cậu có ông xã đương nhiên không biết người khác khó khăn, thật sự là nữ no bụng không biết nữ đói rất khổ, thật là không có lòng đồng tình, thật sự là bạn bè vô ý! Truyện được đăng duy nhất tạidiendanlequydon.com
Sau khi ba người chia tay, Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ rời đi, Tĩnh Sơ quay đầu lại tạm biệt anh ta, Âu Dương Hàn mỉm cười đáp lại, kỳ thật ánh mắt của anh ta đều đang nhắm vào cái mông vểnh lên của Mộ Hi, vừa rồi vẫn ngồi như vậy, không có phát hiện vóc người nhỏ gầy sẽ có cái mông như vậy, mẹ kiếp, quả thực là cực phẩm, vừa lớn lại vểnh lên, đi trên đường còn hơi nảy lên, co dãn mười phần.
Cứ như vậy, ngày hôm sau Mộ Hi đưa áo khoác cho Vân Tĩnh Sơ.
"Chị em gái, cậu nói Hàn Dương sẽ tới hay không?" Mặt mũi Vân Tĩnh Sơ tràn đầy chờ đợi hỏi Mộ Hi, Mộ Hi không đành lòng khiến cô mất hứng.
"Người ta nói đến đương nhiên sẽ đến, hôm nay mới là ngày thứ hai mà cậu đã không thể chờ đợi được!" Mộ Hi ha ha cười hỏi Tĩnh Sơ.
"Mình nào có, người ta chỉ là hiếu kỳ thôi! Đúng rồi Hi, cậu thấy mình mua bộ đồ ngủ này như thế nào? Có gợi cảm không?" Vẻ mặt Vân Tĩnh Sơ hưng phấn hỏi Mộ Hi.
"Gợi cảm, chỉ là đến lúc đó chưa chắc dùng được!" Mộ Hi đáng tiếc nói, đồ ngủ tốt như vậy đàn ông có thích thật không?
"Nha đầu thối, vì sao chứ?" Vân Tĩnh Sơ khó hiểu.
"Lúc mình kết hôn, cậu cũng đưa mình đồ ngủ gợi cảm như vậy, còn Mộ Đồng cũng mua cho mình đồ ngủ rất tuyệt, nhưng đêm kết hôn đều bị Nam Cung Diệu kéo hỏng rồi, mình thấy đồ ngủ gợi cảm đều vô dụng, còn không bằng không mặc, tiết kiệm đồ ngủ."
"Ha ha ha... Không phải cậu rất lợi hại sao? Như thế nào lại bị ăn sạch sành sanh như vậy." Vân Tĩnh Sơ cười ha ha.
"Ăn sạch sành sanh cái gì, là người đàn ông kia vô cùng gấp, căn bản không thèm thưởng thức chúng ta mặc gì, mà là thích nhìn ta có gì." Mộ Hi bất đắc dĩ buông tay.
"Cũng phải, nếu không thì mình cũng sẽ thử xem, không mặc, trực tiếpgiải phóng cho áo ngủ." Vân Tĩnh Sơ cũng cười ha ha.
Không nghĩ tới sau khi Mộ Hi rời đi, Âu Dương Hàn đúng là đến đây, đàn em anh ta liên tục bí mật giám thị nhất cử nhất động ở đây, lúc nào cũng báo cáo cho anh ta.
"Cô thật đẹp." Âu Dương Hàn khiêu khích nói, bắt đầu hôn môi Tĩnh Sơ.
"Anh thật là đẹp trai." Vân Tĩnh Sơ đáp lại, nghênh đón nụ hộn nhiệt tình kia, người đàn ông này vừa thấy đã biết là cao thủ,kỹ thuật hôn là hạng nhất, hôn Vân Tĩnh Sơ toàn thân yếu mềm.
"Thân hình của em rất tuyệt." Âu Dương Hàn khen ngợi Vân Tĩnh Sơ.
"Thân hình của anh cũng rất tuyệt." Vân Tĩnh Sơ vuốt ve lồng ngực Âu Dương Hàn, cô hết sức mê luyến này cái thân thể của đàn ông, chưa bao giờ người đàn ông kia có vóc người tốt như vậy, rất gợi cảm.
"Ngoan ngoãn, không cần học nói theo anh." Âu Dương Hàn nâng cằm Vân Tĩnh Sơ lên, thâm tình nói, một đôi mắt phóng điện, kích thích Vân Tĩnh Sơ tới cực điểm, cũng chưa bao giờ gặp được loại đàn ông này, chỉ là một ánh mắt đã rất sảng khoái.
"Đáng ghét." Vân Tĩnh Sơ thẹn thùng, Âu Dương Hàn cởi quần áo của mình ra, lộ ra thứ vĩ đại của bản thân, bởi vì Vân Tĩnh Sơ cũng sớm lột sạch, cô nhìn thấy chỗ đó của Âu Dương Hàn, bị hù dọa che miệng lại, trừng mắt, xem phía dưới một chút, lại lấy ngón tay chỉ chỉ phía dưới, ý là rất kỳ lạ vì sao nó dài như thế?
"Như thế nào? Không thích?" Âu Dương Hàn ái muội hỏi.
"Làm sao nó lại dài vậy?." Vân Tĩnh Sơ nghiêm túc nói, đây là lần đầu tiên cô gặp thứ lớn như vậy.
"Ừ." Vân Tĩnh Sơ ừ một tiếng, Âu Dương Hàn rất hài lòng, kỳ thật người phụ nữ này thật cũng không xấu, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người rất tốt, đương nhiên không có cách nào so sánh với Mộ Hi.
Hai người bắt đầu chơi trò người lớn, lúc này Vân Tĩnh Sơ hoàn toàn không dám xem thường đàn ông, không nghĩ đến anh ta lại là cao thủ trên giường như vậy, bởi vì anh ta không để cho cô lên giường, mỗi một chỗ trong phòng đều là giường của anh ta.
Cuối cùng, Vân Tĩnh Sơ ngoan ngãn nằm ở trên người Âu Dương Hàn, hai tay ôm lấy anh ta, giống như đôi vợ chồng ân ái, Vân Tĩnh Sơ nằm mơ cũng sẽ không biết người đàn ông như vậy còn độc ác hơn tà ma, hôm nay chỉ là gặp dịp thì chơi, Âu Dương Hàn đang thả dây dài câu con cá lớn, Vân Tĩnh Sơ chỉ là một con mồi của Âu Dương Hàn, anh ta muốn là Mộ Hi, người phụ nữ của Nam Cung Diệu, anh ta muốn cho Nam Cung Diệu bị cắm sừng trước, sau đó từ từ chơi đùa chết anh.
"Hôm nay anh dẫn em đi chơi được không? Bạn của anh mở một hộp đêm, chúng ta đi chơi nhé." Âu Dương Hàn cười nói với Vân Tĩnh Sơ.
"Thật sao, được." Vân Tĩnh Sơ sảng khoái đáp ứng.
"Bạn của anh vừa mới khai trương, chúng ta đi qua ủng hộ một chút, náo nhiệt một chút." Âu Dương Hàn lại nói tiếp.
"Vậy, em sẽ gọi cho Mộ Hi, để cô ấy cũng đi." Âu Dương Hàn đã sớm điều tra, Mộ Hi là bạn bè tốt nhất của Vân Tĩnh Sơ, bọn họ liên lạc nhiều lần, cho nên có thể lợi dụng một chút.
Nghĩ đến mà ngực sảng khoái. Buổi tối, trong hộp đêm.
Mộ Hi gần như chưa từng tới hộp đêm thế này, trong lòng có chút là lạ, nhìn đèn nê ông lóe sáng, có loại cảm giác huyền ảo.
Mộ Hi cảm giác thấy Hàn Dương vụng trộm nhìn cô, nhưng mà vừa rồi không có phát hiện hắn anh ta nhìn cô, trong lòng vô cùng thấy lạ, vì vậy muốn trở về.
"Tĩnh Sơ, hai người vào đi, mình không đi, mình cũng không muốn làm bóng đèn của hai người!" Mộ Hi cố ý nói như vậy.
"Con nhóc này đã đến cửa rồi, cậu phải đi? Không được, nói cho cậu biết, cậu dám đi mình sẽ tuyệt giao với cậu, vì thế hãy nghĩ rồi làm!"
Vân Tĩnh Sơ không muốn để cho Mộ Hi đi, bởi vì cảm thấy ở đây sẽ chơi rất vui, Mộ Hi đối không có có cảm giác gì với nơi này, có lẽ bởi vì đã là mẹ của đứa trẻ! Không có sự xúc động của người trẻ tuổi.
"Này? Lại tthế, cậu đã dùng điều này uy hiết mình mười năm rồi, thật sự là kiếp trước mình thiếu nợ cậu! Được rồi, đi thôi." Mộ Hi đành chịu đáp ứng Vân Tĩnh Sơ.
Tiến vào hộp đêm, hai người đẹp cộng thêm một anh đẹp trai, trong nháy mắt dẫn tới chú ý, Mộ Hi không kém người đẹp, trên người tản ra một loại khí chất cao quý ưu nhã, hoàn toàn không thuộc nơi này, cô giống như người đến từ tinh cầu khác, ở đây đều không có quan hệ gì với cô. Mà Vân Tĩnh Sơ lại là rất khoa trương, khuyên tai cực lớn, áo bó sát người khêu gợi, vẻ mặt hưng phấn.
"Chị em gái, đi, đi khiêu vũ, Go, Go, Go." Vân Tĩnh Sơ bắt đầu đong đưa theo âm nhạc.
"Này? Cậu để cho đại soái ca đi với cậu là được? Mình thì miễn đi, đã rất nhiều năm không có nhảy!" Mộ Hi khoát khoát tay, cự tuyệt.
"Mấy người chơi đi, tôi đi gặp bạn bà một chút, chốc nữa đi qua tìm mấy người." Âu Dương Hàn thân sĩ rời đi, anh ta biết rõ Mộ Hi còn có chút kiêng kỵ anh ta, cho nên anh ta muốn lấy tiến làm lùi.
"Đi thôi, chúng ta đi nhảy nào."
Vân Tĩnh Sơ kéo Mộ Hi vào trong sàn nhảy, bắt đầu uốn lượn thân thể, Mộ Hi cũng uốn lượn theo tiết tấu âm nhạc, Âu Dương Hàn ở xa nhìn người phụ nữ trong sàn nhảy, gương mặt đẹp, vóc người tốt, khó trách Nam Cung Diệu xem như bảo bối trong lòng bàn tay, người phụ nữ như vậy cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ bị cô khuynh đảo, cam tâm thần phục dưới chân cô.
Âu Dương Hàn nhìn xuất thần, Vân Tĩnh Sơ cho rằng Âu Dương Hàn nhìn mình, trong lòng xinh đẹvô cùng đắc ý,quả thực cái người đàn ông ưu tú này chính là trên trời phái tới cứu vớt cô, biết rõ cô thích mỹ nam.
Mộ Hi đã lâu không có chơi đùa điên cuồng như vậy, hôm nay dứt khoát buông lỏng một chút, vì vậy, cô bắt đầu đung đưa tận tình theo âm nhạc, hai tay giơ lên, thân thể mềm mại như rắn linh hoạt, một số động tác khó làm, Mộ Hi lại nhảy nhẹ nhàng như thường.
"Anh, người phụ nữ kia là ai? Em vừa thấy đi cùng với anh." Ông chủ hộp đêm hỏi Âu Dương Hàn.
"Bạn bè." Âu Dương Hàn lạnh lùng trả lời, giờ phút này anh ta đã khôi phục sự lạnh lùng vốn có, vì mấy ngày nay đến gần Mộ Hi, mỗi ngày phải giả dạng là người đàn ông như ánh mặt trời, kỳ thật, tiếp xúc với cô cũng rất thoải mái, cái cảm giác này cũng rất kỳ lạ.
"Người phụ nữ kia không chỉ có khuôn mặt đẹp, mẹ kiếp, vóc người còn *** tốt như vậy, anh, nhìn thân thể mềm mại kia kìa, mẹ kiếp, cái này muốn chơi thế nào thì chơi thế đó." Ông chủ hộp đêm nhìn Mộ Hi háo sắc.
"Tôi cảnh cáo cậu, cách xa cô ấy ra, nếu không, đừng trách tôi không khách khí." Âu Dương Hàn âm ngoan nói.
"Thì ra là ngựa của đại ca, tiểu đệ hiểu, tiểu đệ hiểu, anh có lộc ăn." Ông chủ hộp đêm cười ha hả.
"Người phụ nữ này là người cậu không thể đụng vào, cô ta có hậu thuẫn, về sau cậu sẽ hiểu." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói, đứng dậy đi xuống phía dưới.
"Hậu thuẫn, hậu thuẫn gì? Làm cho sói đói âm ngoan cũng phải cẩn thận." Ông chủ hộp đêm không rõ lắm, lắc lắc đầu đi qua một bên.
Vân Tĩnh Sơ thấyÂu Dương Hàn trở lại, vì vậy, cô kéo Mộ Hi đi về qua chỗ ngồi nghỉ ngơi.
"Hàn Dương, em mệt quá." Vân Tĩnh Sơ làm nũng nói.
"Đến đây, nếm thử rượu do anh bảo quản, hết sức nguyên chất, 82 năm." Âu Dương Hàn rất lịch sự rót hai ly, một ly đưa cho Vân Tĩnh Sơ, một ly đưa cho Mộ Hi.
"Cám ơn." Mộ Hi rất lễ phép tiếp nhận ly rượu.Truyện được đăng duy nhất tạidiendanlequydon.com
Lúc này, điện thoại Mộ Hi vang lên, là Nam Cung Diệu gọi tới.
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại, ở đây quá ồn." Mộ Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ai gọi tới? Có phải con nuôi mình hay không?" Vân Tĩnh Sơ hỏi, cô cho là Nam Nam gọi tới, trước kia Nam Nam luôn gọi điện cho Mộ Hi, Vân Tĩnh Sơ cướp nghe, cho nên mới hỏi như vậy.
"Không phải là con nuôi của cậu, là điện thoại chồng mình." Mộ Hi nói xong đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe, vẻ mặt vừa rồi vô cùng yên tĩnh bỗng chốc trở nên hết sức quyến rũ, Âu Dương Hàn nhìn thấy khỏi ghen tị với Nam Cung Diệu, khi cô đối mặt với chồng thì phong tình vạn chủng, còn khi đối mặt với người đàn ông khác không phải chồng mình thì rất bảo thủ.
"Ông xã." Mộ Hi dịu dàng gọi, khiến cho Nam Cung Diệu càng thêm nhớ cô.