"Vậy, cô liền ngoan ngoãn làm chó cưng của tôi đi, ở đây chỉ có một giường lớn, đương nhiên là tôi ngủ, cô ngủ dưới đất, để tôi nhìn ban đêm." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói, sau đó chuẩn bị ngủ.
"Anh đại gia, bảo bà cô đây ngủ đưới đất, ngủ thì ngủ!" Nói Mộ Hi lấy một cái đệm ra trải lên mặt đất chuẩn bị ngủ, kỳ thật, cô là cố ý giả bộ ngủ, bởi vì cô muốn chờ sau khi Âu Dương Hàn ngủ nghĩ cách bỏ trốn.
Một giờ, hai giờ, ba giờ sau...
Mộ Hi ngẩng đầu lên ngó ngó trên giường, không có động tĩnh, ngụy quân tử ngủ thiếp đi, rón ra rón rén đi tới cửa, bên ngoài rất tối, đưa tay không thấy được năm ngón, tim Mộ Hi đập thình thịch, không biết là vì lạnh, hay có chút sợ hãi, toàn thân run cầm cập.
Dùng tay sờ khóa cửa chính, vẫn là hình dạng ban ngày, xem ra phải nghĩ cách biết mật mã mới được, ngẩng đầu nhìn lên trên, con bà nó, nhà ai làm cửa nhà mình như cửa này, ngay cả bên ngoài dạng gì cũng nhìn không ra, toàn bộ khép kín, vào cái cửa này, hết thảy bên ngoài đều nhìn không được.
Mộ Hi hết sức tuyệt vọng, tường rào ở đây rất cao, không có thang làm sao leo ra được chứ?
Lục lọi cả khu vườn tìm hy vọng, ban ngày đã đi tìm rất nhiều lần, nhưng vẫn hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích, cuối cùng kết quả giống như ban ngày, không có lỗ nào có thể leo ra!
Mộ Hi lại lục lọi trở về đến trong nhà, nằm trên mặt đất, trốn vào trong chăn lặng lẽ rơi lệ, nhớ ông xã, nhớ con trai, nhớ mẹ và em gái, cô rất tò mò vì sao quần áo trên người mình cũng không có, còn nhớ trước khi ngất xỉu, mình còn đeo túi sách, bây giờ ngoại trừ đồ lót là của mình, còn có một cái vòng tay con trai đưa cho cô năm ngoái, kỳ thật chính là dùng dây tơ hồng đan, bên trong còn có một trái tim hồng, bởi vì trái tim hồng đan ở bên trong, cho nên cụ thể là để gì làm, cô cũng không biết, có chiếc vòng này, khiến lòng cô rất ấm áp, đây chính là con trai tự tay đan.
Nước mắt ướt nửa cái gối, bọn họ nhất định rất sốt ruột, chẳng phải biết, không chỉ gối Mộ Hi ướt, Nam Cung Diệu nằm trên giường, ôm gối của Mộ Hi, rơi nước mắt, gối thấm thoát cũng ướt một mảng lớn, mẹ và em gái của Mộ Hi đều khóc đến chết đi sống lại, còn có tất cả người nhà và bạn bè bên cạnh, đều thương tiếc và đau buồn vì Mộ Hi ra đi.
Nam Cung Diệu nói với Nam Nam là đi công tác, kỳ thật, đợi đến ban đêm rất khuya, anh mới trở về nhà, anh lo con trai ngộ nhỡ lên mạng phát hiện tin tức, cho nên anh không thể để một mình cậu chịu đựng nỗi đau mất mẹ, thân là một người cha không xứng chức (không xứng đáng với chức vụ), lúc này, anh muốn ở cùng với cậu.
Ngày hôm sau. Hàn Băng Tâm die-n-dan-l-e—qu-y—do-n
Nam Cung Diệu dường như cả đêm không chợp mắt, nhắm mắt lại chính là Mộ Hi, cả đầu đều là hình dáng của Mộ Hi, bốn giờ anh đã thức dậy, vào máy tính của Mộ Hi, mở ra, có mật mã?
Đôi mắt Nam Cung Diệu khép lại, suy nghĩ một chút, nhập ngày sinh của Nam Nam, mật mã quả nhiên là ngày sinh của Nam Nam.
Mở văn bản ra, bên trong có một tài liệu, ký tên nhật ký:
Ngày ×× tháng ×× năm ××××
Phần đầu tiên viết chính là chuyện bốn năm trước:
Hôm nay, giống như bình thường đi làm, duy nhất không giống nhau chính là Tiểu Hi đã từ một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ, nhưng mà tất cả đều do tà ma kia ban tặng.
Hi hi... Suy nghĩ một chút không khỏi buồn cười, ngày đầu tiên đi làm liền cho rằng tổng giám đốc của mình là tên trộm, còn hùng hồn muốn trừng phạt cái ác phát huy cái thiện, kết quả vứt bỏ nụ hôn đầu của mình.
Kỹ thuật hôn của người đàn ông đáng ghét đó rất tuyệt , hừ! Còn không phải có nhiều phụ nữ, luyện ra!
Mỗi lần da thịt thân thiết cùng tà ma, cảm giác cũng không tệ lắm, con bà nó, Tiểu Hi hẳn không phải là yêu người đàn ông cường bạo mình chứ?
Hi hi... Chuẩn xác mà nói là, Tiểu Hi thiếu chút nữa cường bạo anh ta, che mặt, hết sức mất mặt, nhưng mà, tình thế bất đắc dĩ, lúc ấy, Tiểu Hi bị người bỏ thuốc, chỉ do vạn bất đắc dĩ.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Phần sau Nam Cung Diệu nhìn không được, ghi lại tất cả ngọt ngào và ngầm đấu đá của hai người.
Mở phần sau ra.
Ngày ×× tháng ×× năm ××××
Chuyện lo lắng vẫn xảy ra, bệnh tình của em gái phát tác, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, thật sợ hãi, thật sợ hãi, nếu như có thể, thà rằng người bị bệnh là mình.
Tiểu Hi nhận một cuộc gọi xa lạ, nói là có thể cứu em gái, Tiểu Hi nhất định phải thử xem, nhưng điều kiện là rời xa người đàn ông mình yêu - - Nam Cung Diệu.
Cắt - - Đàn ông mất có thể lại tìm, nhưng em gái không còn thì không tìm được, cho nên Tiểu Hi lựa chọn cứu em gái, bất đắc dĩ Tiểu Hi...
Ông trời thực sự trêu đùa với Tiểu Hi, em gái được cứu, nhưng mà, mình lại mang thai con của Nam Cung Diệu, lại là một tiểu tà ma, mẹ phản đối mình giữ lại đứa bé này, mình khóc cầu xin bà, mình quỳ xuống cầu xin bà... Truyện chỉ edit tại diendanlequydon
Đương nhiên, bào vệ cho con của chúng ta, rời khỏi Nam Cung Diệu từng phút từng giây đều nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh...
Có phải anh cũng nhớ mình không? Cõi lòng Tiểu Hi tan nát... Suy nghĩ một chút, anh có rất nhiều phụ nữ, mình tính là gì!
Nam Cung Diệu, anh nhớ kỹ, anh nợ tôi.
Không nghĩ tới, lúc con trai sắp sinh, anh đến đây, thật sự xuất hiện, người đàn ông mình ngày đêm nhớ tới - - Nam Cung Diệu.
Mình tưởng rằng ông trời thương xót mình, không nghĩ tới, anh đằng đằng sát khí xuất hiện, sau đó đằng đằng sát khí rời đi!
Nam Cung Diệu, anh có biết không, khoảnh khắc đó, tôi và đứa nhỏ hi vọng anh có thể ôm chúng tôi một cái cỡ nào, Tiểu Hi muốn nói cho anh biết: Anh muốn làm cha, có lẽ, anh cũng không hy vọng tôi sinh con cho anh, nhưng mà, không mượn anh xen vào, nó là của tôi, Mộ Hi, bởi vì mầm mống của anh, cho nên Tiểu Hi muốn giữ lại, để nó từ từ lớn lên.
Thời khắc đứa trẻ bước vào thế giới này, anh đính hôn, tà ma anh lại dám đính hôn, anh có biết hay không? Tôi vì anh sinh tiểu tà ma, tiểu tà ma, Tiểu Hi tuyệt vọng...
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Nam Cung Diệu cũng nhìn không được nữa, khóc rống lên, anh không có nhìn lầm cô, cô vẫn luôn lặng lẽ yêu anh, yêu sâu đậm như vậy, yêu đau khổ như vậy, yêu chân thành như vậy.
"Bà xã, bà xã..." Nam Cung Diệu kìm lòng không được khóc thành tiếng.
Một tiếng đồng hồ sau, Nam Cung Diệu rửa mặt, vào phòng Nam Nam, nhìn thấy con trai đã thức dậy, ngồi trước cửa sổ, không biết đang nhìn gì?
"Con trai, thức dậy rồi." Nam Cung Diệu không biết phải nói cho cậu biết như thế nào, không đành lòng tổn thương con trai, nhưng mà giấy không gói được lửa!
"Cha, dậy thật sớm nha." Nam Cung Diệu không nghe thấy thay đổi gì trong giọng nói của Nam Nam, xem ra vẫn chưa biết chuyện của Mộ Hi.
Chẳng phải biết, Nam Cung Diệu không biết là, Nam Nam có một thói quen, mỗi ngày sau khi rời giường chính là bỏ ra nửa giờ dùng máy tính, cụ thể làm gì? Cũng không ai biết.
"Con trai, uhm..." Nam Cung Diệu do dự, không mở miệng nổi.
"Cha, chúng ta xuống lầu đi." Nam Nam đứng dậy ra khỏi phòng, Nam Cung Diệu khó hiểu, vì sao cậu không đề cập tới Mộ Hi đi đâu? Vì sao không hỏi anh rõ ràng là nói đi công tác, vì sao lại ở nhà?
Nam Cung Diệu xuống lầu, phát hiện Nam Nam cúi đầu dùng bữa, không nói một lời, hết sức yên tĩnh.
Ba ngày sau, tất cả mọi người đã biết chuyện của Mộ Hi, người duy nhất khiến người ta không hiểu là, về chuyện của Mộ Hi, Nam Nam một câu cũng không hỏi, hơn nữa lúc Nam Cung Diệu muốn nói cho cậu biết, lúc nào cậu cũng kiếm cớ tránh đi, giống như đang trốn tránh cái gì?
Không có ai nhìn thấy Nam Nam khóc, cũng không có ai nhìn thấy Nam Nam cười nữa, quản gia Lý đau lòng chỉ lau nước mắt, ông đi vào phòng của Nam Cung Diệu.