"Thiếu gia, tiểu thiếu gia thông minh như vậy, tôi nghĩ cậu ấy nhất định đã biết, nhưng mà, đứa nhỏ này, thực khiến người ta đau lòng." Quản gia Lý lại rơi nước mắt, đối với vị phu nhân này, tất cả người hầu bọn họ đều rất thích, bởi vì Mộ Hi đối xử với người khác rất tốt, hòa nhã dễ gần.
"Nam Nam bên kia, ông lưu ý nhiều chút, nó cần chính là thời gian." Nam Cung Diệu đau khổ nói, kỳ thật, anh cũng cần thời gian, chuyện của Mộ Hi ai có thể tiếp nhận!
*****
Mộ Hi đã đợi ba ngày, Nam Cung Diệu vẫn chưa tới cứu cô, cô bắt đầu sợ hãi, tuyệt vọng, chẳng lẽ người đàn ông này đối phó với chồng cô, không được, cô nhất định phải ra ngoài, nhưng mà làm sao ra ngoài đây? Mấy ngày nay cô vẫn luôn tìm cơ hội ra ngoài, phí công, ở đây không có ai đến, mỗi ngày cô cũng chỉ thấy tên biến thái kia.
May mắn duy nhất chính là, tên biến thái kia không làm khó cô, mỗi ngày cho cô ăn ngon uống ngọt, mỗi ngày Mộ Hi đều ăn rất no, như vậy mới có sức chạy trốn, chỉ có sống thật khỏe, mới có thể gặp được người nhà.
Mỗi ngày cô đều viết rất nhiều thư cầu cứu, ném bên tường, nhưng vì sao không có ai phát hiện chứ?
Không có ai phát hiện, cô vẫn viết, có lẽ có một ngày sẽ có người phát hiện, sau đó có lòng tốt thông báo cho Nam Cung Diệu!
Ở đây không có điện thoại, cũng không có máy tính, nếu không có thể thông qua máy tính cầu cứu! Chỉ có một chiếc tivi, giờ phút này Mộ Hi nào có tâm tình xem ti vi, tất cả thời gian cô đều muốn chạy trốn!
Bởi vì buổi tối vẩn luôn ngủ trên mặt đất, eo mỏi lưng đau, Âu Dương Hàn kia ban ngày ra ngoài, buổi tối trở lại, buổi trưa có khi sẽ đưa chút đồ ăn gì về, rồi lại đi.
Mộ Hi nằm ở trên giường nghĩ còn có biện pháp nào, có thể liên lạc với người ở bên ngoài, nghĩ đến đầu cũng bắt đầu đau nhức vẫn không nghĩ ra biện pháp gì tốt! Cuối cùng mí mắt nặng trĩu, từ từ ngủ thiếp đi.
Âu Dương Hàn mang theo một bọc thức ăn trở về, thấy trong phòng lộn xộn không thể đứng được, lắc lắc đầu, người phụ nữ này quả thực là cao thủ phá hoại, bàn ghế trong phòng bày lộn xộn, trên mặt đất cái gì cũng có, hiện tại chỉ có phòng ngủ kia vẫn sạch sẽ, phòng của anh ta đã bị cô phá hư không còn hình dáng !
Đi vào phòng ngủ, yên tĩnh như vậy, thì ra cô đang ngủ, lẳng lặng nhìn cô.
Làn da trắng, miệng anh đào nhỏ, đỏ bừng, cái mũi xinh xắn, lông mi cong cong, chỉ là đang cau mày, ngủ giống như rất khổ sở.
"Cô còn muốn rời khỏi tôi sao? Cô có biết người thân của cô đã cho rằng cô đã mất không, hôm nay chính là ngày đưa tang cô." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.
Nhìn người phụ nữ trên giường, không khỏi đưa tay đi chạm đến.
Hôm nay cô mặc trên người áo sơ mi của anh ta, rất lớn, phía dưới mặc một quần xuân thu của anh ta, ống quần vén lên nhiều tầng, vừa rồi vào cửa phát hiện đồ lót của cô giặt sạch, chẳng lẽ ngay cả quần trong cô cũng mặc của anh ta sao?
"Mẹ kiếp, ông đây khi nào thì trở nên đàn bà như vậy, không thể mềm lòng, đây là người phụ nữ của tà ma, sau này sẽ là người phụ nữ của mình."
Âu Dương Hàn gầm nhẹ, nhưng khi nhìn người phụ nữ ngủ trên giường, làm sao anh ta có thể tàn nhẫn được? Người phụ nữ này thật sự là khắc tinh của đàn ông, hiện tại cuối cùng hiểu được vì sao Nam Cung Diệu tìm cô nhiều năm như vậy, biết rõ ràng con trai không phải của anh, tà ma kia vẫn cưới cô. Hàn Băng Tâm dien&dan&le&quy&don
"Đứng lên." Âu Dương Hàn đột nhiên rống to, ánh mắt lộ ra đen tối, anh ta bị trong thân thể một loại kích thích không hiểu hành hạ.
"Ai?" Mộ Hi bị gật mình tỉnh giấc, mở mắt ra vừa nhìn là anh ta, vẻ mặt hết sức thất vọng.
"Như thế nào? Không muốn thấy tôi?" Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.
"Đúng, cực kỳ không muốn thấy cô, có ai sẽ thích nhìn thấy người bắt cóc mình!" Mộ Hi bởi vì không trốn thoát được, cộng thêm mấy ngày nay nhớ nhà dường như muốn sụp đổ, trong lòng hết sức căm tức, đang buồn tìm không được người để phát tiết, tới thật đúng lúc, không bằng đối nghịch với anh ta.
"Thật không may, về sau mỗi một ngày cô đều phải đối mặt với tôi! Bởi vì từ giờ khắc này, cô chính là người phụ nữ của tôi, cả đời này cô đừng nghĩ gặp lại được Nam Cung Diệu." Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói, bởi vì Nam Cung Diệu đã làm nghi lễ đưa tang cho Mộ Hi, anh ta còn cố ý ghi lại, lưu làm kỷ niệm.
"Tôi tình nguyện chết, cũng tuyệt đối không làm người phụ nữ của anh." Mộ Hi kiên định trả lời anh ta.
"Cô sẽ đồng ý, mà Nam Cung Diệu mất đi cô, hắn cũng sẽ tìm người phụ nữ khác, tôi là đà ông, cho nên rất hiểu rõ đàn ông." Âu Dương Hàn nói.
"Hừ! Anh không xứng so với anh ấy, anh ấy rất lạnh lùng, nhưng với tôi, người ngoài các người không hiểu, coi như anh ấy vì không chịu nổi cô đơn đi tìm phụ nữ, tôi cũng vậy làm vợ của anh ấy, cả đời này." Mộ Hi nghiêm túc đáp.
"Cho dù hắn tốt như vậy, đáng để cô trả giá vì hắn như vậy?" Âu Dương Hàn hỏi ngược lại.
"Đúng, anh ấy chính là tốt như vậy, nhưng mà, rốt cuộc vì sao anh không thả tôi?" Mộ Hi nói đến Nam Cung Diệu liền bắt đầu nhớ anh, cho nên giọng nói cũng thay đổi, thật muốn chạy nhanh về nhà!
"Ở đây về sau chính là nhà của cô, nhớ kỹ." Âu Dương Hàn nói.
"Nhà của tôi chỉ có một, chính là nhà họ Nam Cung."
"Ai bảo cô ngủ giường của tôi?" Âu Dương Hàn nói.
"Giường của cô? Không muốn để tôi ngủ, liền thả tôi đi, tôi cũng không muốn ngủ đâu?" Mộ Hi tức giận trả lời. Truyện chỉ được edit tại diendanlequydon.com
"Được lắm, bắt đầu từ hôm nay cô ngủ trên giường." Âu Dương Hàn trả lời.
"Cám ơn, xin hỏi, anh ngủ thế nào?" Mộ Hi hay là muốn hỏi rõ.
"Tôi ngủ giường." Âu Dương Hàn nhàn nhạt trả lời.
."Ở đây còn có giường sao?" Mộ Hi hỏi ngược lại.
"Tôi và cô ngủ một giường." Âu Dương Hàn vẫn nhàn nhạt trả lời.
"Tôi nói anh có bị bệnh không? Xem ra anh không phải rất nghèo, vì sao không mua một giường nữa?" Mộ Hi cũng không thể ngủ cùng anh ta trên một giường lớn.
"Cô dự định ở lâu hả?" Âu Dương Hàn hỏi.
"Con bà nó, ở lâu cái đầu, tôi hận hiện tại không thể về nhà ngay, anh thả tôi sao?" Mộ Hi thở phì phì nói.
"Có đôi khi tôi thực hoài nghi Nam Cung Diệu rốt cuộc thích cô chỗ nào?" Mộ Hi biết rõ anh ta là có ý gì.
"Anh ấy chỗ nào thích, kể cả tôi mắng chửi người." Mộ Hi nói đến Nam Cung Diệu trong lòng có một chút ấm áp, nhưng mà, nghĩ lại, vì sao anh còn chưa đến cứu cô, không phải anh bản lĩnh rất lớn so, chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện?
Mộ Hi đau lòng đi ra bên ngoài, ngồi trên bậc thang, nhìn bầu trời bên ngoài, thì ra không có tự do đau khổ như vậy! Trong tay vẫn luôn vuốt vòng tay trong tay trái kia, cảm giác sẽ gần con trai chút.
Âu Dương Hàn nhìn bóng lưng của Mộ Hi lòng chua xót một trận, người phụ nữ này tóc tai bù xù ra ngoài, một thân quần áo dài rộng, vẫn đi chân không, kể từ khi đến đây, vẫn không thấy cô mang giày, có phải nên mua cho cô một ít quần áo không?
Âu Dương Hàn lại suy nghĩ: Không được, tại sao phải đối tốt với cô như vậy? Nhìn cô mỗi ngày mặc quần áo của mình đi tới đi lui ở trước mặt anh ta, cảm giác trong lòng rất tốt, không mua cho cô, khi nào thì Âu thiếu anh mua đồ cho phụ nữ!
"Đồ tôi để lại, cô thích ăn không!" Âu Dương Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Mộ Hi chân không chạy tới, cô một là: Muốn nhìn một chút bên ngoài là dạng gì, vì sao cô ném thư cầu cứu không có ai trả lời? Hai là: Nếu như có thể nhìn thấy Âu Dương Hàn nhập mật mã mở khóa đương nhiên là tốt hơn!
"Tôi tiễn anh." Mộ Hi lộ ra nụ cười hiếm thấy, chẳng phải biết, chính là một chút thời gian này Âu Dương Hàn đã nhập mật mã xong, cửa sắt mở ra một khe hở nhỏ.
Mộ Hi chân không, rướn cổ lên nhìn ra phía ngoài, toàn bộ tinh lực của cô tập trung ra bên ngoài, nếu bên ngoài không có người của Âu Dương Hàn, Mộ Hi quyết định bỏ chạy thục mạng.
Âu Dương Hàn tựa ở bên cạnh, nhàn nhã nhìn Mộ Hi, trang phục này còn muốn chạy, nhưng mà ánh mắt chờ đợi kia, cùng miệng nhỏ khẽ nhếch kia, hết sức mê người, đến đây lâu như vậy, vẫn chưa nếm thử mùi của cô, nghĩ tới liền đến gần Mộ Hi.
Mộ Hi cảm giác được một nguồn nhiệt dựa vào, vừa nhìn là nam biến thái, vừa muốn phản kháng, vừa nghĩ, không bằng dùng mỹ nhân kế, chỉ cần có thể chạy trốn, hy sinh một chút, Mộ Hi bị động bị Âu Dương Hàn hôn, đôi mắt bắt đầu liếc về phía chỗ vừa rồi nhập mật mã, xem có ghi lại hay không, con bà nó, nếu như là con trai có thể làm được, chính mình thật sự là hảo ngốc, trên mặt cũng không ghi lại gì, ngoài cửa chỉ thấy một lối đi rộng rãi, bên cạnh như thấ nào nhìn không thấy!
Âu Dương Hàn chưa chạm vào cái gì, khẽ chạm phía dưới, làn da của người phụ nữ này hết sức trơn, cái miệng nhỏ nhắn, mùi vị không tệ, nhất là viên thịt phía trước rất co dãn, một chút cũng không giống phụ nữ đã sinh con, bên trong không có mặc đồ lót gì gì, bộ ngực còn hết sức thẳng. Truyện chỉ được edit tại diendanlequydon.com
"Cút - -" Mộ Hi bởi vì thất vọng, tức giận đánh một cái vào bàn tay bẩn thỉu vừa rồi xâm phạm mình.
Không nghĩ tới, Âu Dương Hàn một tay ôm lấy Mộ Hi, đặt cô lên bàn bida bên cạnh, bàn tay vung mạnh, sơ mi rộng thùng thình của Mộ Hi không thấy nữa, trên người trần trụi, ngồi trước mặt Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn đứng ở vị trí giữa hai chân cô, Mộ Hi bị ép mở rộng hai chân.
Âu Dương Hàn bắt đầu hai tay xoa nắn viên thịt của Mộ Hi, rất trắng rất lớn, siêu gợi cảm.
"Thả tôi ra, con bà nó, anh nghe được không?" Mộ Hi dùng sức đánh Âu Dương Hàn, mặc kệ hậu quả, vì vậy, đưa tay bắt được một trái bóng đập vào ót Âu Dương Hàn.
"A - -" Âu Dương Hàn che đầu thét chói tai, không nghĩ tới cô dám cầm đồ đánh anh ta.
"A - -" Lại là tiếng thét chói tai của Mộ Hi, từ trên bàn bida lăn xuống đất, một tóc dài đen tuyền che mặt, nhìn không được nét mặt của cô, Âu Dương Hàn biết mình ra tay nặng, nhìn thấy làn da trắng còn có mái tóc đen sẫm kia, anh ta bắt đầu hối hận sự xúc động của mình.
"Coi như anh đoạt được cơ thể của tôi, cũng đừng mơ tưởng được trái tim tôi, tôi hận anh." Mộ Hi đứng dậy, cầm lấy áo sơ mi vừa rồi bị vứt qua một bên, mặc lên lần nữa.