"Cô rửa miệng sạch chút, nếu không tôi sẽ không khách khí." Mộ Hi vừa nói xong, Nam Cung Diệu tiến đến, nhìn thấy Khang Hân ngồi dưới đất, trên mặt còn có dấu tay, còn có nước mắt, mà Mộ Hi đứng cách không xa, nổi giận đùng đùng.
"Sao cô có thể đối với tôi như vậy? Tôi là có ý tốt để đến thăm cô, vậy mà cô đánh người." Giọng điệu Khang Hân thay đổi trong nháy mắt.
"Cô nên biết vì sao tôi đánh cô?" Mộ Hi nói.
"Làm sao tôi biết? Biết cô sinh con, cho nên tới thăm một chút, ai ngờ, cô không muốn gặp tôi, tôi có thể đi, vì sao phải đối với tôi như vậy? Là cô đoạt vị hôn phu của tôi, không phải tôi!"
Khang Hân uất ức nói, lúc này, điềm đạm đáng yêu để người ta nhìn.
"Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô."
Mộ Hi lạnh lùng nói, người phụ nữ này nhìn thấy ông xã đến, liền cố ý giả vờ đáng thương, chiêu trò nhỏ này, vậy mà cô ta cũng dùng!
"Đứng lên rồi nói." Nam Cung Diệu đi về phía trước, đỡ Khang Hân dậy.
Mộ Hi thầm nghĩ: Ông xã không phải sẽ thực bị cô ta lừa đi?
"Anh Diệu, a, Diệu tổng." Khang Hân tỏ ra rất biết điều, còn hết sức đáng thương.
Nam Cung Diệu nhìn Khang Hân một chút, lại nhìn Mộ Hi, anh biết Mộ Hi là ai, cô không phải người không có việc gì tìm việc, nhưng mà, cha từng nhắc anh, kết hôn không cần đối với bà xã quá tốt, bởi vì nhà họ Nam Cung bị lời tiên đoán nguyền rủa, phàm là vợ chồng tình cảm tốt cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho nên Nam Cung Vân đã từng ngầm bảo con trai vô số lần đối xử với Mộ Hi tàn nhẫn một chút.
Đây cũng là không còn cách nào, ai muốn đối xử tàn nhẫn với người phụ nữ mình yêu như vậy, nhưng vì tránh đi lời tiên đoán chết tiệt, Nam Cung Diệu quyết định lợi dụng cơ hội lần này chọc giận Mộ Hi, đây tính là vợ chồng bất hòa đi!
Khang Hân âm thầm vui mừng, nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu liền hiểu khổ nhục kế có tác dụng.
Quả nhiên, đối với đàn ông, nước mắt cực kỳ có lực sát thương, Nam Cung Diệu thấy cô ta mặt đầy nước mắt, hình như mềm lòng rồi?
"Ông xã, bảo cô ta đi, em không muốn thấy cô ta!" Mộ Hi thất vọng nói, bởi vì ánh mắt của Nam Cung Diệu cô cũng nhìn thấy, đàn ông thật đúng là dùng nửa người dưới suy nghĩ!
"Bà xã, đừng làm rộn, cô ta dù sao cũng là có ý tốt tới thăm em, tại sao emcó thể đánh người?" Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi.
"Anh đang trách em đánh cô ta, vì sao anh không hỏi xem vì sao em đánh cô ta?" Mộ Hi đau lòng hỏi.
"Thực xin lỗi, đều do tôi, tôi không nên tới, khiến Mộ Hi hiểu lầm tôi còn nhớ mãi không quên với anh, bây giờ tôi liền đi." Khang Hân đau lòng chạy đi.
Nam Cung Diệu mặc dù không đuổi theo, nhưng mà, gương mặt đó đúng là rất khó coi.
"Đó đều là chuyện quá khứ, vì sao em còn cắn không tha, hơn nữa, các em là quan hệ như thế nào, chẳng lẽ em không rõ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Không cần anh nhắc nhở em, em rõ hơn ai khác." Mộ Hi tức giận nghiêng đầu đi, Nam Cung Diệu hết sức bất đắc dĩ, có lẽ là làm hư cô rồi!
Mộ Hi càng nghĩ càng không thể tiếp nhận, vừa rồi Khang Hân thật quá đáng, vậy mà ở trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, giở thủ đoạn sau lưng, nếu như không phải do cùng cha, Mộ Hi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô ta như vậy.
Kỳ thật, đừng nhìn Mộ Hi cự tuyệt Khang Dực, chủ yếu là cô hận ông nhiều năm như vậy ông cũng không tới tìm các cô, coi như là không thể nhận nhau, nhìn một chút cũng có thể đi, hiện tại cô cũng lập gia đình rồi, đột nhiên xuất hiện một người cha, cô không thể đối mặt với ông, cảm giác này chính xác mà nói không phải là hận, là không biết làm sao.
Một tháng sau, Mộ Hi cùng Nam Cung Diệu bởi vì chuyện Khang Hân, mặc dù không có lại cãi lộn, nhưng mà, trong lòng Mộ Hi rất khó chịu, ông xã vậy mà hoài nghi cô cố ý bắt nạt Khang Hân, cô là loại người như vậy sao!
Nam Cung Diệu cũng cảm giác được trong lòng Mộ Hi không muốn để ý đến anh, không biết làm sao, lần này rõ ràng chính là lỗi của cô, người phụ nữnày lại còn cố ý đối nghịch với anh.
Kỳ thật, Nam Cung Diệu không để ý tới nguyên nhân thực sự của Mộ Hi là vì, trong tổ tiên nhà họ Nam Cung có người bởi vì lừa gạt tình yêu của nữ phù thủy, nên bị nguyền rủa đời này qua đời khác, phàm là người yêu nhau chỉ cần kết hôn sẽ khắc chết vợ, làkhiến đàn ông cô độc cả đời.
Nhưng mà, có điều kiện trước tiên chính là phụ nữ sau khi sinh con mới có thể chết, Nam Cung Diệu lo lắng lời tiên đoán, lo lắng Mộ Hi, Nam Nam là ngoại lệ, bởi vì chưa kết hôn mới sinh ra, nhưng là con gái này lại khác nhau!
Mộ Hi vừa mới sinh con xong, đúng là thời khắc nguy hiểm kia! Nam Cung Diệu không muốn tin những thứ này, nhưng mỗi đời đều có người bởi vì lời tiên đoán mà vợ con ly tán, anh chính là từ nhỏ không có mẹ, lúc mẹ mất, dì nhỏ nói cũng là thời điểm anh sinh ra.
Nam Cung Diệu thường mơ Mộ Hi gặp chuyện không may, cho nên, ban ngày anh cũng không dám đối tốt với Mộ Hi, hy vọng tàn nhẫn của anh, có thể bảo vệ bà xã không bị lời tiên đoán nguyền rủa, nghĩ tới đây vừa rồi dễ dàng lợi dụng Khang Hân, mặc dù Khang Hân là em gái cùng cha khác mẹ với Mộ Hi, anh biết người này tâm thuật bất chính (1), không có đơn thuần như Mộ Hi, mặc dù có được bề ngoài xinh đẹp, nhưng nội tâm không có được đẹp!
(1): ý nói trong lòng có ý nghĩ đen tối, không tốt
Con gái Mộ Hi tên là: Nam Cung Nhã Lâm, ý là: Phóng khoáng tao nhã, đây là Nam Cung Diệu chọn cho bé.
Lâm Lâm vẫn chưa có điều dưỡng chăm sóc chuyên nghiệp, Mộ Hi trừ ăn cơm chính là đi ngủ, dường như cô không có chuyện gì, hôm nay, Mộ Hi cho con ăn no, liền ra ngoài.
Mộ Hi đi trên đường, hôm qua một trận mưa lớn rửa sạch thành phố này, không khí dường như tươi mát hơn, ngay cả một chút gió tình cờ thổi qua cũng mang theo mùi bùn đất nhàn nhạt, khiến người ta không tự giác hít sâu hai cái.
Trên đường phố rộng lớn, cảnh tượng đám người ăn mặc đủ màu vội vã, có chờ xe, có lái xe, nhưng mà, bọn họ đều có chung một mục đích, chính là về nhà, giờ phút này, Mộ Hi lại không muốn về nhà, không muốn đối mặt với gương mặt poker kia!
Đi tới, phía trước có một quán bar, ngang tàng tráng lệ, có thể thấy được này quán bar cực kỳ rộng lớn, rất lớn, Mộ Hi ngẩng đầu lên, đi vào. Hàn Băng Tâm dien’dan,le.quy:don
Mình còn trẻ, vì sao không thể vào chỗ người trẻ tuổi thích này chứ? Tự mình an ủi tìm chỗ ngồi xuống.
Âm nhạc trang nhã bập bềnh dưới đèn flash ngũ quang thập sắc (2), nơi này hết sức mộng ảo, cảm giác giống như ngăn cách với thế giới, sau khi đi vào, tất cả phiền não cũng không có, người ta không khỏi đong đưa theo nhạc, chỉ chốc lát sau, Mộ Hi liền bị không khí nơi này cuốn hút, có loại cảm giác mê say.
(2): thường dùng để chỉ tính chất rực rỡ hoặc nhiều sắc màu
Ở đây có người gì, Mộ Hi hiểu, nhưng mà, giờ phút này cô chính là muốn phản nghịch một hồi, con cái gì, ông xã, cái gì goodbye. Cô muốn làm chính mình.
"Cô bé, một mình sao? Cô đơn sao?"
Một người đàn ông khẽ vươn tay ra, gõ quầy bar, háo sắc nhìn Mộ Hi, vóc người con nhóc này không tệ, là loại mình thích , nhất định chơi rất sướng.
Mộ Hi từ từ ngẩng đầu lên, nhếch môi cười, ánh mắt quét qua khuôn mặt người đàn ông, trong mắt chợt lóe lên một vẻ chán ghét.
"Chị mặc dù cô đơn, nhưng vẫn chưa tới tình trạng đói bụng ăn quàng."
"Cô - - "
Người đàn ông hổn hển, tốt xấu gì mình cũng là phú nhị đại (con ông cháu cha), con nhóc này thật sự là đui mù, chẳng phải biết, phú nhị đại cái gì, đối với Mộ Hi mà nói đều là đồ bỏ đi, ỷ vào mình có tiền chơi phụ nữ Mộ Hi khinh bỉ, cô càng không phải là người yêu tiền, địa vị của Nam Cung Diệu lợi hại hơn phú nhị đại nhiều.
Đối với tài sản của Nam Cung Diệu, cho tới bây giờ Mộ Hi không có hứng thú, cô muốn chính là tim anh, không phải tiền của anh.
Nhưng mà, người đàn ông này vậy mà không tin cô, hoài nghi cô không có việc tìm việc, còn dám nói cô lòng dạ hẹp hòi, tên đáng giận.
"Cô gái này, thật sự là cho cô mặt mũi cô không muốn, bổn thiếu gia nhìn tới cô là phúc của cô, cô còn không biết tốt xấu!" Người đàn ông tức giận nói.
"Biến, bà cô coi như là không biết xấu hổ, cũng sẽ không cần anh." Mộ Hi chửi bới.
Người đàn ông vừa nhìn, thì ra là người đàn bà chanh chua, quay đầu rời đi.
"Coi như tôi xui xẻo, đụng phải một Mẫu Dạ Xoa!"
Mộ Hi nhắm hai mắt lại tự do thưởng thức âm nhạc, trong miệng ngân nga theo nhạc.
"Mỹ nữ bốn phía bao vây anh nhiều như vậy, nhưng lại làm như chỉ thấy mỗi tôi.
Sau khi ân ái liền không tới tìm tôi, lúc nào cũng nói anh bận việc không rảnh đến.
Weibo của anh có rất nhiều cô em, hóa ra tôi cũng chỉ là một trong số đó!
Vô cùng khổ sở hỏi anh vì sao? Chẳng lẽ sự si tình của tôi vẫn chưa đủ nóng.
Chịu hết nổi, thật là chịu hết nổi rồi!
Tôi nhớ anh, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh đến trời cũng đen kịt..."
Lúc Mộ Hi nhắm mắt lại hát.
"Anh, con nhóc kia, ở trong quán bar của em, giống như tâm tình rất không tốt." Một người đàn ông gọi điện thoại, không biết đối phương là ai? Cũng không biết đối phương nói gì đó liền cúp máy rồi.
Không quá bao lâu, Âu Dương Hàn tiến vào, quan sát trái phải, sau đó trở về ngồi xuống bên cạnh Mộ Hi.
"Không vui?" Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói.
"Là anh!" Mộ Hi tỏ ra hết sức xui xẻo, hết sức không muốn nhìn thấy anh ta.
"Không muốn nhìn thấy tôi như vậy?" Âu Dương Hàn nói.
"Biết rõ còn cố hỏi!" Mộ Hi khinh thường trả lời, người đàn ông đáng ghét này quả thực chính là cơn ác mộng của cô!
"Làm sao vậy? Anh ta lại bắt nạt cô?" Âu Dương Hàn lại hỏi.
"Tin đồn!" Mộ Hi hết sức không muốn để ý đến anh ta, nhưng người này lại là người đàn ông của bạn tốt nhất của mình, còn là tên lừa đảo tình yêu!
"Tôi là lo lắng cho cô." Âu Dương Hàn nhìn ly rượu trong tay nói, mình nhất định là điên rồi, vậy mà quan tâm người phụ nữ của kẻ thù.
"Cám ơn, tôi rất tốt, nếu như không có anh, tôi sẽ tốt hơn." Mộ Hi nghiêm túc trả lời.
"Vì sao cô không nhìn thấy lòng của tôi?" Âu Dương Hàn còn nói, từ đầu tới cuối Mộ Hi cũng không có liếc anh ta một cái, kỳ thật, giờ phút này Âu Dương Hàn không giống người xấu, rất giống một người đàn ông yếu ớt thất tình.
"Tôi chỉ sẽ nhìn đến người tôi thích, mà anh? Không phải." Mộ Hi hết sức kiên quyết trả lời.
Lời nói của Mộ Hi làm tổn thương Âu Dương Hàn, anh ta cười lạnh lùng, ánh mắt đen tối cô đơn.
Âu Dương Hàn từ từ xoay người, đối mặt với Mộ Hi, một tay mạnh mẽ túm Mộ Hi đến trước ngực mình, một tay hung hăng nắm cằm của cô.
"Vậy cô liền nhìn tôi thật tốt, mẹ kiếp, nhớ kỹ cho ông!" Âu Dương Hàn trở nên hết sức đáng sợ, nhất là ánh mắt của anh ta giờ phút này hết sức hung tàn, Mộ Hi không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy ở nơi công cộng, lập tức liền có chút sợ choáng váng.
Cô ngơ ngác nhìn Âu Dương Hàn, người đàn ông này thật đúng là yêu nghiệt, ngũ quan xinh đẹp, đẹp như phụ nữ, chỉ là ánh mắt của anh ta tràn đầy sát khí, anh ta sẽ không nhất thời tức giận giết cô chứ?
"Như thế nào? Cô còn có thể sợ?" Âu Dương Hàn lạnh lùng hỏi.
"Đúng, tôi hết sức sợ hãi, bởi vì anh." Mộ Hi thành thật trả lời.
"Tà ma kia? Cô không sợ anh ta? Nhưng anh ta là đại ma đầu giết người không chớp mắt." Âu Dương Hàn nói thật, bởi vì tà ma đúng là sẽ giết người, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn.
"Tôi biết, nhưng mà, tôi yêu anh ấy." Mộ Hi cũng ăn ngay nói thật.
Nghe thấy Mộ Hi nói yêu Nam Cung Diệu, Âu Dương Hàn dùng sức bóp tay Mộ Hi lại.
Anh ta cắn răng, một tay cưỡng chế Mộ Hi đặt trước ngực mình, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương lâu ngày không gặp một chút. Hàn Băng Tâm dien{dan{le{quy{don
"Mùi hương của cô, cả đời tôicũng không quên được." Âu Dương Hàn tiến miệng đến bên tai Mộ Hi nói, Mộ Hi ra sức giãy giụa, cô cảm thấy hết sức chán ghét, muốn né ra, không nghĩ tới càng giãy dụa anh ta càng nắm chặt, vẻ mặt Mộ Hi rất đau đớn, trong lòng sốt ruột, Mộ Hi quật cường mỗi lần sốt ruột sẽ không sợ trời không sợ đất.
"Tôi xem anh không chỉ là biến thái, còn thiếu tình thương của mẹ!" Mộ Hi nhỏ giọng nói.
Âu Dương Hàn nghe được lời Mộ Hi nói, ngẩng đầu lên, dùng sức bắt lấy tóc Mộ Hi, hung hăng hôn lên môi cô.
"Uhm, uhm,, uhm..." Mộ Hi cắn răng, đóng chặt đôi môi, cự tuyệt anh ta xâm nhập.
Mộ Hi một bên còn cầm lấy ly rượu đỏ của Âu Dương Hàn mạnh mẽ hất lên mặt anh ta.
Âu Dương Hàn thuận thế buông cô ra, Mộ Hi lập tức rời khỏi lòng ma quỷ này, đứng cách một mét, tức giận mở to mắt.
"Anh khốn kiếp, anh còn như vậy, tôi liền báo án."
Đôi mắt trong suốt như hồ nước của cô, cùng với lông mi thật dài chớp chớp, mang tức giận và sợ hãi. Âu Dương Hàn mê mẩn nhìn cô.
"Cô muốn cho ông xã cô biết quan hệ của chúng ta, liền báo đi, tôi không sao cả!" Âu Dương Hàn hết sức vô lại nói.
"Hèn hạ vô sỉ, lưu manh." Mộ Hi quay đầu rời khỏi, cô đi vô cùng nhanh, chủ yếu là lo lắng Âu Dương Hàn theo kịp, ai ngờ vừa mới đi ra liền đụng phải một bức tường người.
"Đi đường không có mắt sao?" Mộ Hi nổi giận đùng đùng nói.
"Những lời này nên là anh hỏi em!" Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời, rốt cuộc cũng tìm được cô, nghe quản gia Lý nói Mộ Hi ra ngoài đi dạo một chút, bởi vì cái gì côcũng không có mang, kể cả điện thoại di động cùng túi sách, kết quả Nam Cung Diệu tìm hơn một giờ!
Ai ngờ khắp người cô toàn mùi rượu từ trong quán bar đi ra, còn cố tình gây sự như vậy, Nam Cung Diệu tức giận xoay người đi về phía trước.
"Này? Anh có ý gì?" Mộ Hi nhìn thấy anh không có ý giải thích, hai người không nóng không lạnh nhiều ngày như vậy, tính cái gì đây! Ít nhất lời nói một câu!
"Theo anh về nhà." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Thật sự là xui xẻo, một đám lạnh như băng, em hoài nghi đàn ông không phải đều là đến từ thế giới băng đi!" Mộ Hi oán trách, vừa rồi Âu Dương Hàn kia mặc dù mình hết sức ghét anh ta, nhưng mà lạnh chết người của anh ta cùng ông xã của mình thật đúng là chẳng phân biệt được cao thấp!
Nam Cung Diệu nghe được lời Mộ Hi nói, lập tức đứng lại.
"Cái gì gọi là nguyên một đám? Còn có ai?" Nam Cung Diệu trừng mắt nhìn Mộ Hi, đáng chết, chẳng lẽ vừa rồi cô còn uống rượu cùng đàn ông?
"Còn có thể là ai, chính là đàn ông trong quán bar!" Mộ Hi bình tĩnh trả lời.
"Nhớ kỹ, về sau không cho phép mình tới nơi này uống rượu." Giọng nói của Nam Cung Diệu trong nháy mắt trở nên hết sức lo lắng dường như, chỉ là gương mặt poker kia vẫn đen!
"Người đàn ông ích kỷ, dựa vào cái gì đàn ông các anh có thể tùy tiện chơi, phụ nữ chúng em kết hôn nhất định phải tam tòng tứ đức!"
Mộ Hi dẩu môi nói, trong giọng nói mang theo sắc thái, khiến Nam Cung Diệu cũng không thể tức giận, anh ngồi xổm xuống.
"Lên đi." Nam Cung Diệu nói, ý bảo muốn cõng Mộ Hi, anh rất đau lòng vợ yêu của mình, chỉ là anh đành chịu với cố tình gây sự của cô!
"Lên liền lên, vừa vặn em mệt chết đi!" Mộ Hi không chút khách khí ghé lên sau lưng rắn chắc của Nam Cung Diệu, loại cảm giác này hết sức an toàn.
Nam Cung Diệu đang di chuyển sau khi nghe thấy vợ yêu trên lưng truyền đến âm thanh ngáy vù vù, anhbất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật sự là thua cô, giữ cô thật sự là một chút biện pháp cũng không có, vốn là trong khoảng thời gian này mình bận nhiều việc, đúng lúc để cô tự mình kiểm điểm, ai ngờ một chút tỉnh ngộ cô cũng không có, còn dám lén đi uống rượu.