Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 136-1: Đề phòng lang sói (1)



Nam Cung Diệu cảm giác hết sức mềm mại, rất thơm, hết sức thoải mái. Thân thể ấm áp dán lên, chân của cô còn bá đạo để ngang lên eo Nam Cung Diệu.

Mộ Hi ôm phía trên, phía dưới đè nặng, Nam Cung Diệu cứng đờ lại, nhưng anh là người đàn ông bình thường, còn là một người đàn ông đói bụng rất lâu!

Vải vóc quần áo của cô cọ xát lồng ngực Nam Cung Diệu, thân thể mảnh khảnh quyến rũ vặn vẹo uốn éo, tìm tư thế ngủ thoải mái cho mình, an toàn chui vào trong lòng Nam Cung Diệu ngủ .

Hôm nay cuối cùng Nam Cung Diệu hiểu, vì sao mấy lần gọi điện thoại đều là Lâm Lâm nghe, thì ra mẹ con bé có thể ngủ như vậy!

Hô hấp Nam Cung Diệu bị cô hành hạ nặng nề vài phần, anh không kiên nhẫn kéo cánh tay của cô ra, muốn tách cô ra khỏi anh, Mộ Hi lại không vui nhíu lông mày, tránh thoát từ trong tay anh, ngang ngược ôm eo anh, một chân còn đặt ở trên người Nam Cung Diệu.

Kỳ thật, khi Mộ Hi ngủ chưa bao giờ phân rõ phải trái, còn hết sức bá đạo!

Khéo léo đúng lúc chóp mũi để dựa trên ngực Nam Cung Diệu, hô hấp ấm áp của cô phun lên da thịt rắn chắc của Nam Cung Diệu, ấm áp, ngứa ngáy. Nơi đó của Nam Cung Diệu bắt đầu có phản ứng, nóng rang, tâm anh bắt đầu dao động, rối rắm, Nam Cung Diệu hết sức rối rắm!

Nhưng mà, trong lúc ngủ mơ Mộ Hi ngược lại lửa cháy đổ thêm dầu, cô thoải mái liếm liếm đôi môi, động tác nhỏ hết sức mê người, không thể phủ nhận, Nam Cung Diệu hết sức đói khát.

Nam Cung Diệu không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân nóng ran, ánh mắt của anh tối sầm lại, cúi người nắm cái cằm xinh đẹp của cô, giọng nói:

"Người phụ nữ, là cô trêu chọc tôi, nhiệt tình của em khiến tôi không có cách nào kháng cự!"

Mộ Hi di chuyển đầu, muốn rời khỏi kiềm chế của anh, nhưng mà, làm sao Nam Cung Diệu sẽ buông ra chứ? Anh cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi kiều diễm, chỉ vừa chạm vào, liền càng không thể cứu vãn, nhắm mắt lại đây chính là cô vợ nhỏ của anh, cái loại cảm giác quen thuộc đó sẽ không sai! Tại sao có thể như vậy? Các cô không cùng một người, vì sao giống nhau như vậy?

Hàm răng bị cạy ra dễ dàng, đầu lưỡi của anh tiến nhanh vào, châm ngòi cái lưỡi của cô, mút thỏa thích ngọt ngào thuộc về của cô, Mộ Hi từ chối theo bản năng, phát ra tiếng hừ không thoải mái, đây không thể nghi ngờ là dụ hoặc càng lớn với Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu hừ nhẹ, hầu kết hoạt động, xoay người đè lên.

Mộ Hi thấy phiền, rốt cuộc là cái gì? Ép tới nặng quá! Cô duỗi ra móng vuốt bắt đầu càn quấy!

Nam Cung Diệu lại phiền, tức giận bắt lấy móng vuốt không thành thật, chỗ đó của anh đã khẩn trương cứng rắn như sắt.

Anh tự tay kéo quần áo của cô, đáng chết, vóc người đẹp giống như đúc Mộ Hi, là ông trời cố ý hành hạ tôi sao? Hai người phụ nữ giống nhau như vậy!

"Diệu - - "

Đột nhiên Mộ Hi kêu to, Nam Cung Diệu cho rằng cô tỉnh, nhìn kỹ còn ngủ, cô lại còn nói muốn, chẳng lẽ cô cũng muốn đàn ông, đúng vậy! Cô luôn luôn mang theo đứa bé, chỉ sợ là không có thời gian kết giao bạn bè!

Căn cứ hiểu biết về cô, cô luôn một mình mang theo đứa bé, bên cạnh rất ít đàn ông xuất hiện!

"Diệu - - "

Lại là một tiếng, xem ra cô vô cùng đói khát, muốn sẽ phải làm, vì chính mình lại không phải là thánh nhân!

Vì vậy, Nam Cung Diệu vác súng tiến vào.

"A - - "

Mộ Hi kêu lên một tiếng, Nam Cung Diệu cảm thấy thật chặt, chẳng lẽ cô không có sinh đứa nhỏ? Hay là cô đã lâu không có bị đàn ông ××?

Bởi vì tò mò đưa tay chạm đến bụng của cô, có sẹo, đứa bé là của cô, vì bị sinh mổ mới bị lưu lại, chỗ đó Mộ Hi cũng có.

"Anh - - "

Mộ Hi đã mở mắt ra, căm tức nhìn Nam Cung Diệu, người đàn ông này thừa dịp cô ngủ cường bạo cô! Mặc dù bọn họ còn là quan hệ vợ chồng! Nhưng anh cũng không biết cô chính là Mộ Hi, vậy đây chính là cường bạo!

"Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc."

Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời, đúng vậy, người phụ nữ này lên giường của anh, còn chủ động quyến rũ anh, còn lớn tiếng nói muốn, kỳ thật, Mộ Hi nói là tên Nam Cung Diệu, thỉnh thoảng cô sẽ mơ về Nam Cung Diệu, cho nên kêu tên của anh hết sức bình thường.

"Loại chuyện như vậy còn kêu phụng mệnh làm việc?" Mộ Hi hỏi.

"Cô lớn tiếng gọi muốn, cho nên tôi cố mà làm!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, lúc này, em trai còn ở bên trong người ta, bị bắt ngay tại trận, giống như là làm trộm bị người ta bắt được! Trong lòng hết sức thấp thỏm!

"Làm sao tôi lại nói muốn? Chẳng lẽ tôi lại nằm mơ?" Mộ Hi khó hiểu, chẳng lẽ lúc cô nằm mơ gọi tên ông xã! người đàn ông này có thể giải thích đúng, chẳng qua bây giờ nói cái gì cũng xong rồi, người ta đã tiến vào, còn biểu hiện hết sức vô tội!

"Còn có, tôi làm việc chưa bao giờ làm một nửa, cho nên..." Nam Cung Diệu cúi người hôn lên môi Mộ Hi, động tác rất nhẹ nhàng, Mộ Hi thấy tê dại, Nam Cung Diệu cảm giác được thân thể cô thay đổi, trong lòng rất đắc ý.

Mộ Hi lại bị thân thể bán đứng một lần nữa, nhưng mà cô cũng hiểu, quả nhiên người đàn ông này là củ cải lớn hoa tâm! Năm đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy! Vốn là hôm nay bởi vì chuyện của Nam Nam, cô suy tính nghĩ sẽ cùng bọn họ quen biết nhau, nhưng mà, bây giờ lúc này, cô thay đổi chủ ý, người đàn ông này bạc tình, cô không có cách nào tiếp nhận, coi như mình còn yêu anh, cũng không được, cô không tiếp nhận được phản bội!

"Ưm!"

Mộ Hi thoải mái hừ ra tiếng, bởi vì Nam Cung Diệu đã bắt đầu hoạt động phía dưới, cho nên nàng bị tê dại một chút!

Một lần, hai lần...

Nam Cung Diệu liên tục kéo dài, trước sau không chịu buông qua cho cô, cao tăng tốc đánh thẳng vào làm Mộ Hi thấy từng đợt mê muội, người đàn ông trên giường không biết mệt mỏi đòi lấy, trầm luân bên trong tư vị tốt đẹp của Mộ Hi.

Cuối cùng, Nam Cung Diệu đã không thể rời khỏi thân thể này, vì sao cái loại cảm giác này cũng giống với Mộ Hi?

Sau khi xong việc, Mộ Hi đứng dậy mặc quần áo, không nghĩ tới còn không tránh khỏi, đã đổi khuôn mặt, vẫn chạy không thoát! dien*dan>lequy<don

"Đứng lại."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, người phụ nữ này có ý gì? Làm xong việc, một câu cũng không nói đã muốn chạy đi!

"Tôi phải về nhà." Mộ Hi không biết làm sao nói.

"Không cho phép đi." Giọng điệu Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng như cũ.

"Chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi thì đi, không có có được hay không!" Mộ Hi ghét Nam Cung Diệu nói chuyện lạnh lùng.

"Cô, không có gì lời muốn nói sao?" Nam Cung Diệu nhìn cô đi như vậy, trong lòng rất không nỡ.

"Không có." Mộ Hi quyết đoán trả lời.

"Vậy vừa rồi coi như cái gì?" Nam Cung Diệu hết sức thất vọng nói.

"Coi như là an ủi lẫn nhau đi!" Mộ Hi cũng lạnh lùng nói.

"Không nghĩ tới cô là loại người này!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

Giọng điệu Nam Cung Diệu hết sức ác liệt, anh đứng lên đi về phía Mộ Hi, nhìn chăm chú vào Mộ Hi, Mộ Hi khẽ đỏ mặt, nhiệt độ trên mặt bỗng nhiên lên cao, lại đỏ lên trong nháy mắt, Mộ Hi tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Diệu, bước nhanh về anh, đem khoảng cách hai người co lại ngắn nhất, sau đó giơ tay lên, ngón tay như ngọc không hề do dự đâm vào lồng ngực anh, một chút một chút, lực đạo rất nặng, hung dữ nhìn Nam Cung Diệu.

"Như thế nào? Anh nghĩ tôi là người như thế nào? Ngủ xong sẽ quấn quít lấy anh hay muốn làm người phụ nữ của anh? Hay là bị anh ăn sạch sẽ ngoan ngoãn thần phục?"

Mộ Hi hổn hển, bởi vì thân phận của cô bây giờ không phải là vợ của Nam Cung Diệu, này đã nói lên Nam Cung Diệu đang ngoại tình, dưỡng tiểu tam, con bà nó! Bỗng nhiên bản thân trở thành tiểu tam!

Mộ Hi càng nghĩ càng căm tức!

Nam Cung Diệu chỉ là muốn để cô đi theo anh, không nghĩ tới người phụ nữ này không thể nói lý như vậy!

"Tôi và anh vốn không có quan hệ gì, thôi , vẫn là không lôi kéo với anh, tôi phải đi." Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu nhìn mình lạnh lùng, trong lòng có chút không được tự nhiên, cho nên quyết định tránh đi.

"Cô, hết sức không nghe lời! Tôi có nói bây giờ cho cô đi sao?" Nam Cung Diệu còn là lạnh lùng nói.

"Vậy anh cũng không có nói bây giờ không thể đi a! Tôi muốn đi thì đi, liên quan gì tới anh!" Mộ Hi phản bác nói.

"Cô, rất lớn mật." Nam Cung Diệu liếc nhìn Mộ Hi, ánh mắt nhìn như trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh một tay bắt lấy tay của Mộ Hi, khom người đi tới trước mặt Mộ Hi, nhìn chăm chú vào cô, hình như Mộ Hi cảm giác ánh mắt này có chút nuông chiều.

Nông chiều?

Mình bị điên hay là ngốc rồi? Thế nhưng lại coi ánh mắt của anh thành cưng chiều! Loại nam đàn ông này nghiêm mặt cả ngày, lạnh muốn chết, làm sao có nuông chiều! Phải nói trước kia hai người yêu nhau, khả năng còn có thể có nuông chiều! Nhưng mà bây giờ...

Thấy Chứng kiến Mộ Hi ngẩn người, Nam Cung Diệu tò mò.

"Cô đang nghĩ đến ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, nhìn ánh mắt của côg hẳn là đang nghĩ tới đàn ông, đáng chết! Vì sao thấy cô nghĩ tới người khác? Chính mình lại không thể chịu được!

"Ai cần anh lo, anh là cái gì!" Mộ Hi không phục nói.

"Trước mặt tôi em dám nghĩ người khác?" Trong lòng Nam Cung Diệu rất không vui, đột nhiên cầm lấy tay cô, Mộ Hi bị đẩy dựa vào trên tường, lập tức Nam Cung Diệuép đến.

Tốc độ của anh quá nhanh, Mộ Hi không kịp phản ứng chút nào, cô liền bị Nam Cung Diệu đè ép, giống như đinh cắm trên tường, mà anh chính là cái đinh.

"Anh thật sự không biết xấu hổ sao?" Mộ Hi có chút thẹn quá hoá giận, giận dữ nói.

"Biết rõ." Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu lại thừa nhận, anh thật đúng là không thấy xấu hổ, thân thể dán lấy cô thật gần, điểm chết người chính là toàn thân anh không có mặc gì, trần truồng! Anh còn như thế mà chặt chẽ dán lấy cô, làm cho cô không có một chút đường mà giãy giụa, kỳ thật, Mộ Hi không dám giãy giụa, bởi vì chỉ cần cô vừa động, liền sẽ đụng phải chỗ cứng rắn đó, không thể động, ngộ ngỡ anh lại cho rằng là cô cố ý ma sát anh, vậy bản thân sẽ thành người phóng đãng rồi!

"Anh thả tôi ra." Mộ Hi nói.

"Nói, vừa rồi cô nghĩ tới ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Đây là chuyện của tôi, không mượn anh xen vào!" Mộ Hi cự tuyệt rất dứt khoát, bộ dạng không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt anh!

Đối với phản ứng của Mộ Hi, Nam Cung Diệu hơi sững sờ, người phụ nữ này có gan!

Nam Cung Diệu không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng, cũng không ai biết trong lòng anh đangnghĩ như thế nào, bầu không khí lại thay đổi rất áp chế lần nữa, nhiệt độ xung quanh giống như bị đóng băng, lập tức cảm giác lạnh quá.

Không hề nghi ngờ trái tim nhỏ của Mộ Hi rung động, Mộ Hi rất muốn quay đầu, vì bản tính của mình, còn có tính tình quật cường xui khiến cô không được phép mềm yếu.

"Mộ - - Vũ - - Hàn!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

Mộ Hi xoay mặt trở lại, ngẩng đầu lên, không chớpmắt nhìn Nam Cung Diệu.

"Làm sao?"

Cảm giác người phục người. Nam Cung Diệu lại trầm mặc lần nữa, nghiêm túc đánh giá Mộ Hi, im lặng không lên tiếng trừng Mộ Hi hồi lâu.

Trái tim nhỏ Mộ Hi nhảy lên thình thịch, người đàn ông này thật là đẹp trai muốn chết, đẹp trai chói mắt, lâu không gặp như vậy, còn câu hồn như vậy, vốn cho mình đã luyện lì lợm, không nghĩ tới còn không đánh trận, đã bại trận rồi!

Đều là vì hơi thở của người đàn ông này quá mạnh mẽ, Mộ Hi nhất thời còn không trấn ép được!

"Cô thự sự tên là Vũ Hàn?" Nam Cung Diệu hoài nghi hỏi, ánh mắt người phụ nữ này, giọng nói chuyện, một chút động tác nhỏ, còn có vừa rồi hai người phối hợp giống như hóa thân của Mộ Hi!

"Nói nhảm!" Mộ Hi chột dạ nói, chẳng lẽ anh nhận ra mình? Không thể nào! Chỉ với gương mặt này, muốn nhận ra rất khó!

"Anh!" Mộ Hi cả kinh, người đàn ông đáng giận! Mộ Hi không thể tin được nhìn xem anh, cô quả thực muốn giận điên lên!

"Hả, như thế nào?" Nam Cung Diệu hết sức trấn tĩnh nói, giống như cái gì cũng không phát sinh.

"Anh anh anh anh anh, thế nhưng..." Mộ Hi bắt đầu nói lắp, nói chuyện gấp gáp.

"Không thích sao? Cô có dám hay thề với nó, tên của cô là gì?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, anh không tin lwoif Mộ Hi nói, trực giác của mình rất ít sai.

"Đồ lưu manh!" Mộ Hi còn không có cách nào bình tĩnh lại.

Người đàn ông này tuyệt đối là lưu manh đứng đầu trên đời này, anh lại có thể kéo tay Mộ Hi đến giữa chân anh! Không nghĩ tới anh lại không biết xấu hổ như vậy, còn dám mè nheo!

Mộ Hi thực sự không nghĩ nổi nữa, muốn dùng sức rút tay mình về, thoát khoit tình hướng muốn ép chết người này!

"Đừng nhúc nhích." Cung Diệu kêu lên một tiếng đau đớn.

"Tôi cứ động." Mộ Hi quật cường nói.

"Đáng chết, tôi nói đừng động!" Nam Cung Diệu cảm giác toàn thân khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.