Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 141-3: Vợ yêu thật là thần bí? (3)



". . . . . ." Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh, Mộ Hi không nói gì, xem ra người đàn ông này rất hận cô vì rời khỏi anh, nhưng mà, ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu không ai lại không trở về nhà của mình!

"Không phản đối, vậy thì làm việc thôi." Nam Cung Diệu bắt đầu hành động, toàn bộ quá trình hai người nói chuyện đều tiến hành trong triền miên.

Nam Cung Diệu quyết định dùng một phương thức khác trừng phạt Mộ Hi mạnh miệng, em không thừa nhận, anh sẽ cho em thấy, đối phó với phụ nữ, tuyệt đối thủ đoạn của anh không hề yếu kém, vô cùng mạnh mẽ.

Mộ Hi cảm nhận được động tác biến thái của Nam Cung Diệu, trong lòng không khỏi tức giận, tại sao người đàn ông ghê tởm này lại như vậy, chẳng lẽ coi cô như những người phụ nữ chơi đùa kia sao?

Cô quật cường, cắn một cái lên lỗ tai Nam Cung Diệu.

Trong nháy mắt gương mặt đẹp trai của Nam Cung Diệu đen xuống, người phụ nữ đáng chết này lại dùng sức như vậy, thật đúng là đau.

"Em lại cắn người, mau nhả ra, rất đau!" Mặt Nam Cung Diệu nhăn nhó nói.

"Không buôn, Không buông, ai cho anh bắt nạt người." Mộ Hi lại dùng sức cắn xuống, trong miệng còn rầm rì, giống như con chó nhỏ, thở ra khí nóng khiến Nam Cung Diệu nghe thấy rõ ràng.

Nam Cung Diệu kêu đau một tiếng, thái độ khỏi phải nói rất khó coi, một luồng nhiệt lưu truyền thẳng xuống bên dưới, đáng chết, như vậy lại có thể khơi lên dục vọng của anh, thì ra là khu vực nhạy cảm của đàn ông là vành tai!

"Buông ra, người phụ nữ đáng chết. . . . . ." Nam Cung Diệu mắng to.

"Mắng nữa tôi cứ cắn lỗ tai của anh, vừa đúng thích ăn lỗ tai heo!"

"Câm miệng." Nam Cung Diệu cực kỳ tức giận, trước kia không dạy dỗ được cô, bây giờ khác rồi, người phụ nữ này dám bỏ nhà ra đi, nhất định anh phải dạy dỗ cô thật tốt.

"Người phụ nữ này, thật là làm phản!" Nam Cung Diệu dơ một tay, khiêng Mộ Hi lên trên vai.

"A --" Mộ Hi cả kinh, làm thế nào lại rời khỏi mặt đất chứ.

"Nam Cung Diệu, anh muốn làm gì?" Mộ Hi kêu to.

"Chơi em." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, sau đó lại tà mị cười, trước kia thương yêu cô vợ nhỏ của mình còn không kịp, bây giờ anh lại không thể cưng chiều cô, cần phải để cho cô biết thực lực của mình!

Mộ Hi giùng giằng, muốn xuống, nhưng.

"Ba --" Nam Cung Diệu đánh một phát vào mông Mộ Hi.

"Đàng hoàng một chút."

Mộ Hi sửng sốt, động tác này, trước kia Nam Cung Diệu thường làm như vậy, lúc anh vui vẻ sẽ đánh mông của cô, giống như anh rất thích vỗ mông của cô.

Nam Cung Diệu đánh mông Mộ Hi xong, tay còn chưa thành thật, sờ loạn khắp nơi, mà động tác kia tuyệt đối chỉ có lưu manh mới có thể làm, làm sao anh đối với cô như vậy! Vậy mà bộ dạng người đàn ông ghê tởm này còn rất hài lòng!

Nam Cung Diệu đưa mắt nhìn, nhìn cái mông khiêu gợi vểnh lên, trần trụi ở trên vai anh, anh không có nhịn được sờ soạng lên, cái mông mềm lại co dãn, không nhịn được vừa nắm lại bóp.

"Này này, Ahhh, anh, đừng. . . . . ." Mộ Hi vẫn chưa nói hết, lại bị ném về phía giường.

Mộ Hi mới vừa rơi xuống, Nam Cung Diệu liền đè lên, cái này còn là chưa đủ, A! Người kia còn đi cắn mông của cô.

Mộ Hi thật sự không thể tin được, len lén nhìn, bà ngoại ơi, trong nháy mắt Mộ Hi há to miệng, ngây ngốc, ngơ ngác!

Nam Cung Diệu tuyệt đối là người đàn ông tiêu chuẩn anh tuấn, hơn nữa còn là người đàn ông thuần chất, mày kiếm mắt sáng, đáng tiếc chính là lạnh muốn chết, Nam Cung Diệu phát hiện Mộ Hi ngây ngốc liền nhìn cô.

"Em khiến cho tôi mất khống chế." Nam Cung Diệu nói, giống như đầu sỏ là Mộ Hi.

Nam Cung Diệu nói câu nói này, mặt không chút thay đổi, DĐLQĐ_MeoHoang_Edit

giọng nói lạnh lùng, hơn nữa nhìn kỹ vẻ mặt vẫn còn rất hung dữ, nhưng mà, Mộ Hi lại cảm giác ấm áp vô hình.

"Anh. . . . . ." Mộ Hi xấu hổ mà nói.

"Cái gì?" Nam Cung Diệu thản nhiên hỏi.

"Anh...Anh có thể hôn lên mặt hay không, chỗ đó rất dơ!" Mộ Hi sắp loạn tới chết rồi, sáng sớm liền hôn cái mông người ta, đây cũng không phải là hamburger!

Nam Cung Diệu cười tà mị, từ từ hôn toàn thân của cô, mãi cho đến phía trên đỉnh núi, anh bắt đầu dùng sức mút thỏa thích.

"Thật muốn giết chết em." Nam Cung Diệu nói.

"Vậy anh liền giết chết tôi đi." Mộ Hi đáp lại nói.

"Đáng chết, em muốn thử tôi?" Nam Cung Diệu hung hăng nói, thật ra thì, trong lòng không ngừng đắc ý.

Giờ phút này, hai người chân chính hợp hai làm một.

"Về sau em cứ ở lại đây, nếu em còn dám mất tích, anh liền đập gãy chân của em!" Mộ Hi mới vừa ở trong dịu dàng, liền bị mưa đá giá rét nện cho, không khỏi run rẩy cả người!

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải người anh muốn tìm, cầu xin anh, nhìn kỹ một chút xem gương mặt tôi có cùng một dạng với phu nhân của anh không?" Mộ Hi cố bình tĩnh nói.

"Người phụ nữ, không cần biết em là ai, bây giờ em là người phụ nữ của tôi, em dám đi, cứ thử một chút!" Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi, nghe được lời nói vừa rồi của Mộ Hi lời, anh rất khổ sở, nếu mình suy đoán là sai, vậy Mộ Hi ở đâu? Tại sao vẫn không xuất hiện? Nếu cô chính là Mộ Hi, tại sao không thừa nhận?

Tỉnh táo suy tính, Nam Cung Diệu tin chắc cô chính là Mộ Hi, người phụ nữ đáng chết lại dám coi anh là kẻ ngu đùa bỡn! Em cứ chầm rãi nhận trừng phạt đi!

Nam Cung Diệu đi xuống lầu, Lâm Lâm bổ nhào vào trong ngực anh, ánh mắt rất chờ mong đáp án của anh, không biết là ở lại, hay vẫn bị mẹ mang theo đây?

"Lâm Lâm, sau này nơi này chính là nhà của con, ai cũng không thể mang con đi, bao gồm mẹ con." Mặc dù trên mặt Nam Cung Diệu treo nụ cười mỉm, nhưng giọng nói cũng rất dọa người, giống như ai dám mang Lâm Lâm đi, anh sẽ liều mạng với người đó!

"Có thật không? Vậy Lâm Lâm có thể gọi chú là cha sao?" Lâm Lâm hỏi.

"Đương nhiên Lâm Lâm phải gọi cha, bởi vì con chính con gái bảo bối của ta." Nam Cung Diệu ôm lấy Lâm Lâm hôn rồi lại hôn.

"Không cần, không cần hôn nha, râu cắm thật buồn." Lâm Lâm cười rộ lên, Nam Cung Diệu nhìn con bé cười, rất hạnh phúc, nhưng chính là loại hạnh phúc này, bị Mộ Hi đáng chết làm hỏng rồi! Về sau không thể quá tốt với cô, nếu không cô không ngoan, dám trộm đi con gái của tà ma, còn dám vứt chồng bỏ con, chỉ một cái tội danh này đã đủ cô trả cả đời!

Quần áo của Mộ Hi bị Nam Cung Diệu xé nát, bất đắc dĩ, tự mình chạy đến phòng ngủ chính, đi tìm quần áo trước kia mặc, mở tủ quần áo ra, Mộ Hi trợn tròn mắt, hai năm rồi, quần áo trong này đều ở đây, không có bất kỳ thay đổi, lâu như vậy, không có một chút bụi bặm, rất sạch sẽ.

Mộ Hi cảm động, lỗ mũi chua xót, tại sao người đàn ông này lại vậy? Ở bên ngoài chơi đùa phụ nữ, đồ trong nhà còn không vứt đi, có ý gì? Thật là ăn trong bát nhìn trong nồi! Bản thân thật sự là bị coi thường, bày đặt không làm Nam Cung phu nhân, bây giờ biến thành Tiểu Tam, đều là do người đàn ông ghê tởm làm hại, ai bảo anh đối không trung thành với hôn nhân!

Tùy tiện cầm một bộ thích hợp mặc vào, xuống lầu, bọn nhỏ vẫn còn chờ ở phía dưới.

Mộ Hi mới xuất hiện ở nơi cầu thang, Nam Cung Diệu và Nam Nam không khỏi quay đầu lại nhìn cô.

"Mẹ." Lâm Lâm nói.

"Mẹ." Nam Nam nói.

Mộ Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Nam Nam, trong lòng đảo lộn, đôi môi run lên.

"Con...con mới vừa gọi ta là gì?"

Nam Nam giảo hoạt lộ ra một nụ cười mìm, giống như tự đắc khi đạt mục địch.

"Lâm Lâm gọi là mẹ, mà con chính là anh trai Lâm Lâm, dĩ nhiên phải gọi mẹ, chẳng lẽ dì không thích Nam Nam gọi là mẹ?"

Mộ Hi giật giật khóe miệng, cười xấu hổ, trong lòng khó chịu không nói ra gì!

"Dĩ nhiên có thể, Nam Nam là đứa bé ngoan, ta rất thích Nam Nam gọi ta là mẹ." Mộ Hi nghi ngờ, làm sao Nam Nam sẽ gọi cô là mẹ? Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon.com Chẳng lẽ nó quên mẹ rột rồi sao? Mặc dù mình là mẹ ruột, thế nhưng gương mặt hoàn toàn không phỉa gương mặt của Mộ Hi! Chẳng lẽ Nam Nam không thương cô!

Đều lại mình ích kỷ, con trai bắt đầu quên cô!

Nam Cung Diệu híp mắt ưng lại, hai tay ôm ngực, quan sát Mộ Hi, sau đó đi về phía cô.

"Hình như cô không vui mừng lắm?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

Mộ Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Diệu, ánh mắt thâm trầm rơi trên người anh.

Giờ phút này, Mộ Hi không thể không thừa nhận, Nam Cung Diệu là một người đàn ông có quyết đoán, bây giờ con trai lại theo anh, nghũ quan Nam Nam tuấn dật, cười lên có ánh mặt trời, lông mi của nó rất dài, càng phác họa ánh mắt của nó sâu hơn, cả người làm cho người ta cảm tháy lạnh lùng, mặc dù vừa rồi thằng bé cười nói, nhưng mà, giọng điệu của nó lộ ra khí phách, mặc dù khí phách không ương ngạnh, nhưng chuyện nó bá đạo, giống như tất cả đều là tự nhiên.

Mộ Hi quan sát Nam Cung Diệu như cũ, chính là người đàn ông trước mắt này, để cho cô sinh ra một con trai ưu tú nhue vậy, cũng chính là người đàn ông này, để cho cô say đắm trầm mê, không cách nào kềm chế việc yêu anh, tâm cam tình nguyện sinh hai đứa bé cho anh.

Nam Cung Diệu ngẩn ra, rõ ràng anh nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ trước mắt này đang nhìn mình, mới vừa rồi trong nháy mắt, trong ánh mắt đó tràn đầy thống khổ và hối hận, cô đang hối hận cái gì? Lại đang khổ sở cái gì? Trở lại bên cạnh anh có khó khăn sao?

Nam Cung Diệu cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, hình như có cái gì đè lên trước ngực anh, để cho anh không thể thở nổi.

Chợt tiến lên một bước, giữ chặt cổ tay Mộ Hi, dùng sức kéo đến trước mặt mình, trầm giọng hỏi.

"Tại sao? Tại sao trở lại bên cạnh anh khó khăn như vậy? Nói, nhất định em có chuyện gạt anh, rốt cuộc là tại sao? Anh cứ khiến cho em không thể tin tưởng vậy sao!" Nam Cung Diệu khổ sở nói.

Mộ Hi nhìn anh khổ sở như vậy, hạ quyết tâm, quyết định nói ra sự thật, xem ra vận mệnh nhất cô dây dưa không rõ với anh, liền dứt khoát không tránh! Bà ngoại ơi, nói thì nói!

Mộ Hi vừa định nói, điện thoại của Nam Cung Diệu vang lên.

"A lô ? Chuyện gì?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Anh Diệu, là em, hình như em mang thai!" Khang Hân lớn tiếng nói trong điện thoại, giống như rất vội, dĩ nhiên điều này làm cho Mộ Hi cách Nam Cung Diệu mấy centi mét nghe rất rõ ràng.

Mộ Hi không có vẻ mặt gì, không nói lời nào, không mắng chửi người, không khóc không cười, không nói một lời, không ầm ĩ không làm khó, cô đi về phía Lâm Lâm, ôm lấy Lâm Lâm chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Anh cảm thấy tôi nên ở lại sao?" Mộ Hi không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

"Em mà dám đi, tôi liền cho em cả đời không thấy được Lâm Lâm và con trai!"

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, mặc dù Mộ Vũ Hàn không thừa nhận cô chính là Mộ Hi, nhưng mà, Nam Cung Diệu đã xác định cô chính là Mộ Hi, cho nên giờ phút này anh sợ cô rời đi, giờ phút này tình nguyện tổn thương cô, cũng sẽ không thả cô ra.

"Mẹ, tại sao phải đi? Lâm Lâm không muốn không có cha, Lâm Lâm thích anh trai." Lâm Lâm khóc nói, Nam Nam đi về phía Mộ Hi, ôm nhanh lấy Lâm Lâm, đi lên lầu, cậu nhóc cũng không còn cách nào, đối với người mẹ ngốc này, nó chỉ có thể đứng bên cạnh cha, vì cả nhà có thể sớm đoàn viên một chút, Nam Nam không thể làm gì khác hơn là uất ức cái người phụ nữ ngốc này trước, ai kêu cô ngốc như vậy, bày đặt không cần người chồng yêu cô, còn có mặc kệ con trai của cô, nên giáo huấn cô một chút!

"Tại sao anh không thể bỏ qua cho tôi?" Mộ Hi không quay đầu lại, lạnh lùng nói, hiện tại anh nên vui mừng! Con trai một lòng với anh, bây giờ con gái cũng bị anh thu mua, cô thật là thất bại!

"Em là người phụ nữ của tôi, đời này đều vậy, tốt nhất em nên ngoan ngoãn sống ở bên cạnh tôi, nếu không, tôi sẽ khiến em cả đời không thấy được con cái!" Nam Cung Diệu nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, ngay lúc đi quá sát vai Mộ Hi, lòng anh đau không dứt, anh chỉ muốn cô ở lại cùng với anh, tại sao khó như vậy?

Mộ Hi nhìn bóng lưng anh rời đi, anh là đi ra ngoài thấy gặp người phụ nữ mang thai đứa bé kia sao? Đây coi là cái gì? Trong nhà nuôi cá, bên ngoài còn chiếm cứ cá!

Nam Cung Diệu đi tới quán cà phê Khang Hân nói, thấy Khang Hân đã đến, nghiêm mặt đi tới.

Nam Cung Diệu không nói gì, lạnh lùng nhìn Khang Hân, Khang Hân bị dọa đến thiếu chút nữa cái cốc trong tay rơi vỡ. Thật ra thì, Nam Cung Diệu cũng không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô ta như vậy, cô ta cũng không khỏi chột dạ, nhưng mà, đây là một cơ hội tốt, nhiều năm như vậy vẫn muốn phát sinh quan hệ với anh, nhưng vẫn không có cơ hội, lần này thật vất vả xảy ra quan hệ, nhất định phải lợi dụng thật tốt.

"Tốt nhất cô không nên gạt tôi, nếu không, cô biết tôi sẽ như thế nào?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Là thật, tôi không dám lừa anh." Khang Hân cẩn thận nói.

"Tấm chi phiếu này, tùy tiện điền, đứa bé bỏ đi." Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi.

"Không, tôi không bỏ rơi đứa bé được." Khang Hân kiên quyết nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.