Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 143-2: Tôi không phải là Transformer (2)



Kỳ thật, sở dĩ người trong phòng ăn nhìn bọn họ như vậy, hoàn toàn là bởi vì, bọn họ hết sức thuận mắt.

Người đàn ông đi đầu một thân tây trang màu đen, thân hình cao lớn khôi ngô, toàn thân tản ra mùi vị khí phách, ngũ quan vô cùng lạnh lùng, có loại phong độ vương giả áp chế quần hùng.

Cô gái Trung Quốc đằng sau, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng lại cực kỳ ngọt ngào, giống như là anh đào chín hồng, làm cho người ta liếc mắt nhìn không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, không kìm lòng được muốn nếm thử mùi vị của cô.

Cô mặc một bộ trang phục công sở, ngũ quan xinh xắn, bộ dáng đẹp đẽ, vóc người nóng bỏng, mèo hoang edit cử chỉ ưu nhã, mặc dù nhìn qua thấy thật nhu thuận, kỳ thật, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thần bí.

Thực ra, bình thường Mộ Hi ở nơi công cộng đều biểu hiện rất tao nhã, đây là cô cố gắng biểu hiện, bởi vì đây cũng là quy tắc của Lâm Lâm.

Nhìn Lãnh Đông đi ở đằng sau, một thân âu phục màu xám, vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù lớn lên rất tuấn tú, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không dám tiến gần!

"Đợi chút." Mộ Hi đột nhiên nói.

Ba người đàn ông cùng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Hi.

"Cái này, mấy người Lãnh Đông hãy đi chọn món ăn trước đi, tôi và Diệu tổng có chuyện cần nói, lập tức trở lại, xin lỗi không đi cùng."

Mộ Hi nhanh chóng kéo Nam Cung Diệu rời đi, tìm một chỗ không người ngồi xuống.

"Ngồi ở đây chờ tôi." Mộ Hi ấn Nam Cung Diệu xuống ghế, bản thân trở lại phòng ăn.

Nam Cung Diệu nhìn thấy không hiểu Mộ Hi giở trò quỷ gì? Bỏ lại anh ở đây, chính mình lại chạy đi, có ý gì?

Chỉ chốc lát sau, Mộ Hi cầm lấy một cốc kem cho Nam Cung Diệu ăn.

"Này, nhanh ăn đi."

"Hả? Người phụ nữ này, tôi tới ăn cơm, không phải đến ăn đồ ngọt, mang ra những thứ con gái thích ăn này làm gì, tôi đói bụng, muốn ăn cơm!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Nhanh ăn đi, mau hạ hỏa." Mộ Hi lúng túng nhìn chỗ gương cao của Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu nhịn xúc động muốn cười xuống, thì ra là vì nguyên nhân này, cô vợ nhỏ này còn nghĩ ý tứ hơn so với mình.

"Em lo lắng bọn họ nhìn thấy anh em của tôi sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

"A, không có, không có, tôi là thấy trời nóng quá..." Mộ Hi thẹn thùng cười, kỳ thậtngoài việc nói như vậy thật không còn có lý do gìbắt anh ăn.

Ngoài ý muốn chính là, Nam Cung Diệu lại ngoan ngoãn ăn.

"Đi thôi."

Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi cùng Mộ Hi, mà Mộ Hi vụng trộm kiểm tra hiệu quả một chút, đương nhiên là rất hài lòng.

Nam Cung Diệu vụng trộm cười tiểu yêu tinh, đúng là sức tưởng tượng phong phú, không hổ là họa sĩ.

Đi vào nhà hàng, Lãnh Đông đã gọi đồ ăn, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đều ngồi xuống.

Lãnh Đông thấy Diệu tổng đến, mới dám bắt đầu dùng cơm.

Mộ Hi không có có lời nóidư thừa, trong đầu chỉ buồn bực ăn cơm, Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ăn cơm nhã nhặn có chút hoang mang, hơi nhíu mày, chẳng lẽ đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của cô? Đây chính là nhà hàng cao cấp số một số hai, mùi vị cũng tuyệt nhất, vì sao cô lại ăn chậm như vậy? Hoàn toàn không phải bộ dáng ăn như hổ đói trên máy bay.

Nam Cung Diệu cũng không có hỏi Mộ Hi có thích đồ ăn không, bởi vì còn có người khác ở đây, cho nên anh cũng yên tĩnh dùng cơm, lại vừa cẩn thận nghĩ, có lẽ cô ăn cơm như vậy, là vì có đám Lãnh Đông ở đây đi, nhìn cô vợ nhỏ bày ra một mặt ở trước mặt mình, nhưng không dám bày ra ở trược mặt người khác. DĐLQĐ_MèoHoang_Edit

Cuối cùng một bữa cơm cũng ăn xong, Mộ Hi không có bất kỳ vẻ mặtvui vẻ, không thể phủ nhận thức ăn ở đây ăn rất ngon, nhưng chính là không cảm giác được mùi vị? Có lẽ là bởi vì quá đè nén, đối mặt với ba người đàn ông, đều mang vẻ mặt lạnh lùng.

"Mấy người cứ dùng từ từ, tôi đi trước, hơi mệt, muốn đi về nghỉ, xin lỗi các vị." Mộ Hi không có chờ Nam Cung Diệu nói chuyện, liền rời đi , mặc dù Nam Cung Diệu không đồng ý, nhưng đã quá chậm, bởi vì đã không thấy người.

Mộ Hi trở lại phòng, trực tiếp khóa cửa lại, sau đó treo một tờ giấy, trên đó viết: Diệu tổng thân ái, mong anh hãy nhường căn phòng xa hoa này cho tôi dùng một chút, bản thân vô cùng cảm kích, làm phiền anh chen lấn cung với họ, cám ơn.

Mộ Hi trở lại phòng trong ngủ.

sau khi Nam Cung Diệu trở lại cùng đám Lãnh Đông đồng thời phát hiện tờ giấy bắt mắt này, Lãnh Đông không nói gì rời đi, Nam Cung Diệu tức giận đến đen mặt, đáng chết, lại dám đuổi anh ra ngoài, nếu như bây giờ tìm nười đại sảnh tới mở cửa, sẽ bị người ta cho là mình không có cô không ngủ được!

Nam Cung Diệu tức giận quay đầu rời đi, hôm nay hào phóng một lần, tại vì thế bản thân lại lấy một phòng nữa. Cả đêm, Nam Cung Diệu đều nghĩ một mình Mộ Hi đang làm sao? Kỳ thật, Mộ Hi chỉ có ngủ, cái gì cũng không nghĩ, nhưng mà, Nam Cung Diệu vẫn đang suy nghĩ tới cô, trong lòng hết sức bực bội, nhưng mà người đã nói tới trình độ đó, chính mình cũng không thể không phong độ như vậy! Dù sao chỉ một đêm, tiện nghi cho cô!

Sáng sớm hôm sau, đám người Nam Cung Diệu đều đã dậy chỉ có Mộ Hi là không có động tĩnh, Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi tới trước cửa phòng Mộ Hi, Lãnh Đông không ngừng nhấn chuông cửa, cuối cùng Nam Cung Diệu sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng cửa phòng mở ra, đầu tóc Mộ Hi rối bời, còn mang bộ dáng buồn ngủ, không ngừng ngáp mà mở cửa phòng.

"A - -" khi Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Nam Cung Diệu, bị hù dọa kêu to một tiếng. Cuống quít đóng cửa, ngay khi Mộ Hi sắp sửa đóng cửa phòng, một bàn tay của Nam Cung Diệu chống đỡ lấy cửa.

Lãnh Đông thức thời rời đi, Nam Cung Diệu lập tức tiến vào trong phòng.

"Đáng chết, em lại giám một mình ngủ trong căn phòng lớn như vậy, em có biết một đêm bao nhiêu tiền hay không?" di<enda.nlequy,donNam Cung Diệu lạnh lùng nói, kỳ thật, không phải là anh đau lòng vì tiền, chỉ là mình bị cô đuổi ra ngoài, trong lòng khó chịu, cho nên giờ phút này mới không có chuyện gì đi tìm việc, quát to với Mộ Hi.

"Người nào không biết anh có tiền, tiền căn phòng này có tính là gì! Thật sự là hẹp hòi!" Mộ Hi khinh thường nói.

"Tôi hẹp hòi? Tôi sẽ nhường căn phòng này cho em, tôi phải sang bên cạnh đó?" Nam Cung Diệu nắm lấy cằm Mộ Hi, chế Mộ Hi nhìn anh.

"Anh không hẹp hòi, anh không hẹp hòi, tôi hẹp hòi, tôi hẹp hòi." Mộ Hi cười hì hì nói, mới buổi sáng tinh mơ cô không muốn trêu chọc người đàn ông này.

"Hiện tại, tôi muốn em đền bù tổn thất." Nam Cung Diệu nói xong bắt đầu cởi quần áo, ngay sau đó lên giường, còn chui vào trong ổ chăn còn nhiệt độ cơ thể của Mộ Hi.

"Anh làm gì vậy?" Mộ Hi phát hiện mình lại hỏi một vấn đề ngu ngốc!

"Đến đây, lập tức." Nam Cung Diệu gầm nhẹ, chính mình đã sớm thoát trần trụi .

"A, anh..." Mộ Hi không biết làm sao mình đã bị kéo lên trên giường, sau đó bị cưỡng chế nhét vào ổ chăn, tiếp theo lại bị cứng rắn đâm!

Mộ Hi đáng thương, Mộ Hi không biết làm sao, bởi vì mình ngủ một mình một đêm trong phòng xa hoa, không nghĩ tới sẽ phải trả giá thê thảm cao vậy!

Ba giờ sau.

"Em cứ ở khách sạn trước, tôi và Lãnh Đông đi làm việc, buổi tối chúng ta đi tham gia tiệc rượu, cái tiệc rượu này rất quan trọng, sẽ có nhân vật quan trong chúng ta muốn gặp."

Nam Cung Diệu dặn dò nói.

"A, hiểu rồi, vậy xin hỏi chuyện anh và Lãnh Đông phải làm là chuyện gì?" Mộ Hi tò mò hỏi, ý trong lời cô nói, đương nhiên Nam Cung Diệu đoán được.

"Đương nhiên không phải xử lý chuyện tôi và em mới có thể làm được, chúng tôi đi ra ngoài làm việc, ngoan ngoãn chờ." Nam Cung Diệu đứng dậy mặc quần áo.

Nam Cung Diệu rửa mặt chải đầu rồi rời đi, từ đầu tới cuối Mộ Hi cũng không động, nhìn thấy Nam Cung Diệu đi ra ngoài, liền ngả đầu đi ngủ, thật tốt quá, không có ai quấy rầy cô, có có thể ngủ ngon một giấc .

Năm giờ sau.

Bởi vì Nam Cung Diệu lo lắng Mộ Hi một mình thấy buồn, luôn đem công việc trong tay chạy về trước, để sớm trở lại cùng cô, ai ngờ, gõ cửa không ai đáp, một màn sáng sớm lại tái hiện.Truyện được edit miễn phí tại diendanlequydon.com

"Người phụ nữ đáng chết, em còn đang ngủ, đều mấy giờ rồi?" Nam Cung Diệu quát to, chỉ một ngón tay vào đồng hồ.

"làm ơn, chênh lệch thời gian được chưa, bây giờ ở trung quốc là buổi tối!" Mộ Hi giải thích.

"Người phụ nữ, em đừng có nói với tôi, em chuẩn bị ngủ tiếp không tới tiệc rượu!" Nam Cung Diệu gần như muốn điên.

"Tiệc rượu, à, đúng rồi, tiệc rượu, chờ, tôi lập tức xong ngay." Mộ Hi chạy nhanh vào nhà tắm.

Sau khi từ trong nhà tắm đi ra, Nam Cung Diệu đã bình ổn lửa giận,không có một chút biện pháp nào với cô, bản thân chỉ có thể bình ổn tức giận!

"Tùy tiện mặc gì cũng được, chốc nữa tôi dẫn em đi thử lễ phục." Nam Cung Diệu bình tĩnh nói, xem ra sau khi từ sáng hôm nay cá nước thân mật với cô, cô luôn luôn ở trong chăn không chịu ra ngoài, nhìn một đám giấy vụn trên đất,còn chưa có chịu dọn dẹp.

Tâm tình Nam Cung Diệu chuyển biến tốt đẹp một chút, xem ra buổi sáng nên ra sức làm việc đó với cô.

Lúc Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi ra, Lãnh Đông đã lái xe tới chờ bọn họ.

Lãnh Đông đã dựa theo sự phân phó của Nam Cung Diệu mà hẹn trước với các nhà thiết kế, sẽ chờ Mộ Hi tới đấy.

Đi vào địa điểm hẹn trước, Nam Cung Diệu và Lãnh Đông chờở bên ngoài, Mộ Hi đi theo nhà thiết kế vào.

Nửa giờ sau, Mộ Hi rực rỡ hẳn lên xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Diệu và Lãnh Đông.

Lễ phục màu đỏ thiết kế hở vai, để lộ da thịt trắng nõn của Mộ Hi Bạch ra ngoài, vòng eo tinh tế cộng với bộ ngực càng thêm mê người, cái mông tròn xoe bị bao kín, làm cho người ta nhìn không thể nhịn được muốn đi tới sờ, tà váy đuôi cá thật dài nắm trên mặt đất, mặc dù không nhìn thấy dadưới chân, nhưng thân hình hoàn mỹ cũng rất mê người, mỗi khi đi một bước, sẽ lộ giày thủy tinh ra một ít.

Đầu tóc được búi cao, bên trên đep một vương miện lấp lánh, Mộ Hi cho rằng đây chỉ là trang sức đơn giản, không có để ý, kỳ thật, cái vương miện này do bạch kim thật chế tạo mà thành, còn có đã quý trên mặt, tất cả đều là đá quý hàng thật giá thật, nghe nói mỗi một viên đá quý đều cần nửa năm thời gian thì mới có thể trạm trổ hoàn thành, Mộ Hi mang theo vương miện vô giá, không có vẻ mặt gì.

Còn có dây chuyền kim cương trên cổ Mộ Hi cũng là hàng thật, cùng là một bộ với vương miện, đương nhiên loại đồ trang sức vô giá này trong mắt Mộ Hi chỉ là đồ trang sức.

Bởi vì cô thích giản dị, cho nên rất ít nghiên cứu đối với đồ trang sức, trên cơ bản chính là người ngoài nghề, không biết gì cả.

Lúc này Mộ Hi thành thục, cao quý, quyến rũ...

"Rất đẹp..." Lãnh Đông luôn luôn không nói một lời đột nhiên phát ra một câu như vậy.

"Khụ khụ, đừng nhìn, đi thôi!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"À." Mộ Hi đi tới, bởi vì làn váy rất dài, Lãnh Đông có tâm ôm giúp Mộ Hi một tý, ai ngờ.

"Lãnh Đông, cậu đi lấy xe." Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu nói, thấy ánh mắt Lãnh Đông nhìn Mộ Hi, anh cực kỳ khó chịu.

Lãnh Đông có chút ý cười, biết điều rời đi, đột nhiên hiểu ra cái gì.

Ba người đi vào tiệc rượu.

Mộ Hi ưu nhã kéo Nam Cung Diệu tiến vào hội trường, thỉnh thoảng dẫn tới một vài ánh mắt hâm mộ của nam nữ.

Nam Cung Diệu mang theo Mộ Hi tới gặp vài người nooit bật trong giới thương nghiệp, Mộ Hi đều mỉm cười ứng phó, đương nhiên còn nhận được rất nhiều ca ngợi.

"Mây người cứ trò chuyện, tôi tùy ý xem một chút." Mộ Hi nghe được bọn họ tán gẫu đề tài hết sức không có ý nghĩa, vì vậy, bản thân muốn ra chỗ khác thanh nhàn.

"Ừm." Nam Cung Diệu thản nhiên ừ một tiếng.

Mộ Hi bưng ly rượu đỏ, đứng ở nơi gần cửa sổ, thưởng thức ban đêm xinh đẹp.

"Nơi này rất đẹp." Giọng một người đàn ông truyền từ sau lưng Mộ Hi.

Mộ Hi lễ phép quay đầu lại, là anh.

"Nhìn thấy tôi hết sức giật mình?" Người này chính là Nhạc Phàm, anh ta cũng ở Mỹ, luôn bay tới bay lui giữa Trung quốc.

Nam Cung Diệu nói nhân vật quan trọng chính là Nhạc Phàm, bởi vì lần trước ở trung quốc Nhạc Phàm đề ra điều kiện hợp tác chính là muốn gặp nhà thiết kế mình, nếu không cự tuyệt hợp tác.

"Nhạc tiên sinh?" Mộ Hi thấy bất ngờ, không nghĩ tới gặp được anh.

"Cô gọi tôi lànhạc tiên sinh? Trước kia cô thường gọi tên tôi." Nhạc Phàm có chút thất vọng.

"Trước kia, Vũ Hàn xin lỗi, lúc trước ra đi không từ biệt!" Mộ Hi xin lỗi nói.

"Thật vui khi gặp lại cô." Nhạc Phàm nói là lời nói thật.

"Tôi cũng vậy, chỉ là lúc đầu tôi rời đi không từ biệt, anh không tức giận, dù sao anh giúp tôi rất nhiều." Mộ Hi hỏi.

"Làm sao có thể, làm sao tôi không tức giận!" Nhạc Phàm muốn giảm bớt lúng túng khi gặp mặt, cho nên cố ý nói như vậy.

"Thực xin lỗi." Mộ Hi nói.

"Tôi nói nói đùa, cô cũng coi là thật." Nhạc Phàm thấy vẻ mặt Mộ Hi hổ thẹn, không khỏi hối hận cười giỡn với cô.

"Trong lòng tôi liên tục tự trách, vì sao không chào tạm biệt với anh, liền..." Mộ Hi ấp a ấp úng nói.

"Vì sao tự trách? Tôi chưa bao giờ trách cô, ngược lại là cô, tôi hại cô thành như vậy!" Nhạc Phàm đau lòng nói, dù sao cũng là mình lái xe đâm cô ngã.

"Đúng rồi, tôi hy vọng quá khứ của tôi chỉ có anh biết." Mộ Hi nghiêm túc nói.

"Đương nhiên, đấy cũng là chức trách công việc của tôi, không cho phép tiết lộ có quan hệ tới bệnh nhân." Nhạc Phàm cũng rất nghiêm túc trả lời.

"Cám ơn." Mộ Hi mỉm cười nói, cô mỉm cười ngọt ngào, lại khiến Nam Cung Diệu điên cuồng ghen tị, đáng chết,cô cười với người đàn ông khác, hơn nữa hình như rất vui vẻ, vì sao mỗi lần đối mặt với anh cũng như con cọp cái? Đối với người đàn ông khác, cô lại cười sáng lạnnhư vậy!

"Xem ra không cần tôi giới thiệu, hai người cũng đã biết?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Tiểu thư xinh đẹp như vậy ai mà không biết." Nhạc Phàm nói.

"Oh?" Nam Cung Diệu thật bất ngờ, thời gian qua Nhạc Phàm không có cảm giác đối với phụ nữ lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với phụ nữ sao?

"Lần này tôi nhận công việc quảng cáo, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi." Nhạc Phàm hướng về phía Mộ Hi cười anh tuấn một tiếng, sau đó vỗ vỗ bả vai Nam Cung Diệu liền rời đi .

"Đứng lại." Ngay lúc Nhạc Phàm đi thoáng qua Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu lạnh lùng gọi anh ta lại.

"Còn có việc?" Nhạc Phàm kỳ lạ hỏi.

"Vì sao?" Nam Cung Diệu nói đơn giản, đối với anh ta, Nam Cung Diệu cho rằng hết sức hiểu rõ, không nghĩ tới vài năm không thấy anh ta sẽ biến thành bộ dạng này, nhìn thấy mỹ nữ lại có bộ dạng háo sắc, Nhạc Phàm trước kia ngay cả phụ nữ không thèm nhìn đi đâu?

"Không có vì sao, tôi thích." Nhạc Phàm dừng việc tươi cười nghiêm túc nói.

"Nếu như là bởi vì cô ấy, cậu sai rồi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Đây là tự do của tôi." Nhạc Phàm nói.

"Tự do là cần phải trả giá thật lớn." Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng nói, Nhạc Phàm quay đầu lại, nhìn Nam Cung Diệu, đánh giá trên dưới một tý.

"Đây không phải là Diệu mà tôi biết, anh giống như không có tự tin? Tôi lại muốn nhìn xem trên thế giới này có thứ gì mà anh không thể chiếm được?" Nhạc Phàm nhìn chăm chú vào Nam Cung Diệu nói.

"Cậu cũng không phải là Nhạc Phàm tôi biết, không ngại nói cho cậu biết, chỉ cần là tôi muốn, không có gì không chiếm được." Nam Cung Diệu tự tin nói, một đôi mắt ưng sâu hút nhìn chăm chú vào Nhạc Phàm.

"Hai người đang nói cái gì vậy? Hai người biết nhau?" Mộ Hi tò mò hỏi, vì sao lúc anyf Nhạc Phàm trở nên thật xa lạ? Giọn nói lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng, đây là cô chưa bao giờ gặp qua .

"Đâu chỉ biết!"

"Đâu chỉ biết!"

Hai người đồng thời trả lời, giọng điệu giống nhau, vẻ mặt giống nhau.

"A, ra là thế." Mộ Hi cảm thấy vẻ mặt hai người rất kỳ lạ.

"Vũ Hàn, tôi đi về trước, hôm nào gặp." Nhạc Phàm đi đến trước mặt Mộ Hi, cầm lấy một cái tay Mộ Hi, dịu dàng hôn một cái, đây là đang ở Mỹ, cho nên không thấy kỳ lạ, đây là một loại chào hỏi, cho nên Nam Cung Diệu không biết làm sao!

"Ừm, tạm biệt." Mộ Hi tao nhã trả lời, cô đã từng sống ở đây hai năm, đối với việc hôn tay, đối vớicô mà nói hết sức bình thường.

"tôi tiến cậu." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đi ra ngoài cùng Nhạc Phàm.

"Có lời gì cứ nói đi?" Nhạc Phàm nói.

"Trong lòng cậu nghĩ như thế nào, tôi biết rõ, nhưng mà, tôi muốn nói cho cậu, cô ấy là người phụ nữ của tôi, chuẩn xác mà nói, cô ấy là vợ của tôi." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.

"Vợ của cậu?" Nhạc Phàm không tin hỏi, còn nhớ Vũ Hàn đã nói qua cô không có người thân, như thế nào lại thành vợ anh ta? Đối với thân phận bây giờ của Mộ Vũ Hàn, không có ai hiểu rõ hơn so với anh ta, bởi vì những thứ này đều là anh ta tự mình xử lý, cho dù cô đã từng là người phụ nữ của anh, thì thế nào?

Bây giờ Mộ Vũ Hàn là thân phận mới, mới bắt đầu...

"Hôm nay cô ấy rất đẹp, tôi thích, chẳng qua cô ấy không phải là tài sản riêng của cậu." Nhạc Phàm nói.

"Đương nhiên cô ấy không phải là tài sản riêng của tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, giọng nói không có lạnh lùng như lúc trước, mà là ý tưởng phát ra từ nội tâm.

"Lâm Lâm là của cậu?" Nhạc Phàm hỏi.

"Làm sao cậu biết Lâm Lâm?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi, Nhạc Phàm biết mình lỡ miệng, vừa rồi anh ta đáp ứng Mộ Hi giữ hết bí mật, cho nên.

"Tôi phải đi, xin lỗi không tiếp được." Nhạc Phàm vừa nói chuyện, người đã đi tới bãi đậu xe. Truyện được edit miễn phí tại diendanlequydon.com

Nam Cung Diệu cảm thấy sự tình càng ngày càng phức tạp, làm sao Mộ Hi lại biết Nhạc Phàm? Chẳng lẽ ở bọn họ là bạn ở Mỹ? Đáng chết, người phụ nữ này thiết kế nhân vật nam chính đều lấy nguyên hình của anh ta thiết kế, chẳng lẽ giữa bọn họ có chuyện?

Trở lại tiệc rượu, Nam Cung Diệu đi tới bên cạnh Mộ Hi, lạnh lùng nhìn Mộ Hi.

"Nhìn cái gì vậy?" Mộ Hi bị anh nhìn mà toàn thân không được tự nhiên, vì vậy hỏi.

"Khi nào thì hai người biết nhau? Vì sao em gặp cậu ta lại vui vẻ như vậy?" Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm Mộ Hi hỏi, Mộ Hi không thích loại giọng nói như thẩm vấn phạm nhân này, tâm tình lập tức thật tệ.

"tôi không có cần thiết phải báo cáo gì về bạn của tôi cho anh, anh muốn cái gì, vì sao lại nói chuyện như vậy với tôi?" Mộ Hi tức giận nói.

"Tôi là người đàn ông của em, tốt nhất em phải hiểu." Nam Cung Diệu nói xong bóp một cái lên mông Mộ Hi, sau đó dùng sức ôm Mộ Hi vào trong ngực, miệng dựa vào gò má Mộ Hi.

"Người phụ nữ của tôi, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ!" Nam Cung Diệu thấp giọng nói, hận không thể ăn Mộ Hi vào trong bụng.

"Tự kỷ!"

"Tiểu bạch thỏ đã nuôi thành đại bạch thỏ." Mộ Hi đỏ mặt một chút, cái đồ đại lưu manh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Ông trời, ban thưởng cho cô một miếng đậu hủ đi! Đâm chết thôi! Người đàn ông đáng giận này ở trước mặt mọi người lại còn lưu manh, còn là lưu manh chuyên môn sỗ sàng!

Mộ Hi hung hăng giẫm một cước lên chân Nam Cung Diệu, muốn né quấy rầy của anh ra.

Mộ Hi trước là rất tốt, trước giẫm anh một cước, sau đó né ra, đáng tiếc, cô đã quên người đàn ông trước mặt mình là ai, sao Nam Cung Diệu bá đạo có thể như cô mong muốn, cho nên.

Nam Cung Diệu gắt gao ôm Mộ Hi vào trong ngực.

"Muốn chạy, em cũng không hỏi xem tôi có chịu hay không?"

"A, anh, tôi..." Mộ Hi biết đây là trường hợp công cộng không thể nổi đóa, nhưng không có nghĩ đến cái người đàn ông này da mặt dày như vậy, nhiều người ở đây như vậy, anh không coi ai ra gì sỗ sàng.

"Em rất thơm." Nam Cung Diệu hạ thấp giọng nói.

"A, có người tới, nhanh buông tay ra..." Mộ Hi thấy có một người nước ngoài và một vị mỹ nữ đi đến.

Đương nhiên Nam Cung Diệu cảm giác được có người đến gần, anh vô cùng mất hứng buông Mộ Hi ra, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên rất lạnh lùng.

"Diệu tổng, chào anh." Đối phương dùng tiếng trung chào hỏi Nam Cung Diệu.

"Thì ra là James tiên sinh, chào anh." Nam Cung Diệu lịch sự nắm tay.

"Người bạn của tôi muốn kết giao bạn bè với Diệu tổng, không biết Diệu tổng có phần nể mặt?" Vị James kia chỉ mỹ nữ tóc vàng bên cạnh, chỉ thấy mỹ nữ tóc vàng tiến lên vừa ôm vừa hôn Nam Cung Diệu.

Lúc đó Mộ Hi như đổ bình dấm chua.

"Đương nhiên có thể kết giao bạn bè, chẳng qua, xin lỗi, tôi đã có bạn gái." Nam Cung Diệu tỏ rõ lập trường.

Bởi vì anh biết rõ người nước ngoài có ý gì, đây là quà tặng chuyên môn dành tặng cho anh?

"Không cần thật đáng tiếc." Mộ Hi mỉm cười, nhìn Nam Cung Diệu, nho giọng nói thầm, chỉ có Nam Cung Diệu có thể nghe rõ.

Nam Cung Diệu không để ý đến cô, vẫn rất lịch sự nói chuyện với người nước ngoài.

"Thân ái, hình như cô gái kia rất có ý với anh." Mộ Hi vừa nhỏ nói thầm, vẻ mặt vẫn tao nhã như cũ, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ là trao đổi bình thường.

Nam Cung Diệu vẫn không để ý tới cô, nghĩ thầm: Đây là cái cô vợ nhỏ này đang mượn việc báo thù, hừ! Trở về thu thập cô!

"Ô, tiểu bạch thỏ của cô ta càng lớn a" Mộ Hi vẫn mỉm cười nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, đắc ý nhìn Nam Cung Diệu, nghĩ thầm: Bộ dáng đó có thể là làm ra vẻ!

"Thân ái, anh đã từng chơi đùa với gái Tây chưa?" Mộ Hi làm bộ quay đầu lại nhìn đằng sau, cố ý đem miệng tiến gần lỗ tai Nam Cung Diệu nói, sau đó còn rất tao nhã lấy ly rượu đỏ từ chỗ phục vụ, từ từ thưởng thức.

Giọng Mộ Hi vô cùng nhỏ, giống như là ma âm, mang theo mê hoặc, tâm tư của Nam Cung Diệu giống như bị giấy ráp nhẹ nhàng ma sát một chút, chậm rãi thâm nhập.

Người phụ nữ đáng chết này là đang ghen? Lại còn tán tỉnh anh? Vì sao cảm giác thân thể bỗng nhiên bị kích thích!

Cuối cùng cũng tán gẫu xong, Nam Cung Diệu rất lịch sự từ biệt, bởi vì vị này chính là khách hàng lớn nhất công ty bọn họ, hơn nữa bởi vì hai người hợp tác lâu dài, đã từ quan hệ hợp tác thăng cấp làm quan hệ bạn tốt.

Sau khi Nam Cung Diệu rời khỏi James, kéo Mộ Hi đi ra ngoài.

"A, anh làm gì vậy? Buông tay." Mộ Hi gầm nhẹ.

Sau đó lại bị Nam Cung Diệu nhét mạnh vào trong xe, ngay sau đó xe chạy nhanh đi.

Trở lại khách sạn.

Mộ Hi mệt mỏi cởi giày cao gót xuống, sau đó chân không ngồi ở trên ghế sofa.

"Cởi bộ lễ phục của em xuống." Nam Cung Diệu nhìn cô mặc lễ phục dài như vậy thật bất tiện, kỳ thật, vừa vào cửa đã muốn cởi, chỉ sợ Nam Cung Diệu hiểu lầm cô, cho nên mới liên tục chịu đựng, nếu anh đã nói cởi ra, vậy thì cởi, mặc dù là đẹp mắt, nhưng không thoải mái!

Mộ Hi cởi hết, tùy tiện cầm bộ đồ ngủ mặc lên, lười nhác nằm ở trên giường lớn, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Lâm Lâm.

"Alo? Bảo bối, có nhớ mẹ hay không?" Mộ Hi dịu dàng hỏi.

"Dĩ nhiên nhớ , mẹ có nhớ con hay không?" Lâm Lâm bập bẹ nói.

"Mẹ rất nhớ con." Mộ Hi co hai chân nằm trên giường, bộ dáng hết sức thoải mái.

Lúc này, Mộ Hi đã sớm quên chuyện trêu chọc Nam Cung Diệu ở tiệc rượu.

"Con phải nghe lời anh Nam Nam nhé, không được nghịch ngợm nha?"

"Biết rồi, thực dài dòng!" Lâm Lâm không kiên nhẫn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.