Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 144-4: Mộ Hi trong lúc vô tình nhận điện thoại của ba chồng (4)



Editor: Tuladen

"Bây giờ thử gọi xem."

"Ừ, ừ, cái kia, cái kia..." Bỗng nhiên bảo gọi, Mộ Hi thật đúng là gọi không ra khỏi miệng một chữ, bình thường nói đùa Mộ Hi cái gì cũng dám nói, nhưng lúc này miệng giống như không nghe sai bảo!

"Nhanh lên." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Diệu, Diệu, Diệu, được chưa! Thật sự là thích sạch sẽ!" Cuối cùng Mộ Hi gọi ra miệng, mèo hoang edit chẳng qua mặt cũng đỏ. Thật không hiểu nổi lúc này da mặt mình làm sao lại mỏng như vậy!

Nhìn xem gương mặt Mộ Hi, Nam Cung Diệu nở nụ cười.

Chân Mộ Hi bị thương nghỉ ngơi hai ngày đã không có việc gì, Nam Cung Diệu cũng yên tâm, vì để cho Mộ Hi vui vẻ, anh quyết định dẫn Mộ Hi đi dạo khắp nơi.

"Hôm nay chúng ta không làm việc, đi ra ngoài chơi." Nam Cung Diệu ôn nhu nói.

"A? Thật sao?" Mộ Hi hoài nghi mình nghe lầm rồi.

"Đương nhiên."

"Tốt quá." Mộ Hi cực kỳ vui vẻ.

Đầu tiên Nam Cung Diệu dẫn Mộ Hi đi mua sắm, bởi vì phát hiện quần áo cô rất ít, cho nên, lôi kéo Mộ Hi đi đến ddlqd trung tâm thương cao nhất nước Mĩ, chọn vài bộ quần áo cho Mộ Hi, mà Mộ Hi đương nhiên chỉ phụ trách thử quần áo, Nam Cung Diệu phụ trách chọn quần áo cho co, đừng nhìn là chọn quần áo nữ, ánh mắt Nam Cung Diệu cũng rất cao.

Một bên Mộ Hi cảm thấy không bằng ...!

Những bộ quần áo này đều là thiết kế nổi tiếng thế giới, lựa chọn khéo léo, Nam Cung Diệu chọn vài bộ âu phục, lại phối hợp cho Mộ Hi hai bộ áo khoác ngoài, là đặc biệt chuẩn bị vào ban đêm, có đôi khi chơi đùa đến muộn, sẽ cảm giác có chút lạnh. Cho nên sẽ dùng tới.

Mộ Hi nhìn túi lớn túi nhỏ được đóng gói, đoán chừng trong từng túi quần áo gói to đều là giá trên trời! Mặc dù mình là hoạ sĩ có chút danh tiếng, nhưng những thứ trước mắt này đủ để cho cô quét thẻ mình mấy năm!

"Vì sao phải mua nhiều như vậy? Biết anh có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy!" Mộ Hi nhìn quần áo trước mắt nói.

Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt Mộ Hi rối rắm, trong lòng hiểu cô là đau lòng những số tiền này, nhưng những thứ này căn bản không tính là cái gì! Trong lòng không khỏi đau lòng!

Thật ra, Mộ Hi vẫn không chịu nhận thức với Nam Cung diệu, đầu tiên là vì Khang Hân có thai với Nam Cung Diệu, cô phải đợi anh xử lý việc này cho tốt về sau, mới đều suy xét có nên nhận thức anh. Thứ hai, liền là vì cảm giác chênh lệch quá lớn, cuộc sống của người đàn ông này để cho cô nhìn thấy mà giật mình, có đôi khi tiêu tiền làm cho lòng của cô run rẩy, có đôi khi lúc giết người để cho lòng của cô càng run rẩy hơn...

Tóm lại cảm thấy hai người chênh lệch rất lớn!

"Những thứ này là phần thưởng em vì công ty làm việc." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, hi vọng cô nhận đúng lý hợp tình.

"A? Em chỉ đơn giản thiết kế mấy nhân vật trò chơi, vả lại công ty đã trả thù lao cho em, cho dù là tiền thưởng cũng không thể nhiều như vậy!" Lời của Mộ Hi làm cho Nam Cung Diệu càng thêm đau lòng, mình yêu cô gái này, không thể cho cô ấy cuộc sống tốt hơn mình thật sự là vô dụng!

"Đáng chết, tại sao miệng em cứng như vậy, em là vợ của Nam Cung Diệu, em muốn anh nói bao nhiêu lần em mới có thể nhớ kỹ!" Truyện được edit miễn phí tại diendanlequydon.com Nam Cung Diệu không thể nhịn được nữa, Mộ Hi không thừa nhận cũng không có nghĩa là cô không phải, Nam Cung Diệu cho cô thời gian, đồng thời cũng cho mình thời gian, bởi vì anh đã bí mật điều tra tất cả tình hình trong lúc Mộ Hi mất tích, anh không tin không có bất kỳ manh mối gì!

"Em, thật ra, em..." Mộ Hi không biết nên nói như thế nào, ở đây là nơi công cộng, nói đề tài riêng tư giống như không thích hợp, cho nên cô ấp a ấp úng cái gì cũng không biểu đạt rõ ràng!

"Ngậm miệng, em chỉ cần tuần theo, nói nữa trêu chọc lông của anh, tốt nhất nhanh nuốt trở về!" Nam Cung Diệu nhận lấy thẻ vàng người phục vụ đưa, xách lên túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài.

Mộ Hi thấy thế, khẩn trương vội vàng đi theo.

"Ai! Cô nói hai người kia có quan hệ gì?" Người phục vụ vừa rối lấy quần áo cho Mộ Hi hỏi nhân viên thu ngân.

"Ai biết được? Bọn họ nói tiếng Trung Quốc, chắc là người Trung Quốc." Hai người phục vụ ngoại quốc cười nói, Nam Cung Diệu nói chuyện với Mộ Hi bằng tiếng Trung Quốc, cùng nhân viên dùng tiếng Anh nói, thật ra, tiếng Anh của Mộ Hi Anh cũng rất tuyệt, nếu không thì cô làm thế nào ở Mĩ sinh sống hai năm!

Nhân viên thu ngân bĩu môi, ê ẩm nói:

"Vừa rồi người đàn ông kia dùng thẻ vàng của ngân hàng Thụy Sĩ số lượng có hạn, cả nước cũng chỉ có mười tấm, nhìn người đàn ông này không giàu thì cũng quý!"

"Thật vậy không? Tôi nói người đàn ông kia mua quần áo giống như mua đồ ăn, không xem giá cả chỉ nhìn số đo cùng kiểu dáng, người đàn ông tốt như vậy, có tiền, lại đẹp trai, thật sự là hâm mộ người phụ nữ kia, mệnh thật tốt!"

Người phục vụ nhìn bóng lưng Mộ Hi và Nam Cung Diệu rời đi nói.

Rời khỏi trung tâm thương mại, Nam Cung Diệu lại dẫn Mộ Hi thưởng thức đồ ăn vặt số một số hai, còn mang cô ngắm cảnh một chút kiến trúc nổi tiếng, đừng nhìn Mộ Hi ở Mĩ sinh sống hai năm, thật ra chưa từng đi dạo, mỗi ngày bôn ba kiếm tiền ở trên đường, còn phải vừa chăm sóc đứa bé, làm sao có thời giờ đi dạo, cho dù là có thời gian, cô cũng sẽ lấy ra đi ngủ.

Buổi chiều, năm giờ.

Nam Cung Diệu lái xe đi tới Las Vegas, ở cửa một sòng bạc rất lớn dừng lại.

"Đây là sòng bạc?" Mộ Hi giật mình hỏi.

"Ừ." Nam Cung Diệu đơn giản trả lời một câu.

"Anh muốn đánh bài?" Mộ Hi hỏi.

"Không muốn, nhưng có đôi khi gặp khách hàng sẽ ở trường hợp này, cho nên không thể không đến!"

"Dẫn em đi vào tham quan sòng bạc cao cấp nhất như thế nào?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Em chưa bao giờ tiến vào chỗ này, nếu không đi vào nhìn ngắm chút, chỉ là nhìn ngắm thôi..., không cho phép chơi có được không?" Mộ Hi biết chỗ này rất loạn, tiền chơi bạc giống như nước chảy, vĩnh viễn không ngừng, thật ra, đối với phú khả địch quốc Nam Cung diệu mà nói, đánh bạc căn bản không làm dao động được cái gì, chỉ là, Nam Cung Diệu không có việc gì ít đến.

"Đi tới Las Vegas không tới sòng bạc nhìn xem, coi như không đến? Đi, đi vào." Nam Cung Diệu ôm eo Mộ Hi đi vào, hi vọng cho cô thêm can đảm.

Giờ phút này Nam Cung Diệu rất dịu dàng, bởi vì đối mặt anh là Mộ Hi, người phụ nữ mình yêu, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh, anh cũng đã thỏa mãn, quản chi thân phận cô là Mộ Vũ Hàn cũng không sao cả, chỉ cần có thể nhìn đến cô, Nam Cung Diệu đã cảm thấy rất hạnh phúc, nếu không được thấy cô, anh sẽ rất buồn bực bất an, trước kia chưa bao giờ có tình huống như vậy!

Sau khi tiến vào sòng bạc, Nam Cung Diệu tự nhiên ôm eo Mộ Hi, từ khi Mộ Hi tiến vào cái miệng nhỏ nhắn vẫn dài, xem một chút nơi này nhìn một chút bên kia, đây không phải sòng bạc, giống hoàng cung, xanh vàng rực rỡ, nếu không có đạo cụ sòng bạc, Mộ Hi sẽ cho rằng đây là nơi hoàng thượng ở, quá xa hoa rồi!

"Nhị vị, xin hỏi, cần chơi chút gì không?" Một nhân viên tiếp khách đi đến dùng tiếng Anh thông thạo tiếp đãi Nam Cung Diệu và Mộ Hi.

"Tùy tiện xem một chút." Nam Cung Diệu lập tức khôi phục giọng nói lạnh lùng, chỉ là tay vẫn ôm eo nhỏ Mộ Hi không chịu rời khỏi.

Mộ Hi nhìn trước mắt xuất hiện một người đàn ông, biết hắn nhất định là nhân viên tiếp khách ở đây, không ngờ làm việc ở trong này đẹp như vậy, nhìn quần áo tây không thuận tiện kia!

"Xin hỏi cần đổi thẻ thế sao?" Mộ Hi nhìn người đàn ông ở trước mắt, mặc dù hắn nói rất lễ phép, nhưng thấy thế nào trong ánh mắt dường như có một loại khinh thường.

"Anh tiếp đãi khách dùng ánh mắt này sao?" Nam Cung Diệu nhìn nhân viên tiếp khách trước mắt nói, giọng nói lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.