Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 145-1: Lừa gạt (1)



"Tiên sinh, xin hỏi ngài là có ý gì? Là tôi phục vụ không chu đáo sao?"

Anh ta vẫn dùng giọng điệu lễ phép nói chuyện, chỉ là trong mắt cảm giác xem thường càng thêm rõ ràng, từ lúc Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi vào anh ta vẫn chú ý tới bọn họ, hai người kia vừa nhìn đã biết là lần đầu tiên tới chỗ xa hoa như vậy, mặc dù thông qua trang phục nhìn ra được bọn họ là nhân vật có tiền, nhưng nhìn thấy người nữ vẫn miệng mở rộng, kinh ngạc không khép được miệng, cũng biết là từ Trung Quốc tới, chưa từng trải việc đời, sòng bạc cao cấp thế giới như thế không phải có tiền là có thể vào!

Vì vậy tiếp đón càng không phải lo lắng thái độ của mình, không có việc gì cho dù là khiếu nại anh ta, quản lý cũng sẽ không nhận xử lý loại chuyện nhàm chán này!

"Cậu tên gì?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trên mặt anh vốn dịu dàng trong nháy mắt nổi lên một tầng sương lạnh như băng.

"Tiên sinh xin lỗi, quy định của chúng tôi ở nơi này, công việc chính là công việc, không cần thiết nói vấn đề riêng của mình cho khách, bao gồm tên của mình."

Nhân viên tiếp khách thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu âm u lạnh lẽo, nghĩ thầm cùng lắm thì bị trách cứ, quản lý đối với loại quê mùa này, chắc là sẽ không xử lý nhân viên của mình, cho nên trong lòng nhân viên tiếp khách yên tâm không ít.

Nam Cung Diệu cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lãnh Đông.

"Bây giờ tôi đang ở sòng bạc ở Las Vegas, cậu lập tức bảo người phụ trách bên này tới gặp tôi, cho cậu năm phút, tôi đang chờ anh ta ở cửa." Nam Cung Diệu dặn dò xong liền cúp điện thoại.

Lãnh Đông rất bất ngờ, Diệu tổng rõ ràng bảo hôm nay nghỉ một ngày, sau đó anh và Mộ tiểu thư đi chơi, làm sao sẽ ở Las Vegas? Nghe giọng nói vừa rồi, ngàn vạn lần đừng có chuyện, nếu không tất cả mọi người chịu không nổi! Nghiệp vụ ở bên này vẫn luôn là anh ta quản lý, Diệu tổng rất ít tới, cho nên bên này rất ít người có người biết Diệu tổng, chỉ là mọi người cũng đều biết tổng giám đốc của sòng bạc tên là Nam Cung Diệu, không có ai chân chính gặp qua Diệu tổng, chẳng lẽ có người gây khó khăn cho Diệu tổng?

Mẹ nó, tên nào không biết sống chết!

Lãnh Đông không kịp cẩn thận ngẫm nghĩ nữa, vội vàng gọi điện thoại tìm người phụ trách bên kia, cho tổng quản lý qua đó, tổng quản lý nói không ở nước, đi công tác rồi! Bất đắc dĩ, Lãnh Đông lại gọi cho phó quản lý.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông hốt hoảng vội vội vàng vàng đi vào từ cửa chính, trực tiếp chạy đến trước mặt nhân viên tiếp khách, cũng chính là nhân viên tiếp khách vừa rồi tiếp đãi Nam Cung Diệu.

"Có một nam một nữ mới vừa đi vào hay không, nam rất tuấn tú, nữ rất đẹp? Đúng rồi, nam mặc cả người tây trang màu trắng." Người phụ trách sòng bạc run run rẩy rẩy hỏi, đây là Lãnh Đông nói cho anh ta biết, bởi vì sợ bọn họ không nhận ra Diệu tổng, cho nên nói cho anh ta biết Diệu tổng mặc tây trang màu trắng.

"Quản lý, có một, ở bên kia." Nhân viên tiếp khách chỉ Nam Cung Diệu nói, thật tò mò quản lý đây là làm sao vậy? Tựa như rất lạnh? Toàn thân phát run? Thật ra thì, vị phó quản lý này là sợ, cộng thêm phải gặp tổng giám đốc càng khẩn trương, bởi vì giống như cấp bậc như anh ta muốn gặp tổng giám đốc căn bản là không thể nào!

"Nơi đó, má ơi, trời ạ, ngàn vạn lần đừng có chuyện!" Quản lý vội vàng hấp tấp đi về phía Nam Cung Diệu. Hàn Băng Tâm dien.dan*le_quy+don

Đi tới bên cạnh Nam Cung Diệu, thấy Diệu tổng đang giới thiệu vấn đề kiến trúc cho người nữ bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn có chút luống cuống tay chân, rốt cuộc là cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, hay là chờ bọn họ nói xong, nhưng trợ lý Lãnh của tổng giám đốc rõ ràng nói rồi, bảo anh ta trong năm phút đồng hồ xuất hiện trước mặt Diệu tổng, nếu chậm trễ nữa, thời gian liền vượt qua rồi!

Vì vậy, bất chấp khó khăn.

"Tổng, tổng giám đốc, ngài đã tới." Nam Cung Diệu đang trò chuyện rất vui vẻ với Mộ Hi, bị cắt đứt khó hiểu, rất không vui mừng, quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mắt.

Nam Cung Diệu vừa rồi vốn là gương mặt vui sướng, một khắc quay đầu lại, trên mặt không có bất kỳ nét mặt nào, làm cho người ta đoán không ra đang suy nghĩ gì?

Mộ Hi thấy vẻ mặt âm u lạnh lẽo của Nam Cung Diệu, không biết anh muốn làm gì?

"Cái đó, các anh nói chuyện đi, em muốn tùy ý xem một chút?" Mộ Hi vốn tưởng rằng Nam Cung Diệu với người đàn ông này là người quen, có lẽ có chuyện cần bàn, cho nên Mộ Hi thức thời tránh đi.

"Đợi chút em yêu." Nam Cung Diệu chợt dịu dàng nói, người lạnh lão vừa rồi giống như tan chảy trong nháy mắt.

"Cái gì?" Mộ Hi bị Nam Cung Diệu xưng hô buồn nôn, em yêu? Mình tự dưng trở thành em yêu của anh? Người đàn ông lãnh khốc như vậy lại có thể nói em yêu? Chỉ là Mộ Hi cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Quản lý bên cạnh sợ đến không dám ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu, vừa rồi nhân viên tiếp khách tiếp đãi Nam Cung Diệu ở một bên, thấy quản lý một mực cung kính với đôi nam nữ này như thế, chẳng lẽ đôi nam nữ này có địa vị? Đang lúc ấy thì.

"Cậu qua đây." Nam Cung Diệu phất tay về phía nhân viên tiếp khách kia, ý bảo anh ta qua, chỉ thấy người đàn ông chạy qua, anh ta không dám chậm trễ! Ngay cả quản lý của bọn họ đều sợ người ta, bọn họ lại càng không dám chọc!

"Đưa vị tiểu thư này đi dạo một chút, nếu như cô ấy muốn chơi thì cho cô ấy đồng xu, tất cả chi phí ghi lại ở sổ sách của sòng bạc." Giọng nói Nam Cung Diệu trở lại lạnh lẽo trước sau như một lần nữa.

Nhân viên tiếp khách lúc ấy trợn tròn mắt, cái gì? Tất cả chi phí ghi vào sổ sách của sòng bạc, anh cũng không có đặc quyền lớn như vậy!

"Quản lý?" Nhân viên tiếp khách bày ra ánh mắt cầu cứu quản lý, ý là làm sao bây giờ?

"Nhìn cái gì, mau đưa vị tiểu thư này đi." Quản lý sòng bạc sợ đến đầu đầy mồ hôi, tổng giám đốc bảo ghi sổ, dĩ nhiên liền ghi sổ, sòng bạc này vốn chính là tài sản của tập đoàn Nam Cung, chủ nhân nói làm sao thì liền làm vậy? Nhân viên phục vụ không có mắt này là đang gây chuyện cho anh ta sao!

"Dạ dạ." Nhân viên tiếp khách cuống quít đưa Mộ Hi rời khỏi nơi thị phi này, nếu quản lý lên tiếng, anh ta cũng không lo lắng.

Nhân viên tiếp khách nhìn Mộ Hi, nhìn quản lý của bọn họ, chẳng lẽ là người quen?

Nhân viên tiếp khách đưa Mộ Hi đi dạo.

"Xin hỏi, ngài và quản lý của chúng tôi có quen biết sao?" Nhân viên tiếp khách tò mò hỏi Mộ Hi.

"Người kia sao?" Mộ Hi chỉ người đang nói chuyện với Nam Cung Diệu.

"Đúng vậy." Nhân viên tiếp khách lễ phép trả lời, giờ phút này anh ta cũng không dám xem thường Mộ Hi nữa.

"Không biết." Mộ Hi nhàn nhạt trả lời, nhân viên bỗng yên tâm, không phải người quen là tốt rồi, nếu không đắc tội với người quen của quản lý cũng không hay!

"Chỉ là, có thể anh ta và Nam Cung Diệu là bạn bè?" Mộ Hi vẫn nhàn nhạt trả lời, mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn đánh bạc.

"Nam, Nam, Nam. . . . . ." Người đàn ông lặp lại nói.

"Là Nam Cung Diệu." Mộ Hi cho rằng anh ta không nghe rõ tên của Nam Cung Diệu, cho nên lại lặp lại một câu.

"Có phải Nam Cung Diệu tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung không?" Nhân viên tiếp khách run rẩy hỏi, mặc dù là chưa từng thấy qua tổng giám đốc, nhưng mà tên của tổng giám đốc là gì anh ta vẫn biết.

"Đúng vậy, anh còn biết tập đoàn Nam Cung, lợi hại." Mộ Hi nghĩ thầm đây chính là ở nước Mĩ, lại có thể có người biết tập đoàn Nam Cung, xem ra danh tiếng của tập đoàn Nam Cung rất hot.

"Thật sự là Nam, Nam Cung. . . . . ." Nhân viên phục vụ hóa đá, anh ta vừa nghe được thật sự là Nam Cung Diệu sao?

"Ừ, là Nam Cung Diệu, làm sao vậy?" Mộ Hi nghi hoặc, không phải là Nam Cung Diệu sao? Ánh mắt anh ta nhìn cô, giống như mình là khủng long, tại sao nhìn anh sợ hãi như vậy?

"Thật sự là Nam Cung Diệu của tập đoànNam Cung?" Nhân viên phục vụ không cam lòng hỏi lại một lần, dù sao cái tên này đối với loại tiểu lâu la như anh ta mà nói chính là giống như truyền thuyết, có thể thấy cơ hội trước mặt dường như là không, không nghĩ tới hôm nay anh ta nhìn thấy còn vô lễ như vậy, thật là hối hận muốn chết!

"Đúng vậy, chẳng lẽ nơi này còn có ai là Nam Cung Diệu sao?" Mộ Hi nhìn vẻ mặt nhân viên phục vụ rất là nghi ngờ, là mình biểu đạt không rõ, hay là thính giác của anh ta có vấn đề?

"A!" Nhân viên phục vụ sợ đến tè ra quần, hung hăng tái mình vài bạt tai!

"Anh?" Mộ Hi sợ hết hồn, người này lớn như vậy lại có thể tè ra quần, gcòn là trước đám đông.

"Tôi có mắt không nhìn thấy núithái sơn, tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, van cầu cô giúp tôi cầu xin tổng giám đốc, đừng sa thải tôi, van cầu cô, nói giúp tôi, đừng sa thải tôi?" Nhân viên phục vụ ảo não thẳng tay tát mình ba cái. Cúi đầu khom lưng, đã không còn bộ dáng vừa rồi lúc vào cửa kia.

"Anh... tại sao anh cầu xin tôi...tôi không giúp được anh!" Mộ Hi khó hiểu nói, người này tại sao phải sợ đến tè ra quần như vậy? Bọn họ chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, không có nói gì thêm?

"Ngài giúp tôi cầu xin tổng giám đốc, tôi không phải là người, tôi không phải là người, có mắt như mù. . . . . ." Nhân viên phục vụ ăn nói khép nép.

"Tổng giám đốc cái gì? Tổng giám đốc nào?" Mộ Hi chỉ bên kia, một là Nam Cung Diệu, một là người đàn ông không quen biết!

"Chính là Diệu tổng, ngài giúp tôi một chút, đừng để Diệu tổng sa thải tôi, van cầu ngài, van ngài?" Nhân viên phục vụ cầu xin Mộ Hi.

"Anh nói Nam Cung Diệu là tổng giám đốc nơi này? Làm sao lại như vậy? Nơi này lớn như vậy, là của anh ấy?" Mộ Hi không thể tin được, mặc dù là biết anh rất có tiền, nhưng mà, không thể nào ở nước Mĩ cũng có nhiều tài sản như vậy chú! Thật không thể tưởng tượng nổi!

"Diệu tổng chính là tổng giám đốc nơi này, van cô giúp tôi một chút?" Người đàn ông tiếp tục cầu xin.

"A, thật sự là của anh ấy, tôi biết rồi, anh...anh có cần đi thay quần áo trước hay không?" Mộ Hi chỉ quần của anh ta nói, đây coi là hình tượng gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.