Nam Nam biết cha có máy bay riêng, cho nên cậu vẫn luôn đợi ở lối đi hành khách nhất định phải qua, hi vọng sẽ không bỏ qua bọn họ.
Nam Nam một tay dắt Lâm Lâm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lối ra, mà Lâm Lâm, bàn tay nhỏ bé vẫn cầm cây kem, ăn say sưa ngon lành, mắt thỉnh thoảng sẽ liếc về phía lối ra.
"Lâm Lâm, em có thể ăn lịch sự một chút hay không?" Nam Nam rất yêu thương cô em gái này, chỉ là không thể chịu nổi dáng vẻ ăn của Lâm Lâm quá kém, quả thực là giống như lúc người mẹ ngốc ăn!
Chỗ chết người nhất chính là đi tới chỗ nào ăn chỗ đó! Ăn đến xung quanh miệng toàn là sữa, không có một chút hình tượng thục nữ! Chỉ là Nam Nam nói tới nói lui, cậu vẫn lấy khăn tay ra lau cho Lâm Lâm, chỉ cần cậu mang theo em gái ra ngoài, chuyện thứ nhất chính là mang khăn giấy, hoặc là mang theo khăn tay, đây là phải có, bởi vì Lâm Lâm sẽ làm cho rất dơ!
Lâm Lâm đối với lời nói của Nam Nam cũng không cho là đúng, vẫn ăn say sưa ngon lành.
"Anh, làm sao anh biết hôm nay mẹ về?" Giọng nói bập bẹ của Lâm Lâm vang lên.
"Chỉ cần anh muốn biết thì sẽ có cách." Thật ra thì, Nam Nam vốn là muốn thông qua máy tính xâm nhập vào máy tính riêng của cha, nhưng vừa nghĩ không cần thiết phải làm vậy, cho nên gọi điện thoại cho Lãnh Đông.
"Anh, cha biết chúng ta tới đó cha mẹ sao?" Lâm Lâm hỏi.
"Cha không biết chúng ta tới, Lâm Lâm, những lời anh nói em nhớ không? Đừng nói với bất kì ai, kể cả mẹ?" Nam Nam chuẩn bị để cha mẹ nung đúc tình cảm thật tốt, cho nên cậu và Lâm Lâm quyết định cũng vui đùa với cha mẹ một chút, dĩ nhiên phải bảo đảm Lâm Lâm không thể tiết lộ tin tức, nếu không thì chơi không vui rồi!
"Anh yên tâm, Lâm Lâm tuyệt đối sẽ không nói." Lâm Lâm nói.
Mộ Hi ở trên máy bay chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thức ăn Nam Cung Diệu chuẩn bị cho cô bị ăn đến không còn gì cả, nghiêng đầu nhìn thức ăn mua chọ bọn nhỏ, liếm liếm đôi môi thèm ăn.
"Cô gái, những thứ kia em nghĩ cũng đừng nghĩ, đó là cho mua bọn trẻ." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, không ngờ vợ yêu có thể ăn như vậy, mua một bao lớn như vậy lại có thể bị cô ăn hết, ai! Vẫn là đánh giá thấp dạ dày của cô! Hàn Băng Tâm diendanlequydon
Thật ra thì, Nam Cung Diệu thật sự ước ao ghen tị, người phụ nữ này dáng dấp lại không cao, tại sao có thể ăn như vậy?
Thật là bộ máy đặc biệt tiêu diệt thức ăn!
Cuối cùng máy bay hạ cánh rồi, Mộ Hi nghĩ đến được gặp bọn nhỏ, trong lòng rất vui.
Nam Nam vẫn nhìn chằm chằm vào lối vào, kỳ thật, cậu rất nhớ mẹ, chỉ là cậu là con trai, cho nên phải kiên cường chút, nhớ nhung chỉ để ở trong lòng, kể cả hai năm qua, cậu nhớ mẹ đều núp trong chăn lặng lẽ khóc, sau này mình càng lúc càng lớn, biết mẹ chỉ bỏ nhà trốn đi, cho nên cậu có lòng tin có thể tìm được mẹ, có hi vọng, nhớ nhung của cậu liền được an ủi.
Thật ra thì, lúc trước mẹ mang theo Lâm Lâm sống ở nước Mĩ còn có thể, bình bình đạm đạm, nhưng mà, Nam Nam lợi dụng nhóm máu, từ từ tra được nhóm máu của Mộ Hi cực kỳ phù hợp với cậu, cho nên cậu vẫn chờ cơ hội đưa người phụ nữ về Trung Quốc.
Vì vậy, Nam Nam bí mật lẻn vào máy tính riêng của Mộ Vũ Hàn ở nước Mĩ, cố ý cài virut nhỏ ở bên trong, đương nhiên dưới tình huống Mộ Hi không biết.
Lúc ấy, Mộ Hi liền hoang mang, tại sao máy tính cập nhật định kỳ, mỗi lần vừa nghe nhạc Trung, thì liền cập nhật, lúc nghe nhạc vẫn là những bài hát kia, hơn nữa còn là nài hát tưởng niệm tổ quốc, càng khó chịu hơn chính là còn có bé trai mỗi ngày hát《 trên đời chỉ có mẹ tốt 》, hơn nữa giọng hát kia giống như là giọng của Nam Nam, khiến Mộ Hi nghe một lần khóc một lần, cứ có cảm giác con trai đang đợi cô, cho nên cuối cùng Mộ Hi quyết định về nước.
Thật ra thì người hát《 trên đời chỉ có mẹ tốt 》 này chính là Nam Nam, cứ như vậy Nam Nam thành công dẫn Mộ Hi về Trung Quốc.
Ngoài ý muốn chính là, bộ dáng Mộ Vũ Hàn hoàn toàn khác với mẹ Mộ Hi, điều này khiến Nam Nam ngủ không ngon giấc hai đêm, cảm giác tất cả cố gắng đều uổng phí, cậu cho là mình nhầm rồi, thời điểm cậu muốn buông tha, cha bắt đầu hoài nghi Mộ Vũ Hàn này chính là mẹ Mộ Hi, điều này làm Nam Nam lại có lòng tin, cậu tuyệt đối không buông tha tìm mẹ, có một chút hi vọng, cậu cũng phải thử một chút, cho dù một phần vạn khả năng, cậu cũng sẽ không buông tha.
Cho đến sau khi Nam Nam nhìn thấy Lâm Lâm, Nam Nam càng hoài nghi Mộ Vũ Hàn chính là mẹ Mộ Hi, bởi vì bộ dáng Lâm Lâm giống mẹ Mộ Hi, hơn nữa nhìn kỹ một chút, em gái rất giống mình khi bé, một điểm này, Nam Nam đã từng cầm hình Lâm Lâm lúc 2 tuổi và cậu lúc 2 tuổi, quả thực là rất giống, mặc dù cậu là con trai, Lâm Lâm là con gái, nhưng mà, dáng dấp Nam Nam khi còn bé cũng rất đẹp, không nhìn kỹ thì giống như một bé gái nhỏ, chỉ là từ hai tuổi về sau cậu liền bắt đầu càng ngày càng giống tiểu soái ca, đương nhiên là phiên bản nhỏ của Nam Cung Diệu.
Nam Nam khó hiểu chính là, tại sao mẹ lại biến thành bộ dáng này? Đây là Nam Nam vấn đề vẫn luôn nghi hoặc!
Cậu lên mạng tra xét rất nhiều liên quan, tư liệu của Mộ Vũ Hàn, nhưng mà rất nhiều tài liệu đều trống không, cậu đã từng xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của tổng điều tra dân số, vẫn không có kết quả, dĩ nhiên, Nam Nam vẫn không từ bỏ điều tra những thứ này, cậu tin nếu có người cố ý giấu tài liệu trước kia của mẹ, thế nào cũng sẽ có sơ sót, cậu nhất định sẽ tìm được về điểm sơ sót này! Chỉ là vấn đề thời gian!
"Mẹ, mẹ. . . . . ." Lâm Lâm kêu to, bởi vì cô bé thấy mẹ xinh đẹp của cô, nên kéo Nam Nam chạy về hướng bọn họ.
"Bảo bối, có nhớ mẹ hay không, chao ôi, mẹ nhớ con muốn chết." Mộ Hi hôn lên mặt Lâm Lâm, Nam Nam nhìn trong lòng chua xót, nhưng thái độ vẫn rất lạnh lùng, một tay cậu để trong túi quần, nhìn một màn cảm động trước mắt, không biết mẹ có phải cũng nhớ cậu như vậy hay không?
Nam Cung Diệu cẩn thận đi về phía Nam Nam, một tay ôm bả vai Nam Nam, hai cha con khốc khốc đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới mẹ con kia.
"Con trai, vì sao các con lại tới? Không có ai đi theo rất nguy hiểm!" Nam Cung Diệu quan tâm nói.
"Nam Nam nhớ cha mẹ." Nam Nam nhàn nhạt nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không có nụ cười, nhưng mà, đây là lời trong lòng của cậu.
"Thật xin lỗi con trai, cha ở lại quá lâu, lần sau chúng ta cùng đi có được không?" Nam Cung Diệu dụ dỗ Nam Nam nói, dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa bé mười tuổi, có lúc cần phải dụ dỗ.
"Có thể, chờ lúccha và mẹ kết hôn lần nữa, con và em gái trở về." Nam Nam nói.
"Cái này, chuyện này. . . . . ." Nam Cung Diệu không ngờ con trai nói như vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào!
"Cha còn hoài nghi sao?" Nam Nam nghiêm túc hỏi.
"Không, cha có thể chính xác nói cho con biết, Mộ Vũ Hàn chính là mẹ Mộ Hi." Nam Cung Diệu nói.
"Vậy thì tốt, Nam Nam chờ cha đuổi kịp mẹ, cha cố lên nha, hôm nay mẹ mặc dù vẫn ngốc, nhưng mà, mẹ vẫn là mẹ xinh đẹp của Nam Nam nha." Nam Nam không nói lời nào chính là một tiểu soái ca, nhưng mà nói một lời chính là dáng vẻ một đứa bé.
Mộ Hi luôn phản ứng chậm, chờ sau khi Nam Nam rời khỏi mới biết mình chỉ lo vui mừng với Lâm Lâm, quên con trai ở một bên, trong lòng không khỏi đau lòng hơn.
Nhìn một cao một thấp phía trước, một lớn một nhỏ, hai trai đẹp, Mộ Hi vừa cười, ở phía sau nhìn, con trai càng ngày càng theo cha nó, không thể phủ nhận, tương lai sẽ là một đại soái ca.
Nam Nam vẫn quan sát nét mặt cha và mẹ, nhưng phát hiện không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng lẽ là lần này bồi dưỡng tình cảm thất bại?
Nam Nam càng nghĩ càng lo lắng, không được người cha ngu ngốc này mặc dù là trùm giới thương nghiệp, điểm này Nam Nam bội phục, hơn nữa bội phục hơn chính là, tổ chức Độc Được của anh càng ngày càng lớn mạnh, mặc dù là tổ chức hắc bang, nhưng mà chế độ quản lý của cha giống như quản lý công ty, mấy năm trước Nam Nam liền xâm nhập vào tổ chức của bọn họ, tìm kiếm giao dịch bên trong một rõ hai ràng, thì ra cha nuôi những võ công cao thủ này là làm việc thiện, nhưng thật ra là cũng không phải thật sự là việc thiện, chỉ là Nam Nam bội phục phong cách làm việc của cha mình, nên cậu mới nói là việc thiện.
Tổ chức của Nam Cung Diệu còn trừng trị những người luật pháp không đối phó nổi kia, pháp luật xem trọng chứng cớ, một số người bởi vì có tiền, có thể tiêu hủy chứng cớ, sau đó vô tội được thả, mặc pháp dù luật không có cách bắt bọn họ, nhưng mà Nam Cung Diệu sẽ trừng phạt những người phạm tội này, đồng thời chia tài sản của bọn họ cho anh em của mình, còn dư lại toàn bộ quyên cho cơ quan từ thiện, ví dụ như viện Phúc Lợi.
Nam Nam biết phương diện này cha rất lợi hại, nói thật, Nam Cung Diệu chính là thân phận vua chúa của giới thương nghiệp.
Có thể làm Nam Nam buồn bực duy nhất chỉ có, một khi cha tiếp xúc với mẹ IQ liền trở nên rất thấp, đây chính là vì sao Nam Nam gọi Nam Cung Diệu là cha ngốc, thật ra thì, việc rất đơn giản, cha luôn không hiểu, giống như mẹ ngốc vậy, cha lại bị mẹ nắm mũi dẫn đi, còn là tâm cam tình nguyện, Hừ! Nếu Nam Nam lớn lên như vậy cũng không muốn tìm vợ, người đàn ông lợi hại như cha, bị vợ nắm mũi dẫn đi, vậy những người khác không phải càng thảm hại hơn!
Về đến nhà, sau bữa cơm chiều, Nam Nam đi tới bên máy tính, Nam Nam vừa nghĩ muốn xâm nhập vào máy tính riêng của tà ma mà người người e ngại, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn.
Ngón tay cậu ưu nhã nhảy trên bàn phím, liên tiếp đưa lệnh vào, xuất hiện một ranh giới, Nam Nam âm thầm cười một tiếng, chuyên môn của cậu là thiết kế phần mềm, là đặc biệt đối phó cha, bởi vì cậu lo cha ngoại tình, thật ra thì, đối với tài liệu bí mật của cha, cậu không có hứng thú, cậu chỉ hứng thú cha có len lén ước hẹn với phụ nữ khác không, vậy cũng là vì bảo vệ gia đình mình, đồng thời giúp đỡ mẹ ngốc trông coi cha.
Nam Cung Diệu ở thư phòng, bởi vì ban ngày Nam Nam nói, nhắc nhở anh, bây giờ Mộ Hi đã là bộ dáng này, tương lai chỉ có danh chính ngôn thuận cưới cô lần nữa, nếu không Mộ Hi liền thành tiểu tam, còn nhớ Mộ Hi hận nhất chính là Tiểu Tam.
Mộ Hi bây giờ lấy thân phận khác còn sống, cho nên quá khứ của cô đã hoàn toàn trở thành quá khứ, vĩnh viễn không thể trở về!
Sau bữa cơm chiều, Lâm Lâm vẫn quấn Mộ Hi, cho nên hiện tại hai người đang nói chuyện phiếm trên giường.
Nam Nam vừa đi lên, liền nhìn thấy avatar của cha bắt đầu chớp lóe.
Nghĩ thầm: Cha thiếu kiên nhã như vậy.
Nam Nam mở avatar của cha ra, nick name của Nam Cung Diệu là: Yêu con nhím, thật ra thì Mộ Hi chính là con nhím này.