Năm đó hắn ta đối với cô ác như vậy, quả nhiên cô tới báo thù, tựa như năm đó cô hô to nói: Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh, năm đó Âu Dương Hàn cho là những lời này rất buồn cười, coi như những lời này không tồn tại, giờ phút này nghĩ lại rất hối hận! Nếu sớm biết hôm nay như vậy sao lúc trước còn như thế!
Ngày hôm sau, chuyện Âu Dương Hàn gặp quỷ cũng không nói cho ai, bởi vì đây là xã hội thực tế, ai sẽ tin, mình gặp phải những chuyện này, khẳng định là không có người tin, người khác nhất định sẽ nói hắn ta bị ảo giác, cho nên, hắn ta muốn tìm đến năm đó mấy người anh em cùng hại chết Lãnh Tuyết, hỏi bọn họ có gặp phải chuyện lạ hay không?
Hắn ta gọi điện thoại, hẹn mấy người gặp mặt ở một quán cà phê yên tĩnh.
Tất cả mọi người đến đông đủ, mấy thủ hạ kia cộng thêm Âu Dương Hàn, tổng cộng là tám người, năm đó chính tám người bọn họ hành hạ Lãnh Tuyết đến chết, dĩ nhiên còn có một đồng lõa không tới, chính là Âu Dương Hàn, tai nạn xe kia do anh ta làm giả, nên anh ta cũng coi như là hung thủ.
Mọi người ngồi đó không có ai chịu nói chuyện, cũng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bộ dáng tâm sự nặng nề, nhưng lại không biết nói như thế nào.
“Tất cả mọi người câm sao? Tại sao không nói lời nào? Tôi gọi mấy người tới không phải để làm cảnh!” Âu Dương Hàn không nén được tức giận, nói chuyện đầu tiên.
“Đại ca, em không biết nói anh có tin hay không?” Một người anh em trong đó nói.
“Chẳng lẽ cậu cũng nhìn thấy người phụ nữ kia?” Âu Dương Hàn trừng mắt nói.
“Đại ca, em cũng vậy, em nằm mơ thấy người phụ nữ kia tìm em đòi mạng, còn có chính là, anh xem. . . . . .” Tên đàn ông nói chuyện kéo ống quần lên cho mọi người nhìn, những tên đàn ông khác cũng lần lượt kéo ống quần lên, ngoài ý muốn chính là, trên chân mỗi người đều có một dấu tay đen.
“Mẹ, con bà nó cô ta thực sự đến rồi!” Âu Dương Hàn vừa nhìn không phải chỉ hắn ta, chợt có thêm can đảm, mắng một câu.
“Anh, làm thế nào? Chúng ta không đấu lại cô ta!” Một tên nhát gan nói.
“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một con đàn bà!” Âu Dương Hàn rống to nói.
“Nhưng mà, nhưng mà, anh, cô ta không phải là người!” Những tên đàn ông khác nói.
“Đừng sợ, nhất định có cách, cô ta nhất định có sợ hãi, chúng ta nhiều người như vậy còn không đấu lại cô ta sao! Từ giờ trở đi, mấy người chúng ta không nên tách ra, ở cùng nhau, có chuyện, kêu to giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ chúng ta phải đi tìm pháp sư, siêu độ cho cô ta.” Âu Dương Hàn đương nhiên vẫn hi vọng có thể tống cô đi càng sớm càng tốt, đấu với cô là dự tính xấu nhất! Hàn Băng Tâm dien.dan~le$quy@don
“Được, chúng em nghe đại ca.” Tất cả mọi người đồng ý cách nói của Âu Dương Hàn, ở cùng nhau là an toàn nhất.
Thời điểm những người này mời pháp sư, Mộ Hi và Âu Dương Hàn đã chạy tới thôn mới, bởi vì đây là đề nghị của Mộ Hi, lần trước nhìn thấy chỗ đó ở trong mơ chính là thôn mới, cho nên nơi đó nhất định có chuyện xảy ra, cho nên phải đi một lần, dĩ nhiên cô sẽ mời Âu Dương Hàn đi cùng, bởi vì anh ta là nhân vật mấu chốt, nói khó nghe chính là hung thủ, thật ra thì, đến bây giờ Mộ Hi vẫn chưa biết Âu Dương Hàn còn có một em trai tên là Âu Dương Hàn, hơn nữa trực tiếp hại chết Lãnh Tuyết chính là tên em trai biến thái ấy.
Kể từ giấc mơ trước của Mộ Hi, trong lòng cô liền hận không thể giết chết Âu Dương Hàn, nhưng mình chưa bao giờ giết người, cô căn bản là không xuống tay được, chỉ có tìm được chứng cớ rồi nói tiếp!
“Nơi này trước kia anh đã tới sao?” Mộ Hi nhìn ngoài cửa sổ hỏi Âu Dương Hàn.
“Đã tới.” Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói.
“Có hồi ức tốt đẹp hay không?” Mộ Hi tỏ ra rất tùy ý.
“Không có!” Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.
Đang lúc này, Âu Dương Hàn chợt nhớ tới anh cả từng gặp qua người phụ nữ kia, hắn ta muốn biết bọn họ trò chuyện về cái gì?, vì vậy, gọi điện thoại cho Âu Dương Hàn.
“Anh, anh ở đâu?” Âu Dương Hàn hỏi.
“Thôn mới?”
“Anh, anh đến đó làm gì? Không phải anh nói đời này cũng không muốn đến đó sao?” Âu Dương Hàn không hiểu hỏi.
“Anh và bạn tới đây, buổi chiều về.” Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói.
“Bạn? Bạn nào? Có phải nữ không? Có phải rất đẹp không?” Âu Dương Hàn chợt có dự cảm không tốt.
“Đúng, còn có việc sao? Trở về nói tiếp, cúp đi.” Âu Dương Hàn sợ em trai nói chuyện không chú ý, nên nói đơn giản mấy câu liền cúp rồi.
Âu Dương Hàn thấy anh trai gấp gáp cúp điện thoại, đoán được anh trai nhất định là bị cô mê hoặc, vậy mà lại đến thôn mới, năm đó anh trai đã từng thề nói đời này trừ phi là bị người kề dao trên cổ, nếu không tuyệt đối không bước vào thôn mới nửa bước, hôm nay tại sao lại đến đó? Quá kỳ lạ?
Hiện tại mấy người bọn họ ở chỗ pháp sư, dấu tay đen trên người mỗi người đều để pháp sư nhìn.
“Đại sư, tại sao có thể như vậy? Chỉ là một giấc mơ, làm sao sẽ thật sự có dấu tay này?” Âu Dương Hàn hỏi.
“Các anh là bị quỷ gây thương tích, tôi sẽ giúp anh làm phép, nghĩ cách xóa dấu tay đen này, nhìn dấu tay đen này xem, chứng tỏ đây là oán quỷ lợi hại nhất âm phủ, oán khí của cô ta rất nặng, cho nên rất khó đối phó! Hơn nữa một số chuyện là trời đã định trước, Diêm Vương Gia để người ta chết canh ba, há có thể để người đến canh năm, các anh tự cầu phúc đi, trừ phi cô ta chủ động buông tha thù hận, nếu không, cô ta không báo thù sẽ không đi!”
“Mẹ nó, tự cầu phúc cái gì? Vậy còn cần pháp sư làm phép?” Âu Dương Hàn có chút tức giận nói, bởi vì pháp sư không có cách nào cứu bọn họ, khiến hắn ta rất phiền não.
Pháp sư bất đắc dĩ lắc đầu một cái!
Pháp sư lấy ra một vài lá bùa, trên từng lá đều có một số câu thần chú, ông dán cho mỗi người một lá.
“Đến mai nếu dấu tay đen có thể biến đỏ, điều này chứng tỏ các anh còn có thể cứu, nếu không lão phu cũng bất lực!”
“Pháp sư, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ông nhất định phải nghĩ biện pháp, tôi hi vọng ông đi cùng chúng tôi.” Một người trong đó nhát gan nói, giọng điệu của hắn ta lộ ra cầu xin, pháp sư mềm lòng, nghĩ thầm: Đúng vậy, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, còn chưa cứu làm sao biết không cứu được, cứ thử một chút.
“Được rồi, tôi đi cùng các anh.”
Mấy người bọn hắn lái một chiếc xe thương vụ, tất cả mọi người đều ở trong chiếc xe.
Bởi vì vị pháp sư này ở chỗ rất vắng vẻ, thời điểm bọn hắn rời khỏi thôn, đối diện truyền đến âm thanh thổi còi, có vẻ cực kỳ chói mắt, ánh đèn trước mặt chiếu khiến bọn họ không nhìn thấy gì.
Đang lúc này, xe thương vụ chợt bốc lên khói trắng nồng nặc.
“Mẹ nó, có phải cháy hay không? Nhanh xuống xe, nhanh xuống xe. . . . . .” Âu Dương Hàn hô to, chuẩn bị xuống xe, nhưng mà, một đôi tay chợt đè hắn ta lại.
“Đừng động, ngồi xuống.” Nói chuyện chính là pháp sư, bởi vì xe trước mặt rất cổ quái, cho người ta một hơi thở kỳ quái.
Âu Dương Hàn sợ đến không nhúc nhích, những người khác cũng học pháp sư, không nhúc nhích.
Đang lúc này, chiếc xe cứu thương kia, dừng lại, cửa xe mở ra, một người xuống, phất tay về phía bọn họ, ý bảo bọn họ lên xe, Âu Dương Hàn sợ đến không dám thở mạnh, len lén liếc hướng pháp sư, chỉ thấy vẻ mặt của ông vô cùng nặng nề, ông không có nói gì, chỉ ngồi bất động. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
“Đại sư, anh ta đang kêu chúng ta đi qua!” Kẻ nhát gan bên cạnh chợt nói.
“Đừng động, đó là xe tử vong, đừng nói gì, đừng có đồng ý, cái gì cũng không được làm.” Pháp sư nói xong lấy ra ba cây nhan từ trong bọc quần áo đốt lên, chắp tay trước ngực kẹp hương giơ rất cao, quả nhiên trong chốc lát, người nọ liền lái xe rời khỏi.
“Đó là xe tử vong, anh ta là đặc biệt tiếp nhận kẻ ăn chơi trác táng, tôi vừa dùng ba cây nhan đặc chế, che kín dương khí trên người chúng ta, không bị anh ta phát hiện, cho nên anh ta mới lái xe rời đi.” Pháp sư nói.
Mấy người sau khi nghe cũng không thể nào tin được, không ngờ cảnh phim kinh dị chiếu trên tivi này, sẽ xảy ra trên người bọn hắn, mọi người sợ đến mặt trắng bệch.