Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 185-1: Mộ Hi thành quân sư (1)



“Khụ khụ... Tôi không tức giận, anh, nhìn anh nên em sẽ tha thứ cho chị dâu nhỏ.” Lãnh Đông nói.

“Ai là chị dâu nhỏ của cậu? Tôi là chị cậu.” Mộ Hi hét to, thật sự là loạn, vốn dĩ mấy đứa nhỏ nhận Lãnh Đông là cậu, bây giờ ngược lại muốn kết hôn với em gái mình, sau này phải gọi là anh Lãnh Đông đây này? Hay là phải gọi là em rể? Còn có Lãnh Đông và Nam Cung Diệu vốn dĩ là bạn thân đấy, vì vậy vừa rồi cậu ta gợi Mộ Hi một tiếng chị dâu nhỏ.

“Như vậy đi, vì trước đây chị gả cho anh tôi, nên chị vẫn là chị dâu nhỏ của tôi, về phần chị gái thì miễn!” Lãnh Đông nói rất chân thành.

“Được rồi, dù sao cũng loạn, dứt khoát theo cách gọi sớm nhất đi.” mộ Hi cũng không vướng măc, vì cô thấy càng tranh luận thì càng loạn.

Lãnh Đông còn nói.

“Chị dâu nhỏ, chị không nói cho tôi biết chị cứu anh Diệu ra bằng cách nào sao?” Bỗng nhiên Lãnh Đông ngừng cười, chân thành hỏi.

Mộ Hi gãi gãi đầu.

“Khụ khụ, tôi là chị dâu nhỏ của cậu, tôi muốn người đàn ông của mình á..., không nghĩ là đám con cháu rùa kia núp ở đâu mất, nên bà cô đây lén đưa người đàn ông của mình ra!” Mộ Hi nghịch ngợm nói, chẳng biết cô làm như vậy thì có bao nhiêu nguy hiểm.

“Anh, đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Đông hỏi Nam Cung Diệu.

“Vâng, chị dâu nhỏ của cậu cải trang thành tiểu thư, trà trộn vào tầng một dưới mặt đất, sau đó, vì chị dâu cậu lớn lên quá xấu, nên họ liền thưởng cho tôi, mà tôi, không kịp có thời gian hưởng thụ người phụ nữ của mình, đã bị cô ấy lôi đến bên miệng cửa thông gió leo lên.”

Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, trong lòng không biết có cảm giác gì, cô gái này đã vì anh, cải trang thành tiểu thư, trà trộn vào trong hắc bang, chẳng lẽ cô không nghĩ đến nhưng người đàn ông kia cũng không phải là ngu xuẩn!

“Chị dâu nhỏ, từ đâu có dũng khí để chị nhảy vào hang sói vậy? Lãnh Đông biết rồi còn cố hỏi, nhìn thấy dáng vẻ như không có gì của Miij Hi, cậu muốn hỏi như vậy đó.

“Dũng khí à..., lúc ấy tôi sợ ông xã mình bị sói đói ăn sạch, nên mới phải hóa trang mình thành như vậy, người không giống người, quỷ không giống quỷ! Cậu biết không? Sau khi tôi hóa trang, còn tự hỏi chính mình, đây có phải là quỷ không? Ha ha ha... Còn có, mọi người nhìn xe,. miệng tôi rộng, môi dầy có gợi cảm không?” Mộ Hi còn cong miệng lên cho Nam Cung Diệu và Lãnh Đông nhìn, vì cô còn cố ý bôi son môi rộng ra.

“Đừng nghịch nữa..., chị dâu nhỏ, em sợ sau này sẽ không còn hứng thú với phụ nữ nữa!” Lãnh Đông nhìn thấy đôi môi khủng bố của Mộ Hi, bờ môi rộng lớn, hơn nữa khóe miệng còn xệ xuống.

“Cút đi, không phải là tôi muốn tự bảo vệ mình sao!” Mộ Hi lườm Lãnh Đông.

“Chị dâu nhỏ, sau khi chị đi vào, anh của em có bị chị làm cho sợ đến choáng váng không?”

Lãnh Đông vừa nghe được lời nói của Nam Cung Diệu trong máy ghi âm của Mộ Hi: Lãnh Đông chính là em trai anh, cậu ta gọi anh là anh Diệu, vậy thành anh, bỏ đi nhưng vinh quang trước đây, như vậy sẽ thân thiết hơn.

“Không có, vì ở trong phòng rất tối, nên không nhìn được người đến có dáng vẻ như thế nào!” Mộ Hi nhớ đến lúc trước thì trong lòng vẫn rất căng thẳng!

“Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt, đám khốn khiếp kia, em chắc chắn sẽ giết chết bọn chúng.” Lãnh Đông nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Mộ Hi, liền biết rõ tình trạng lúc ấy của Nam Cung Diệu rất nguy hiểm.

“Nói cho anh biết, vì sao em biết được chuyện anh gặp chuyện không may?” Bỗng nhiên Nam Cung Diệu luôn yên tĩnh hỏi Mộ Hi.

“Em chờ anh gọi điện thoại cho em, nhưng không gọi, em lại muốn gọi cho anh, lại lo anh đang bận, vì vậy, vẫn chịu đựng, nhưng sau đó trong lòng em luôn không yên ổn, nghi ngờ anh gặp chuyện không may, vì vậy, đã gọi cho anh, lại phát hiện anh tắt máy, không liên lạc được với anh, em liền gửi cho anh tin nhắn, mong là anh nhìn thấy thì sẽ liên lạc với em, nhưng mà, em chờ thật lâu, cũng không có tin tức của anh, mí mắt em nhảy lên, sau đó, em đi tìm ông Lãnh, lúc em sắp vào cửa, nghe được ông Lãnh nói điện thoại với Lãnh Đông, vì vạy liền biết anh gặp chuyện không may.” Mộ Hi nói.

“Các con biết không?” Nam Cung Diệu lo lắng hỏi, con còn nhỏ như vậy, lại phải lo lắng sợ hãi, anh có chút không đành lòng!

“Lúc đó, sau khi em biết anh gặp chuyện không may, ý nghĩ đầu tiên là đi tìm anh, vì vậy em nói với con trai anh quên mang tài liệu mật của công ty, muốn em tự mình đưa đến, cứ vậy mà em đi nước Mỹ.” Mộ Hi kể cho hai người họ nghe.

“Chị dâu nhỏ, vậy làm sao mà chị tìm được những... Tiểu thư chuyên dụng kia?” Lãnh Đông tò mò hỏi.

“Tôi đến nươc Mỹ thì bắt đầu điều tra những tin tức nổi bật trong thời gian này, phát hiện được một vụ án mạng xảy ra trong nhà xưởng bỏ hoang, vì vậy, tôi ngồi xe taxi đến đó, trên đường đi, tôi có hỏi tài xế đã xảy ra chuyện gì ở đó? Rất may là người kia thấy tôi đáng thương thì nói cho tôi, tôi lại cầu xin ông tà cho tôi biết làm sao để tìm được những người kia? Đương nhiên, tôi có trả một khoản tiền cho ông ta, cuối cùng ông ấy cũng chở tôi đến chỗ mấy người tiểu thư kia, tôi lại cho bà chủ ở đó một khoản tiền lớn, đủ để bà ấy mấy nhiều năm mới kiếm được, cứ vậy mà tôi được đưa đi.”

“Em có biết chuyện này rất nguy hiểm hay không, làm sai một chút sẽ mất mạng, em có nghĩ đến các con không, cả hai chúng ta đều có thể gặp nguy hiểm!” Nam Cung Diệu đau lòng nói, may mắn là buổi đêm, nếu không đã không trốn thoát được!

“Em biết rõ mình không thể vứt bỏ các con, nhưng em và các con không thể thiếu anh được, vì vậy em phải cứu anh về với các con!” Mộ Hi muốn khóc rồi, cô dùng đôi mắt hồng lên nhìn Nam Cung Diệu, anh không hiểu được tầm quan trọng của chính mình, thà rằng cô mạo hiểm mà đi, cũng muốn đi tìm anh, nếu như không cứu được, cô cũng muốn gặp mặt anh lần cuối!

Nam Cung Diệu đau lòng ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực, trong lòng Lãnh Đông cũng rất khó chịu, dù sao cũng là cửu tử nhất sinh!* (chín phần chết một phần sống)

“Anh, đây là một cái bẫy, có người cố ý làm ra, chờ chúng ta đi đến đây, hơn nữa còn rất quen thuộc với chúng ta, biết rõ thế lực của chúng ta ở Trung Quốc, vì vậy ra tay ở bên này sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn một chút.” Lãnh Đông suy đoán nói.

“Xem ra đầu của chúng ta rất đáng tiền! Bọn họ mời cả tổ chức ám sát đứng đầu nước Mỹ để lấy đầu của tôi!” Nam Cung Diệu tươi cười tà mị, có chút khiến người ta phải sợ hãi.

“Có thể bọn họ sẽ đuổi đến Trung Quốc không?” Mộ Hi lo lắng hỏi, vì Nam Cung Diệu nói ra tổ chức ám sát đứng đầu nước Mỹ, vậy có phải là ông xã cũng không đấu lại được bọn họ không?

“Đuổi đến càng tốt.” Nam Cung Diệu tức giận nói.

“Anh, em nghi ngờ phía chúng ta có phản đồ, nếu không sao vừa đến đã gặp chuyện không may ngay, có thể bọn họ muốn giết chúng ta, cũng cần phải có thời gian điều tra đã chứ.” Lãnh Đông nói.

“Không được.” Bỗng nhiên Mộ Hi nói.

“Chị dâu nhỏ, không được cái gì?” Lãnh Đông hỏi.

“Tôi không để ông xã lần nữa gặp nguy hiểm được, lỡ may bên kia có phản đồ, nghĩ liền sợ, chúng ta phải tìm ra kẻ ăn cây táo rào cây sung kia trước, nếu không hai người vẫn gặp nguy hiểm!” Mộ Hi mạnh mẽ đứng dậy nói.

“Chị dâu nói đúng, rất khó để nói kẻ kia có bán chúng ta lần nữa không!” Lãnh Đông trầm mặc.

“Tôi có một cách, đó chính là, nay mai Lãnh Đông thả ra tin tức Diệu Tổng mất tích, không rõ sống chết, đến lúc đó, phản đồ kia sẽ ngoi lên khỏi mặt nước, vì nhiệm vụ của gã ta đã hoàn thành, chắc chắn gã ta sẽ tim người kia để trả thù lao, chúng ta chỉ cần chú ý những người khả nghi gần đây là được, tất nhiên tôi sẽ phối hợp tốt để bắt kẻ phản bội kia.” Mộ Hi cười như không cười nói.

“Anh, vì sao anh không nói gì? Đề nghĩ của chị dâu nhỏ có được không?” Lãnh Đông hỏi.

“Đợi một chút, còn có một chuyện tôi quên nói, chính là ngày mai thì mấy người bên Mỹ sẽ phát hiện chúng ta mất tích, vì vậy, Lãnh Đông! Bây giờ cậu lập tức liên lạc với Lãnh Huyết, để cho anh ta sắp xếp một kẻ chết thay chúng ta ở dưới đường ống kia, vì chác chắn họ sẽ tìm theo đường ống đó, vì vậy chỉ cần tìm người chết thay có thân hình giống Diệu là được, quan trong nhất là, phải hủy đi khuôn mặt người đó, vì dụ như đưa người chết thay lên trên đường ống lò sưởi, sau đó cho ngã sấp xuống ngoài ý muốn, rồi bị nhiệt độ đường ống cao quá nướng luôn khuôn mặt! Ai nha! Tàn nhẫn quá!” Mộ Hi tự nói đến mức nổi cả da gà.

Lãnh Đông nghe nói mà há hốc miệng, đây có phải là chị dâu nhỏ đáng yêu không vậy? Vì sao chỉ đi một đêm mà đã trở nên tàn nhẫn như vậy chứ?

Mộ Hi nhìn thấy hai người đàn ông trước mắt không chịu nói chuyện, có phải họ bị sự tàn nhẫn của mình dọa sợ? Không, không thể! Bọn họ ngay cả giết người cũng dám, chẳng lẽ cô chỉ nói như vậy, hai người đã sợ hãi rồi sao!

Thật ra, không phải Mộ Hi trở nên tàn nhẫn, chỉ là, cô không muốn để người thân của mình gặp nguy hiểm, vậy nên những lúc quan trọng, cô chỉ có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn mà thôi.

“Này? Hai người đàn ông kia nói câu nào đi chứ? Biện pháp này có được không?” Mộ Hi đã sốt ruột đến giẫm chân.

“Được.”

“Được.”

Nam Cung Diệu và Lãnh Đông trả lời, cùng đồng ý với ý kiến của cô.

“Vậy thì tốt, Lãnh Đông cậu nhanh chóng liên lạc với Lãnh Huyết đi, để cho anh ta tìm kẻ chết thay, nhưng không được tìm người tốt đấy, muốn tìm thì tìm những kẻ bại hoại biết không?” Mộ Hi nói.

“Tuân lệnh chị dâu nhỏ thân ái của tôi.” Lãnh Đông cười nói, không nghĩ được Mộ Hi lại biến thành quân sư.

“Gọi chị dâu nhỏ là được, thân ái thì miễn đi, vì nhà chị có một bình dấm chua lớn, rất chua đó!”

Mộ Hi chỉ chỉ Nam Cung Diệu ở bên cạnh rồi nói, còn làm dáng vẻ bị chua đến ê răng, khiến cho Lãnh Đông cười ha ha.

Nam Cung Diệu cũng không nói gì, đứng một chỗ tươi cười, giây phút này, anh chỉ cần đứng một bên nhìn hai người cười tươi vậy là đủ rồi, có thể sống sót trở lại Trung Quốc, đã là may mắn, anh chưa bao giờ biết còn sống là có ý nghĩa lớn như vậy, vì ở bên người còn có những người quý trọng anh.

Lãnh Đông nói cho Lãnh Huyết giúp đỡ tìm kẻ chết thay, tất nhiên Lãnh Huyết sẽ tình nguyện giúp đỡ, vì trong lòng anh ta thì Nam Cung Diệu chính là em rể anh, Lãnh Huyết vẫn nghĩ Mộ Hi là Lãnh Tuyết, đây là ý của ông Lãnh, không được nói với người khác thân phận thật của Mộ Hi, cô vẫn là cháu gái của ông, ông cũng rất thích hai mẹ con Mộ Hi, nên bây giờ không có chuyện gì thì Lãnh Ưng sẽ đến nhà Mộ Hi, đánh cờ cùng Nam Cung Vân, nói chuyện, kể chuyện xưa cho hai đứa nhỏ.

Đặc biệt, Nam Nam rất thích Lãnh Ưng kể chuyện xưa, thật ra, những chuyện đó đều là chuyện hồi trẻ của ông, toàn bộ đều là thật.

Sau khi Mộ Hi và Nam Cung Diệu trở về, Mộ Hi không đồng ý cho Nam Cung Diệu về nhà, vì sợ người ngoài biết anh đã quay lại, vì vậy Mộ Hi lái xe của Lãnh Đông đưa Nam Cung Diệu đến chỗ ở của cô trước đây, bắt anh ở đó dưỡng thương cho tốt, ban ngày không thể ra ngoài, nhưng mà, buổi tối vẫn có thể cải trang rồi đi.

“Bà xã, không có em thì anh không ngủ được! Anh không muốn một mình ở đây!” Nam Cung Diệu tội nghiệp nói, Mộ Hi biết rõ ông xã mình cố ý làm nũng, thật ra, sao Mộ Hi có thể nỡ để anh ở đây một mình chứ, cô phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.