Bà chị, làm gia sư xong rồi sao? Em rất nhớ chị, đúng rồi chị, ngày đó chị nói tổng giám đốc của chị là ông già sáu mươi chín tuổi, mẹ bảo chị phải lễ phép với người ta, ngàn vạn lần không được tùy tiện như ở nhà."
Mặt Nam Cung Diệu càng ngày càng khó coi, đáng giận, dám nói anh là ông già sáu mươi chín tuổi, đúng lúc này đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói.
"Này? Chị?"
Nam Cung Diệu phản ứng lại rất nhanh, vì vừa mới nghe được đầu bên kia điện thoại nói làm gia sư, thế là.
"Anh là?"
Mộ Đồng nghe được giọng nói của một người đàn ông, sợ hết hồn.
"Anh là ai? Vì sao giữ điện thoại của chị tôi?"
"Nha, cô là em gái của Mộ Hi, cô ấy làm gia sư ở nhà tôi, hiện tại đang giảng bài cho đứa nhỏ, không tiện nghe điện thoại."
Mộ Đồng vừa nghe, cảm giác gọi điện thoại không đúng lúc, vì vậy rất lễ phép nói:
"Thực xin lỗi chú, cháu cúp trước, nói cho chị cháu biết, cháu không sao, bảo chị ấy làm việc cho giỏi, bai."
Mộ Đồng nói xong cúp điện thoại.
Vẻ mặt Nam Cung Diệu trở nên càng ngày càng lạnh lẽo, khốn kiếp, cô bé kia vậy mà gọi anh là chú, thật là có chị thì tất nhiên có em, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Vừa định để điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên, Nam Cung Diệu không có tâm tình lại bắt máy tiếp, nhưng nhìn vào màn hình là thân ái ? Vì vậy Nam Cung Diệu không chút do dự bắt máy.
Vừa bắt máy, liền nghe đối phương ầm ầm ĩ ĩ nói.
"Này? Nha đầu thúi đi đâu vậy, các chị em tìm khắp nơi cũng không thấy cậu, mình nghe các đồng nghiệp nói, cậu bị tổng giám đốc ôm từ bên ngoài quay trở lại, nha đầu thúi cậu có phải bị tổng giám đốc mê chết người không đền mạng cho kia khai bao (cái này nó không trong sáng lắm m.n tự hiểu nha) không, đây không phải là phong cách của cậu. Hi, quên nói cho cậu biết, Hàng Thiên Vũ tìm mình, muốn địa chỉ gia đình cậu, mình nói không biết, Hi cậu đang nghe sao?"
Nam Cung Diệu vốn nghĩ thân ái chính là tên đàn ông kia, không nghĩ tới là nữ, giọng điệu nói chuyện giống Mộ Hi, thật sự là vô cùng lỗ mãng, nói cái gì mà Mộ Hi bị anh khai bao!
Vì vậy, Nam Cung Diệu không muốn nghe những cuộc điện thoại nhàm chán này, vừa định tắt đi, thì nghe thấy đối phương nói Hàng Thiên Vũ đang tìm Mộ Hi, tên đàn ông kia thật đúng là si tình, dám tranh giành phụ nữ với anh, anh lại để điện thoại bên tai. Quả nhiên tên đàn ông kia đang tìm cô, vì vậy.
"Tôi không biết cô là ai, nhưng cô có thể nói lại với tên đàn ông kia Mộ Hi đã có người khác. Làm cho anh ta về sau cách xa Mộ Hi một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí ."
Gọi điện thoại chính là bạn thân của Mộ Hi Vân Tĩnh Sơ, nghe thấy tiếng đàn ông bắt máy, sợ hết hồn, khó trách gần đây không tìm thấy cô, thì ra nha đầu chết tiệt kia cũng kim ốc tàng nam.
"Anh là ai? Hãy xưng tên ra, rất lợi hại sao? Vây mà nắm được ớt nhỏ trong tay, nhưng cậu ấy là cô gái cương trực trong trắng ở trường chúng tôi. Cảm giác như thế nào, có phải rất thỏa mãn không?" Mộ Hi ở trên trường nổi danh là trái ớt nhỏ.
Nam Cung Diệu nghe thấy trong lòng có chút buồn cười, người phụ nữ này nói rất đúng, cô gái nhỏ chính là cay, vừa nghe đối phương nói Mộ Hi là cô gái cương trực trong trắng? Không sai, anh tin ánh mắt của mình sẽ không sai.
"Đúng là hết sức cay, hơn nữa còn là cầm tinh con chó, thích cắn người." Nam Cung Diệu nói với đối phương.
"Ha ha... Không bất ngờ, Mộ Hi nhà chúng tôi không có bản lãnh khác, giữ gìn trinh tiết của mình vẫn có, xin hỏi ngài rốt cuộc là ai? Dám làm phải dám chịu, nếu anh bắt được Mộ Hi nhà chúng tôi, anh chính là người đàn ông đầu tiên của cậu ấy, gọi nha đầu thúi nghe điện thoại, tôi muốn hỏi cậu ấy một chút, xem cạu ấy còn dám ở trước mặt tôi nói suông ư? Cám ơn người anh em, lần này cuối cùng tôi cũng ngang hàng với cậu ấy, xem cậu ấy còn dám động một chút là dạy dỗ tôi sao? Ha ha..."