Nam Cung Diệu trở lại biệt thự, mở máy tính ra, bắt đầu tra rõ ràng là ai có thể làm như vậy? Mục đích bọn họ làm rất rõ ràng, là nhằm về anh , đối phương muốn dùng Mộ Hi uy hiếp anh, hoặc trả thù anh. Thật là một bọn hèn nhát, vậy mà lấy phụ nữ trút giận.
Đúng lúc này, Lãnh Đông vù vù chạy vào.
"Anh Diệu, không xong, không xong."
Nam Cung Diệu nhìn thấy Lãnh Đông bình thường luôn luôn bình tĩnh lúc này ngay cả cửa cũng không gõ liền hấp tấp chạy vào, anh đoán được Lãnh Đông nhất định là đã biết cái gì?
"Nói đi, chuyện gì?"
Mặc dù Nam Cung Diệu biết Mộ Hi bị bắt cóc, nhưng như cũ biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì lúc này xúc động và lo lắng không giải quyết được vấn đề gì, nên nhất định phải duy trì đầu óc ủinh táo, mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt.
"Anh Diệu, thì ra khuya hôm nay thư kí Mộ chỉ đi phòng hát Cửu Châu, đi làm gì không rõ lắm, nhưng đi ra từ cửa sau phòng hát Cửu Châu, không hiểu sao cô ấy biến mất trên đường về đây, cho nên, tôi nghĩ cô ấy nhất định đã xảy ra chuyện."
Thì ra Lãnh Đông từ biệt thự bắt đầu điều tra tất cả màn hình giám sát, phát hiện Mộ Hi đến phòng hát Cửu Châu, qua thật lâu mới đi ra, căn cứ camera cho thấy cô mất tích trên đường trở về biệt thự Thắng Cảnh.
Lãnh Đông nói xong biết không chỉ anh lo lắng, nhìn tổng giám đốc mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng cà vạt của anh đã bị kéo qua một bên, đầu tóc còn có chút rối, đây lúc trước là chuyện hết sức hiếm có, bất luận thời điểm gì, tổng giám đốc rất ít biểu hiện ra lo lắng, lại càng không như thời điểm hiên tại bộ dáng này, nhìn được tổng giám đốc đã biết.
"Lãnh Đông, cậu đi ngay bây giờ triệu tập anh em Độc Dược lại, chúng ta nhất định phải cứu Mộ Hi ra trước khi cô ấy bị thương tổn, tôi không cho phép cô ấy gặp chuyện không may, cậu hiểu chứ?"
Nam Cung Diệu cố ý cường điệu một câu: Không cho phép Mộ Hi gặp chuyện không may, vì vậy tổ chức Độc Dược không có chuyện lớn chắc sẽ không hành động, Nam Cung Diệu đoán được đối phương cũng là sát thủ chuyên nghiệp, nên nhất định phải điều động tinh anh mới có thể nắm chắc mười phần cứu Mộ Hi ra, nghĩ đến Mộ Hi ở trong tay những người kia, tim Nam Cung Diệu liền đau nhức, thì ra con nhím này trong tim anh đã cắm sâu như vậy, giống như mọc rễ, an toàn của Mộ Hi kéo theo mỗi một dây thần kinh của Nam Cung Diệu.
Căn phòng tối.
Mộ Hi có chút ý thức, cảm thấy đầu đau nhức, trong mũi còn tràn ngập một mùi mốc meo.
Hơi khó nhọc mở mí mắt nặng nề ra, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trước mắt có một băng ghế dài, bên cạnh còn một chút thức ăn dư lại, mùi mốc meo vừa rồi, chắc là từ chỗ đó truyền tới, nhìn bốn phía, bốn mặt là tường, trong phòng ngoại trừ băng ghế dài kia, không có bất kỳ trang trí gì.
Mộ Hi từ từ ngồi dậy, lắc lắc đầu choáng váng, hy vọng mình có thể tỉnh táo lại một chút, cô còn nhớ cô rõ ràng trên đường về biệt thự, tại sao lại tới nơi này?
Giải thích duy nhất chính là cô bị bắt cóc, ai sẽ bắt cóc một kẻ nghèo hèn? Muốn tiền không có tiền, muốn phòng không có phòng, chẳng lẽ là cướp sắc? Vậy thì thảm, nếu quả thật là như vậy, lần đầu tiên của mình tình nguyện cho cuồng tự kỷ kia, tối thiểu nhất còn có thể đạt được một khoản tiền thưởng! Đây chính là chính miệng người đàn ông kia nói, chỉ cần mình ngoan ngoãn sẽ có tiền thưởng.
Chao ôi! Thật sự là bội phục nha, đến lúc này, còn có thể nghĩ ngợi lung tung đem lần đầu tiên cho ai, mà không phải sợ tới mức chảy nước tiểu, hoặc là a a kêu to lên, những thứ này Mộ Hi cũng không có, kỳ thật cô cũng sợ, chỉ là ánh sáng sợ hãi dùng được gì, trước mắt chỉ có nghĩ biện pháp chạy trốn. Chỉ có giữ yên lặng mới có thể khiến kẻ địch buông lỏng cảnh giác, như vậy mới có cơ hội chạy trốn.