Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 73-1: Chưa kết hôn thì chưa phải là vợ (1)



Mộ Hi tức giận đến mặt bắt đầu đỏ lên, tay Nam Cung Diệu vốn bưng rượu đỏ không khỏi cầm chặt.

"Hân Nhi, đủ rồi, con thật là quá đáng, cô gái này vừa rồi không có trêu chọc con, vì sao con gây sự?" Khang tổng dạy dỗ con gái của mình, thực sự thiếu tế nhị.

"Cha, tại sao cha giúp người ngoài bắt nạt con? Cha để cho bảo vệ đuổi cô ta ra đi." Khang Hân tức giận giậm chân.

"Xin lỗi không tiếp chuyện được, không quấy rầy nhã hứng của các vị." Mộ Hi như cũ duy trì tỉnh táo, kỳ thật trong lòng run cầm cập, không biết căng thẳng hay là sợ hãi? Mộ Hi nghiêng đầu chuẩn bị rời đi, cô thật không muốn nán lại một giây nào.

"Tiểu Hi?" Mộ Hi biết là ai gọi cô, không quay đầu lại đứng tại chỗ, người đàn ông tự kỷ này thật quá đáng, luôn đứng một bên xem náo nhiệt, vừa rồi Mộ Hi đã phát hiện anh , cô rất đau lòng, quả nhiên anh sẽ không vì cô đắc tội với nhân vật lớn ở đây!

La Tân và Khang Hân đồng thời há to mồm, cái gì? Nam Cung Diệu vừa gọi cô ta là Tiểu Hi, anh gọi chính là người phụ nữ này sao?

Nam Cung Diệu đã đi đến, tay tự nhiên đặt ngang hông Mộ Hi, nhẹ nhàng hôn trán Mộ Hi một cái.

Mộ Hi tỏ ra rất bình tĩnh, bởi vì cô không biết người đàn ông này kế tiếp sẽ làm gì?

"Tiểu Hi, tôi vừa rời khỏi một lát, em liền gây hoạ! Thật là khiến người ta lo lắng!" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nhìn Mộ Hi nói, Mộ Hi rất tức giận, đáng ghét, lại còn trách cứ cô, vừa rồi rõ ràng là người phụ nữ kia cố ý gây sự!

"Diệu tổng, vị này là?" Khang tổng hỏi Nam Cung Diệu, mặc dù tuổi của ông ta lớn hơn Nam Cung Diệu nhiều, nhưng địa vị xã hội của Nam Cung Diệu không thể bỏ qua, cho nên ông ta muốn lễ phép xưng hô một câu Diệu tổng.

"Vị hôn thê của tôi." Nam Cung Diệu rất lịch sự trả lời.

"Đợi chút, kỳ thật là như thế này, tôi vẫn chưa đáp ứng anh ấy, về phần vị hôn thê? Tạm thời còn chưa phải." Mộ Hi cuống quít giải thích, ở đây nhiều người như vậy, cô cũng không thể thừa nhận.

"Là như thế này." Khang tổng có chút thất vọng, nhìn con gái mình không vui, Khang Hân tức giận tới mức cắn răng, đáng ghét, vậy mà nói còn chưa đáp ứng cầu ái của anh Diệu, chảnh cái gì mà chảnh! Hồ ly tinh.

"Bất quá, sớm muộn gì em cũng sẽ đáp ứng." Nam Cung Diệu tràn đầy tự tin nói.

"Đó không nhất định, anh Diệu, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần chưa kết hôn, liền không phải là vợ, có phải không tiểu thư Mộ Hi?" La Tân nịnh nọt nhìn Mộ Hi, mặc dù Mộ Hi rất ghét người đàn ông này, nhưng giờ phút này có thể lợi dụng La Tân này một chút.

"Đúng vậy, chuyện lớn cả đời sao có thể qua loa, tôi cần phải cẩn thận suy nghĩ mới có thể quyết định." Mộ Hi không dám nhìn Nam Cung Diệu, bởi vì cô cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, đoán được Nam Cung Diệu lại muốn đóng băng cô.

"Anh Diệu, anh xem người ta cũng không tiếp nhận tình cảm của anh, thật sự là không biết điều!" Khang Hân ở một bên đổ dầu vào lửa, hận không thể bye bye bọn họ mới được.

"Chính là, anh Diệu, anh xem lần này là anh tự đa tình rồi!" La Tân ở một bên cũng thêm một mồi lửa, Nam Cung Diệu hiểu ý đồ của bọn họ.

"Cho nên, chúng ta đang sống thử, xem một chút hai bên có thích hợp hay không, trước mắt tôi rất hài lòng." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, như lời nói của mình rất bình thường, hù dọa Mộ Hi thiếu chút nữa té xỉu, đáng ghét, lại dám nói bọn họ đang sống thử, đây rõ ràng đang làm hỏng cô sao! Hàn/Băng/Tâm/ddlqd

Mộ Hi kéo Nam Cung Diệu đi ra ngoài: "Anh đi ra cho tôi."

Người ở đây hiểu được, xem ra là thật sự, người phụ nữ này giống như lấy thân phận người vợ dạy dỗ chồng mình, kéo Nam Cung Diệu đi, vẫn chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào dám đối với Nam Cung Diệu như thế, còn có người phụ nữ này vừa nói chuyện giọng nói, ánh mắt, ánh mắt của cô ta không chút sợ hãi với tà ma này, hơn nữa không lưu lại một chút tình cảm.

Nam Cung Diệu lần đầu tiên bị phụ nữ túm đi lên phía trước, nhìn cái mông khêu gợi của Mộ Hi, Nam Cung Diệu quyết định muốn cưới cô, cái mông này quả thực chính là nhân gian hiếm có, nếu như đi vào từ phía sau nhất định siêu sảng khoái, phía dưới bất giác phản ứng, đáng chết, làm sao có thể vào thời điểm này nghĩ muốn đè cô dưới thân hung hăng dạy dỗ cô, dám can đảm cự tuyệt làm vị hôn thê của anh, chỉ sợ không tìm ra người thứ hai dám làm thế, trong lòng Nam Cung Diệu bốc hỏa, thật muốn dùng lão nhị giết chết cô.

Mộ Hi ra đại sảnh, buông tay ra, nghiêng đầu sang chỗ khác trừng Nam Cung Diệu.

"Vừa rồi vì sao anh nói hươu nói vượn?"

"Lời tôi nói tất cả đều là thật, tôi chính là muốn cưới em." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi trả lời.

"Anh thật quá đáng, muốn chơi, tìm người khác đi, tôi không rảnh chơi cùng anh, bữa tiệc chó má gì, toàn là cặn bã, muốn kết hôn với tôi? Lời này anh nói với người khác, tôi nghĩ các cô ấy sẽ cảm động rầm rầm rào rào, nhưng Mộ Hi tôi không sẽ trúng bẫy của anh."

Mộ Hi tức giận tới mức run rẩy, tới nơi này chưa từng đụng được một người tốt, nhất là Khang Hân kia, mình không đắc tội cô ta, vậy mà nói cô là hồ ly tinh trước mặt nhiều người như vậy, lúc ấy thật muốn cực hung hăng đánh hai bàn tay cô ta, đáng ghét.

Mộ Hi tức đến không thở nổi, hôm nay mặc là lễ phục bó sát người, còn có chút thấp ngực, lúc này một đôi điện năng một cao một thấp nhấp nhô, Nam Cung Diệu biết rõ bộ ngực Mộ Hi rất đầy đặn, không nghĩ tới mặc quần áo này có vẻ càng đầy đặn hơn.

Mộ Hi phát hiện Nam Cung Diệu cúi đầu nhìn ngực cô.

"Cởi quần áo." Mộ Hi hô to về phía Nam Cung Diệu.

"Làm gì? Lại muốn cứng rắn thượng tôi? Ở chỗ này?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi làm ra vẻ cực kỳ vô tội.

"Tôi thượng con bà nó miệng anh, mau cởi quần áo." Mộ Hi tức giận đến thô tục này đến cái kia, mà Nam Cung Diệu ngoan ngoãn cởi áo khoác xuống, đưa cho Mộ Hi.

"Xin hỏi bà cô, còn muốn cởi quần sao? Mặc dù tôi biết rõ thân hình của tôi khiến cô mê muội, nhưng cô cũng quá nóng lòng? Muốn tượng tôi cũng phải về nhà chứ? Như vậy tôi sẽ có bóng ma, người ở đây quá nhiều, tôi không thể phóng túng được."

Nam Cung Diệu háo sắc nói, nhìn vào bên trong, nhìn không được, thì ra sau cửa đã có một đám người nhìn về phía này, trong đó đương nhiên cũng có cha mình. Mộ Hi không nhìn thấy lúc này mình chính là tiêu điểm.

Mộ Hi đón lấy áo của Nam Cung Diệu, mặc trên người mình, áo rất lớn, che cái mông của Mộ Hi. Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu hiện tại chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, có chút buồn cười.

"Quần thì miễn, áo của anh rất lớn, chỉ cần có thể che ngực và mông tôi là được." Trong lòng Mộ Hi ổn định hơn, cảm giác cũng an toàn hơn nhiều.

"Thì ra em biết em rất đầy đặn." Nam Cung Diệu thấy cô muốn mặc đồ của mình, ngược lại trong lòng rất vui vẻ, bởi vì thân hình này chỉ có anh có thể xem, hôm nay thật sự là tiện nghi cho những tên đàn ông kia. Hàn-Băng-Tâm-ddlqd

"Đương nhiên, anh nghĩ rằng tôi thật sự yêu anh liền ở trong này muốn anh. Còn nói cái gì vì tôi mê muội thân hình của anh, tên tự kỷ." Mộ Hi khinh miệt cười, chẳng phải biết Nam Cung Diệu bị kích thích, một tay đã tới Mộ Hi, hung hăng hôn người phụ nữ không thành thật này.

Đàn ông ở cửa đại sảnh đều ghen tị chết, nhưng ai cũng không dám biểu lộ ra, vì người đàn ông này là tà ma, không thể trêu vào!

Nam Cung Diệu biết rõ Mộ Hi mặc áo khoác của anh rất rộng, vì vậy tay vươn vào bên trong sờ mó, Mộ Hi bị nụ hôn này làm choáng váng, gần đây giống như đã quen hương vị của anh, nụ hôn của anh, còn có móng vuốt không thành thật kia. Nhưng bây giờ không được, bất cứ lúc nào cũng sẻ có người đến đây.

"Lấy móng vuốt của anh ra, đáng ghét." Mộ Hi thở hổn hển nói, Nam Cung Diệu đã không cách nào thu tay lại, bởi vì sáng sớm anh liền muốn cô, nhưng cô không cho, đành phải liên tục chịu đựng.

Nam Cung Diệu một tay ôm lấy Mộ Hi đi vào trong xe, mở cửa xe ném Mộ Hi vào, mình cũng chui vào.

"Này? Này? Anh không phải muốn ở chỗ này chứ?" Mộ Hi nhìn tư thế của anh liền hiểu người đàn ông này hiện tại muốn làm, bởi vì anh đang tháo dây thắt lưng.

Mộ Hi ngồi trên xe, sợ đến bọc quần áo chặt hơn.

"Em muốn mình tự cởi hay để tôi giúp em cởi?" Nam Cung Diệu bởi vì dục hỏa đốt, giọng nói đã thay đổi.

"Không cởi." Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu, tựa như là xin tha.

"Không được, nếu không tôi liền xé em." Nam Cung Diệu nói một phen cởi áo khoác trên người Mộ Hi ra, đương nhiên đây cũng là đồ của anh, sau đó là phía dưới lễ phục, vừa nhìn có chút phức tạp, bởi vì khoá kéo ở phía sau, Nam Cung Diệu dứt khoát nâng mông Mộ Hi lên, một phen vén lễ phục đến trên bụng, lộ ra mông Mộ Hi, anh một tay loại bỏ đồ lót của Mộ Hi. Hình như là sức lực quá lớn, lại có thể thoáng cái xé nát đồ lót.

"Tên dã man." Mộ Hi nhỏ giọng nói, cô sợ bên ngoài có người đi qua, không dám nói lớn tiếng, nếu như bị người bên ngoài nghe thấy trong xe có người, còn chơi “xe động”, vậy mới mất mặt!

Nam Cung Diệu để Mộ Hi ngồi xuống xe, thuận thế anh cũng đè lên.

"Tên dã man này hiện tại muốn làm chết em." Nam Cung Diệu giọng nói hết sức tàn nhẫn, anh mút cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Hi, anh muốn trừng phạt nhất chính là này cái miệng nhỏ mắng chửi người này. Một lúc lâu, Nam Cung Diệu rời khỏi môi Mộ Hi, bởi vì vừa rồi dùng sức, giống như có chút sưng, nhưng nhìn qua càng gợi cảm.

"Tôi muốn tiến vào." Nam Cung Diệu cầm lấy lão Nhị của mình, cọ ở cửa, không đi vào.

Loại cảm giác này, Mộ Hi có chút khó chịu, nhưng lại không tự kiềm chế muốn nhanh lên một chút, vì vậy, vẫn chịu đựng, không khỏi rên lên.

"Uh..."

"Như thế nào? Khó chịu, tôi nói rồi em sẽ yêu thương nó." Nam Cung Diệu rất đắc ý nói, bởi vì anh đã nhìn thấy Mộ Hi động tình.

"Đúng, tôi bây giờ là yêu nó, nhưng không phải là anh." Mộ Hi mới không cần Nam Cung Diệu đắc ý, cho nên cố nén khát khao trong lòng trả lời Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu bị chọc giận, vì vậy, dùng sức đẩy một cái.

"A - - "

Mộ Hi đau đánh Nam Cung Diệu, quá nhẫn tâm, đau chết. Nam Cung Diệu có chút đau lòng, vì vậy, từ từ trở nên ôn nhu.

Dần dần Mộ Hi đã không có cảm giác đau đớn, mà là cảm giác mình vui dướng.

Cứ như vậy hai người ở trên xe diễn một trận xe động tình cảm mãnh liệt, Nam Cung Diệu lúc thì phía sau, lúc thì phía trước, cuối cùng Mộ Hi bị anh lăn qua lăn lại nằm sấp trên ghế ngồi thở dốc.

"Đây là em chọc giận tôi, nhất định phải tiếp nhận trừng phạt, chính là thỏa mãn tôi tính phúc vô điều kiện." Thể lực của Nam Cung Diệu thật rất tốt, giằng co hai giờ mới xong việc, Mộ Hi hoàn toàn bị đánh bại.

Nam Cung Diệu mặc quần áo tử tế ngồi một bên, nhìn Mộ Hi lười nhác nằm chỗ này, trong thân thể chảy ra chiến công vinh quang của mình, vì vậy lấy khăn giấy ra lau cho cô, Mộ Hi hiện tại cái gì cũng mặc kệ, nhắm mắt lại hình như là bị hành hạ đến mất nước, cảm giác được Nam Cung Diệu tự lau phía dưới cho cô.

"Đều là anh hại, mệt quá!" Mộ Hi lười biếng nói.

"Em thật giống như luôn hưởng thụ, mà tôi làm việc không ngừng." Nam Cung Diệu hết sức ủy khuất nói.

"Ai hưởng thụ?" Mộ Hi thẹn thùng nói, kỳ thật vừa rồi thật sự hết sức hưởng thụ, nhưng cô mới không thừa nhận kia!

"Vậy vừa rồi ai kêu tới gào khóc?" Nam Cung Diệu ha ha cười nói.

"Anh dùng gậy thô như vậy X người ta, người ta có thể không kêu sao?"

"Vậy em thích không?" Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi.

"Lặp lại lần nữa, thích nó, ghét anh." Mộ Hi chính là không nói thích anh, kỳ thật Nam Cung Diệu muốn Mộ Hi nói thích anh, vì sao cô không nói? Chẳng lẽ cô còn muốn Hàng Thiên Vũ kia?

"Lại chọc tôi, tôi liền để lão Nhị làm chết em." Nam Cung Diệu hung hãn nói.

Mộ Hi thoáng cái ngồi dậy, nhìn Nam Cung Diệu.

"Lão Nhị? Ai là lão Nhị? Lão Nhị ở đâu!" Mộ Hi cho rằng ở đây còn có người khác, thoáng cái sợ liền ngồi dậy.

"Nó chính là lão Nhị đứa ngốc." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới.

"Là nó à! Nó tại sao thành lão Nhị? Lão tiểu còn kém xa." Mộ Hi bắt đầu mặc quần áo.

"Em dám nói nó nhỏ, xem ra em xem thường uy lực của nó, đây chính thật sự là khẩu pháo con." Nam Cung Diệu tự hào nói, anh biết lão Nhị của mình là cực lớn.

"Cái gì? Khẩu pháo con? Vậy không phải nó có thể ra chiến trường đánh giặc? Ha ha..." Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu nói lão Nhị là khẩu pháo con, không thể không cười.

Nhưng vào lúc này, di động Nam Cung Diệu vang lên.

"Cha, con biết rồi." Cúp điện thoại xong, Nam Cung Diệu giúp Mộ Hi sửa sang lại đầu tóc, bởi vì vừa rồi một trận tình cảm mãnh liệt, tóc Mộ Hi rất rối.

"Làm sao?" Mộ Hi không hiểu nổi Nam Cung Diệu đây là ý gì?

"Ba của tôi vừa gọi điện thoại tới, bảo tôi mang theo em đi gặp ông." Nam Cung Diệu nhặt đồ lót của Mộ Hi bị mình xé hư lên, xem một chút còn có thể mặc không!

"Cái gì? Vì sao? Tôi không đi." Mộ Hi không hiểu nổi, cô không muốn đi gặp phụ huynh!

"Em phải đi, bởi vì em không đi ba tôi liền bức tôi tìm phụ nữ, đừng quên tôi đã giúp em, đây là lúc em trả ơn cho tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.